Đồng tâm!
A Kiều biết được sự thật, tự nhốt mình trong phòng, đến tối cũng không ra ngoài ăn cơm.
Sở Phục lo lắng, nàng ta đứng trước cửa, nhẹ nhàng hỏi: “Nương nương, nếu như thật sự nhạt mồm nhạt miệng không muốn ăn thì ăn một chút rau thôi được không?”
A Kiều khác với nàng ta và con rối kia, bọn họ đều không cần ăn uống nhưng A Kiều đã nuốt phù hoàn dương, có cơ thể con người, cả ngày không ăn đương nhiên sẽ đói.
Tuy Sở Phục không thể ra ngoài mua nhưng có thể đặt đồ ăn, đưa tới đại sảnh khách sạn rồi lại nhờ nhân viên mang lên tận cửa phòng.
A Kiều im thin thít, cô ngồi bên cửa sổ, ngắm mặt trời lặn.
Cô nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, cứ coi như từ đầu cô và Lưu Triệt tiến tới hôn nhân là vì đôi bên cùng có lợi đi, nhưng cô cũng đã thật lòng muốn làm vợ Lưu Triệt.
Vì sao Vương thị lại muốn hại cô?
Vương thị đúng là đã rất tốt với cô, thậm chí còn chu đáo hơn cả mẹ cô một chút, A Kiều và bà ta cũng từng rất thân thiết.
Cũng bởi thân thiết với bà ta, đến cả Bình Dương công chúa cô cũng đối xử tử tế theo.
Đã có bao nhiêu lần cô nói tốt cho Vương thị trước mặt bà ngoại?
Nhưng hai mẹ con này, một kẻ hạ chú thuật đoạt hồn phách của cô, một kẻ dâng lên vô số mỹ nhân để làm chia bớt sự sủng ái của Lưu Triệt dành cho cô.
Đột nhiên cô hiểu ra hết.
Thảo nào, thảo nào lại lục soát được rối gỗ từ trong điện Tiêu Phòng, cô và Sở Phục làm thuật đồng tâm, căn bản chưa từng khắc người gỗ.
Nói như thế, rối gỗ kia cũng là do Vương thị đã chuẩn bị từ trước.
Lúc việc vu thuật xảy ra, bà ngoại đã chết được năm năm, Vương thị đã sắp đặt từ lâu, A Kiều nghĩ đến ai cũng sẽ không nghĩ tới bà ta, ai mà biết được bà ta đã chuẩn bị cho kết thúc này từ mười mấy năm trước.
Đến một ngày sự việc này bị bóc trần, chỉ mình A Kiều kêu oan thế nào cũng không có tác dụng.
Những người làm việc này năm đó, trong mười mấy năm, đã từ từ bị bà ta giết chết, cuối cùng chỉ còn lại A Kiều, chuyện vu thuật xảy ra, đầu sỏ mà Lưu Triệt tìm được đương nhiên là A Kiều.
Nếu Trương Thang có điều tra ra cái gì, chẳng lẽ lại là mẹ ruột yểm hại con mình chắc?
A Kiều ôm gối ngồi trước cửa sổ, chân tay lạnh ngắt, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, dường như gió lạnh ở cung Trường Môn ngàn năm trước lại thổi lên cả người cô lần nữa.
Rối gỗ cuối cùng cũng lại nhìn thấy ánh mặt trời, nó chỉ động đậy được nửa người, được Sở Phục bế lên sô pha.
Sở Phục bật TV lên cho nó xem, nó chọc tới chọc lui chuyển kênh, cuối cùng say sưa ngồi xem phim cổ trang thần tượng《 Truyền thuyết Hán Vũ 》.
Ban đầu còn xem vui vẻ, đến lúc diễn viên diễn Trần A Kiều xuất hiện, rối gỗ A Kiều tức giận đến độ đập bàn: “Ta nào có xấu xí như thế!”
Đến chửi mắng cũng giống hệt A Kiều.
Giờ có hận Vương Chí cũng chẳng có ích gì, bà ta cũng chết rồi, không thể chết lại, điều khiến Sở Phục ưu sầu chính là nương nương một lòng muốn niết bàn, thích nhiều công đức như thế, nhưng hồn phách lại không đầy đủ, làm sao thành công được đây.
Thi thoảng nàng ta lại liếc nhìn con rối gỗ kia.
Ngoại trừ việc không ăn, dáng điệu nói cười, cử chỉ của nàng đều giống A Kiều.
Thấy Sở Phục nhìn tới, nàng còn đưa mắt nhìn nàng ta: “Yên tâm đi, đợi nàng ấy nghĩ thông là được.”
Sở Phục ngồi xuống bên cạnh nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới, hỏi nàng: “Làm cách nào mà ngươi lại tu ra linh thức thế?”
Đã tu ra linh thức, tại sao không tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích, nếu tìm tới sớm hơn một chút, nhâp lúc nương nương còn chưa có công đức, có lẽ còn có thể nghĩ cách.
Nụ cười của rối gỗ đột nhiên tắt ngấm, nàng thì thầm: “Ta vẫn có thần thức từ đầu.”
Tư vu dùng một cây kim bạc rút một phách ra, rồi cắm vào giữa mày con rối gỗ đã được điêu khắc từ trước, cắm ở đó bảy bảy bốn mươi chín ngày, rối gỗ liền sống.
Vốn thuật này thành công là có thể khống chế A Kiều, nhưng Vương thị không dám làm thế, bà ta kiêng dè Đậu Thái Hậu, còn sợ chồng mình biết được, con trai vẫn là Thái Tử, còn cách ngôi vị hoàng đế một bước nữa.
Bà ta giấu biệt việc này, rối gỗ vẫn cứ bị cất giấu như thế, đến khi chồng bà ta chế, Đậu Thái Hậu quyền khuynh triều dã, bà ta lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hồn là âm, phách là dương.
Phách có bảy, A Kiều thiếu mất một, sáu phách còn lại càng ngày càng không thể cân bằng.
Khi đó, tính tình mới thay đổi.
Trong mắt người bình thường, cô như thế là hỉ nộ vô thường, rất khó lấy lòng.
Sở Phục hỏi tiếp: “Thế ngươi tu luyện thế nào?” Hai ngàn năm, nó mới chỉ tu ra được nửa hình người, nửa người dưới vẫn là gỗ.
“Cũng chẳng có gì, cùng lắm là sống lâu thôi.” Chỉ một câu đã nói lên cả ngàn năm cô độc.
Trong mộ không có bất cứ vật sống nào, trên mộ không hoa không cây, đến chim cũng không đậu.
Mặt trời lên, mặt trăng lặn, lặp đi lặp lại.
Rối gỗ tuy có thần thức, nhưng nó chỉ là một con rối, đã không thể nói cùng chẳng thể động đậy, cái mộ kia là do Vương thị làm trước khi chết để vĩnh viễn giam cầm nó trong quan tài sơn đỏ, xung quanh quan tài đều dán bùa.
Cũng chẳng biết bao nhiêu năm trôi qua, bùa hóa thành bụi, cuối cùng cũng mất đi hiệu lực, lúc này nó mới hấp thụ được chút linh khí ít ỏi để tẩm bổ cho chính mình.
“Ngươi nói ngươi biết cung Lưu Tiên đúng không?” Sở Phục hỏi tiếp.
“Ta biết.” Rối gỗ đưa ngón tay ra chọc, chuyển kênh khác xem phim, giọng điệu nàng đều đều, “Nàng ta là con yêu quái đầu tiên tới bái phỏng ta sau hơn ngàn năm.”
Lưu Tiên là yêu tinh hoa đào đã tu hành có thành tự, nàng ta tu hết yêu tinh trong phạm vi trăm dặm vào dưới trướng.
Lúc nàng ta tìm được ngôi mộ thời Hán này, rối gỗ vừa mới được giải thoát khỏi bùa trấn áp, đã không có pháp lực còn không thể vận động.
Lưu Tiên hỏi nàng: “Muốn làm môn hạ của ta không?”
“Ta dẫu là con rối thì vẫn là phách của con người, một con yêu tinh hoa đào nhãi nhép mà đòi ta phải bái phục, làm gì có chuyện đó.” Rối gỗ A Kiều hất cằm, mũi hếch lên, “Tuy ta sống không ra sống, chết không ra chết nhưng cũng không thể bị nàng ta sai phái được.”
“Vậy sao ngươi lại biết ta?”
Nếu như bị hại từ lúc mới gả, đáng ra là không biết nàng ta mới đúng.
Con rối hụt hẫng: “Ta ở cách đó không xa, nàng ấy vui ta liền vui, nàng ấy giận ta liền giận.”
Nói xong, nàng ta lại vươn tay về phía Sở Phục, nhẹ nhàng đụng vào mặt Sở Phục, Sở Phục hơi rùng mình nhưng cuối cùng vẫn không né trách.
Đầu ngón tay bằng gỗ vuốt lên hai hàng lông mày thẳng tắp của Sở Phục, mím môi mỉm cười, ánh mắt nhìn Sở Phục rung rung: “Ngay cả cái nàng ấy không cảm nhận được, ta cũng biết, thực ra thuật đồng tâm thành công rồi, phải không?”
Sở Phục cực kỳ kinh ngạc, nàng ta lập tức lùi lại, đây là bí mật mà nàng ta đã giấu giếm nhiều năm qua, ngoại trừ nàng ta, không ai biết cả.
Người Lưu Triệt có long khí, lại đang lúc tuổi trẻ khỏe mạnh.
Ngày đó Hồ Dao đưa A Kiều đi báo mộng, cũng chỉ dám tới lúc tuổi thọ của hắn sắp hết bởi những thứ yêu vậy âm khí đụng thới chính khí của chân long sẽ như ánh sáng đom đóm so với mặt trời mặt trăng, sẽ bị cắn nuốt trong giây lát.
Sở Phục tự hiểu trong lòng, nhưng nhìn thấy A Kiều ngày đêm lo lắng vì Lưu Triệt, khi ấy mới mạo hiểm muốn làm thuật đồng tâm.
Nhưng ai mà biết vậy mà hồn phách của A Kiều lại không đầy đủ, làm thuật đồng tâm thế nào cũng không thể vĩnh kết đồng tâm, chú ngữ phán phệ tới người dùng thuật.
Đồng tâm thì đồng tâm, nhưng cũng chỉ có mình Sở Phục đồng tâm với A Kiều.
Rối gỗ ngưng mắt nhìn Sở Phục, buồn bã rơi lệ, nửa người nàng không thể nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt đã làm Sở Phục chết đứng: “Những chuyện nàng ấy không biết, ta cũng biết.”
Sở Phục đột nhiên không dám nhìn nàng.
Bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng lạch cạch, A Kiều sắp đi ra, Sở Phục bèn bay sang một phòng khác.
A Kiều cuối cùng cũng ra khỏi phòng, tới bên sô pha rối gỗ đang ngồi: “Ngươi từng đi tìm kiếp sau của Vương thị sao?”
Chuyện đã cách ngàn năm, tuy khổ chủ vẫn còn, nhưng kẻ làm ác đã không còn nữa.
Rối gỗ kéo váy áo lên, cho cô xem nửa người bằng gỗ, trợn trắng mắt hỏi cô: “Ta tìm thế nào?”
Hận thì đương nhiên là hận, nhớ tới đã thấy nóng cháy ruột, nhưng… nàng cũng phải có cách báo thù chứ.
A Kiều gật đầu, ngồi xuống bên cạnh rối gỗ, hai người ngồi cạnh nhau, chỉ nhìn thần thái trên mặt, nhất thời không thể phân biệt đâu là người thật, đâu là con rối.
A Kiều đưa tay lấy một gói snack khoai tây, nhai răng rắc.
Ánh mắt rối gỗ sáng bừng, cơ thể nó dà do gỗ khắc ra, không cần ăn uống, nếu không cũng không sống được tới hai ngàn năm, nhưng thấy A Kiều liên tục nhét đồ ăn vào miệng, nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm mãi không thôi.
A Kiều ăn mấy miếng, bèn đặt gói snack trên tay xuống, cô từng chịu đựng cảm giác không được ăn rồi: “Ngươi muốn ăn gì không?
Rối gỗ lắc đầu: “Ta không cần ăn.”
Trong quan tài chẳng có gì, mộ chồng mộ, đến gió cũng chẳng thổi vào được, đừng nói đến đồ ăn.
Tuy rằng chỉ là một khúc gỗ, nhận tinh hoa nhật nguyệt ngàn năm cũng phải đắc đạo tu thành hình người mới phải, nhưng rối gỗ bị giam cầm trong quai tài, mới tu ra được nửa người.
Lòng A Kiều rầu rĩ, cô vốn cho rằng mình đã thảm lắm rồi, mỗi năm chỉ có một ngày có thể được ăn cơm chay, những ngày còn lại ngày nào cũng phải ăn nến, không ngờ còn có kẻ còn thảm hơn cô, đến ăn cũng không được ăn.
A Kiều muốn đưa tay ra sờ vào nàng nhưng lại sợ ánh sáng vàng đốt cháy thân thể nàng.
“Ngươi có thể quay lại người ta sao?” A Kiều hỏi.
Điều Sở Phục nghĩ tới, cô cũng nghĩ tới, cô tích lũy công đức chính là để niết bàn, nhưng thần hồn không đầy đủ thì niết bàn cái nỗi gì.
Rối gỗ nghiêng đầu nhìn cô: “Có thể thì đương nhiên là có thể, nhưng ngươi thật sự muốn thế sao?”
“Ngươi có ý gì?”
“Phách có bảy, ngươi làm mất một, nên thiếu mất một phần tình cảm.
Tới lúc hồn phách hợp lại với nhau, thứ đã mất cũng đương nhiên sẽ quay về.” Rối gỗ nói xong, nhìn lướt qua cửa phòng.
Cách một cánh cửa, Sở Phục nghe thấy rõ ràng, tự giật mình, nếu phách này về với nương nương, như thế thì… thuật đồng tâm cũng sẽ có tác dụng phải không?
A Kiều đã hiểu, cái phách này mà quay về, yêu hận của cô sẽ đầy đủ, cô sẽ hận Lưu Triệt, hận Vương thị.
Khi nãy lúc rối gỗ có cảm xúc mãnh liệt, cô đã đau đầu khó chịu.
“Đầu tiên ngươi nói cho ta xem muốn hợp hồn phải làm thế nào đã.”
Rối gỗ chọc chọc điều khiển TV: “Chuyện này còn cần hỏi ta à, hỏi Sở Phục chẳng phải là biết ngay sao?”
Sở Phục bay từ trong phòng ra, hai A Kiều, nàng chẳng dám nhìn ai.
A Kiều chẳng biết gì cả, vẫn còn hoàn toàn ngây thơ, chỉ lo sau khi hợp hồn, cô sẽ ghét Hạng Vân Độc.
Nhưng rối gỗ A Kiều, tuy chỉ có một phách nhưng lại hiểu tâm ý của nàng ta.
Ánh mắt rối gỗ quét qua người Sở Phục, tâm ý Sở Phục đã giống như mặt trăng giữa rừng, hắt xuống dòng suối, vằng vặc.
Sở Phục nửa ngồi nửa quỳ xuống đáp: “Dùng châm bạc lấy một phách kia từ giữa hai mày nó ra, chỉ có điều phách này đã tách ra lâu rồi, chỉ sợ không thể dung hợp.”
Rối gỗ mím môi, liếc nhìn Sở Phục một cái.
Sở Phục chỉ ngóng nhìn A Kiều, nàng ta hỏi: “Nương nương nghĩ sao?”
A Kiều nhíu mày suy nghĩ, cô siết chặt di động, cô nhớ Hạng Vân Độc.
Sở Phục nhìn sắc mặt A Kiều đã biết cô đang nghĩ gì, nàng ta rũ mi nói: “Hay là nương nương dùng cơm đã?”
Đúng là A Kiều đói thật rồi, cả ngày cô cũng mới chỉ ăn sáng ở khách sạn, bèn gọi thịt dê.
Đồ ăn còn chưa tới, Hạng Vân Vân Độc đã gọi đến.
A Kiều cầm di động chạy về phòng nhận điện thoại, mở video, thấy mặt Hạng Vân Độc, cô bèn gọi tên anh, giọng lanh lảnh: “Hạng Vân Độc!” sau đó nói thật to với anh, “Em nhớ anh!”
Hạng Vân Độc cười: “Anh cũng nhớ em.”
Câu này nghe nhỏ hơn A Kiều nhiều, dường như đang sợ người khác nghe thấy.
A Kiều đang định hỏi có phải có ai ở đó không liền nghe thấy tiếng bà Bạch Mỹ Lan: “Kiều Kiều khi nào về?”
Hạng Vân Độc cũng không định nói dối, anh nói A Kiều về Tây Thị viếng mộ.
A Kiều nhìn mặt Hạng Vân Độc, lại nghe thấy tiếng bà Bạch Mỹ Lan, cắn cắn môi: “Con sắp về rồi ạ.”
Sở Phục bưng đồ ăn tới cạnh cửa, nghe thấy A Kiều làm nũng với Hạng Vân Độc, cao giọng nói với anh: “Em nhớ anh cực kỳ.”
Sở Phục đặt đồ ăn ngoài cửa, xoay người liến thấy rối gỗ đang nhìn nàng ta, vươn tay ra trước mặt nàng ta: “Ta muốn nằm trên giường.”
Nàng không đi được, đương nhiên là muốn Sở Phục bế.
Sở Phục bay tới, ôm chặt nàng vào lòng, từ từ bay vào phòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...