Bạn đoán xem.
Theo tính toán của Hạng Vân Độc, cái thai ma ít nhất còn một tháng nữa mới có thể “ra đời”, giờ mới có mấy ngày, người đã chết rồi.
Chu Triết Hãn chết rồi, thế còn Nhậm Giai Oánh thì sao?
Mấy ngày kế tiếp, cảm xúc của A Kiều vẫn cứ không tốt, cô hơi có một loại dự cảm chẳng lành nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc là có chuyện gì.
Ngay cả bà Bạch Mỹ Lan cũng nhận ra, bà còn tưởng rằng con trai thường xuyên làm thêm giờ nên A Kiều mới không vui, tự đưa cô đi mua quần áo mới mặc Tết.
Quần áo mới hoàn toàn dựa theo thẩm mỹ của bà Bạch Mỹ Lan, bà mua cho cho A Kiều một chiếc áo khoác kiểu thời Đường, cổ áo và tay áo có viền lông trắng, mặc vào nhìn đầy không khí năm mới.
Bà Bạch Mỹ Lan thích vô cùng, giữ lấy A Kiều tự chụp mười mấy tấm, định sau đó sẽ chọn lấy tấm đẹp nhất, đăng lên vòng bạn bè, nhìn đi nhìn lại thấy tấm nào cũng đẹp, quyết định đăng hẳn chín tấm luôn.
Khuôn mặt nhỏ trắng muốt của A Kiều bị bao quanh một vòng lông xù, lông mày cong cong, mũi thẳng, ngũ quan nhỏ nhắn giống như một búp bê bằng ngọc, lập tức nhận được không biết bao nhiêu like.
Bà Bạch Mỹ Lan còn học được giữ vững đội hình【 giữ vững đội hình, đây là con dâu tôi.
】
Còn có rất nhiều người hỏi bà khi nào được uống rượu mừng, bà Bạch Mỹ Lan cười đến không khép miệng lại được, trả lời từng người【 đến lúc đó nhất định sẽ báo cho mọi người.
】
Hạng Vân Độc bận việc, căn bản không có thời gian lướt vòng bạn bè, từ trước đến nay anh cũng đăng gì bao giờ, bà Bạch Mỹ Lan đợi hồi lâu không thấy con trai like bèn gửi tin nhắn cho anh【 mau like cho mẹ.
】
Hạng Vân Độc lướt đến bài đăng mới nhất của bà, bức ảnh nào cũng mở ra xem kỹ, lưu hết tấm này đến tấm khác vào di động, sau đó ấn vào hình trái tim.
Anh chọn một tấm ảnh mà trong đó hai người đều nhìn ống kính tươi cười, đặt làm màn hình chờ.
Đã nhiều năm rồi nhà họ Hạng không vui như thế, bà Bạch Mỹ Lan bảo A Kiều mặc quần áo mới, đưa cô đi chợ chơi, rồi lại mua thêm một đống hàng Tết ngoài chợ.
Mua trên mạng đương nhiên là rẻ hơn, nhưng mua trên mạng nào có không khí Tết.
Ba mươi năm, cuối cùng bà Bạch Mỹ Lan cũng hoàn thành ước nguyện được đi mua sắm với con gái.
Bà khoác tay A Kiều, đi hết hàng này đến quán nọ, hạnh nhân, mứt sơn tra, hạt điều, hạt dưa, đậu phộng, hạt dẻ cười, loại nào cũng đưa A Kiều nếm thử.
Từ trước đến nay A Kiều chưa đi mua sắm ở phố xá đông đúc như vậy bao giờ, nơi này khác với trung tâm thương mại, khắp nơi toàn là người, chỗ nào cũng rực rỡ.
Bà Bạch Mỹ Lan mua hai chậu lan lớn, đặt người ta đưa về nhà theo lịch hẹn: “Con với Vân Độc chỉ có hai người, nhà lớn như thế, trong nhà phải đầy ăm ắp mới có không khí Tết chứ.”
Trong túi bà còn có con chó trắng nhỏ, “Bé Ngoan” ló đầu ra, hai cặp mắt tròn xoe nhìn chằm chằm quầy thịt nướng bên phố.
Bà Bạch Mỹ Lan sờ đầu nó: “Về cho con ăn thịt nhé.”
Bà lại quay sang nói với A Kiều: “Lạ thật đấy, dạo này Bé Ngoan không thích ăn gà nữa.”
A Kiều nhìn con chó trắng nho nhỏ một cái, chó xịn đương nhiên là thích ăn thịt, chỉ có con hồ ly giả chó là Hồ Dao mới thích ăn gà thôi.
Đi mua sắm một vòng quanh khu chợ đông đúc, chẳng mấy chốc tay đã xách đầy đồ, nhìn thấy từ xa có chỗ bán câu đối và chữ Phúc, bà Bạch Mỹ Lan lôi A Kiều đi xếp hàng.
Đằng trước đã có mười mấy người xếp hàng, có khi một người còn mua mấy tấm, đợi người nọ viết từng tấm từng tấm một, bà Bạch Mỹ Lan nghển cổ lên nhìn: “Thế này thì còn phải xếp hàng nửa giờ ấy.”
A Kiều nhìn thoáng qua rồi nói: “Nếu là cái này, thì con cũng cũng biết viết.”
Bà Bạch Mỹ Lan vui mừng: “Thật hả? Kiều Kiều còn biết viết thư pháp à?”
Bà nhanh chóng đi mua một thếp giấy đỏ, về nhà tìm lại bộ văn phòng tứ bảo nhiều năm không dùng, mài mực, trải giấy để A Kiều tự tay viết câu đối.
Bày giấy bày mực ở nhà, bảo A Kiều đứng ở đó, bà tìm một chỗ ánh sáng, góc độ đều tốt, quay cho A Kiều một đoạn video ngắn.
Ảnh chụp thôi không thể hiện hết được.
A Kiều viết hai cặp câu đối, một cặp thể chữ lệ, một cặp thể tiểu triện.
Bà Bạch Mỹ Lan đăng video lên vòng bạn bè, lần này like còn nhiều hơn lần trước.
Lúc đầu bà Bạch Mỹ Lan còn làm bộ khiêm tốn, giờ thì không khách khí gì nữa, khen A Kiều vống lên trời.
Chụp ảnh gửi cho con trai, Hạng Vân Độc mở ra xem, đây lại là một chuyện anh không biết.
Anh không biết A Kiều lại còn biết viết thư pháp, anh mỉm cười, gửi tin nhắn cho A Kiều【 buổi tối hẹn gặp dưới gốc cây chỗ thả đèn trời.
】
Hôm nay anh sẽ tặng nhẫn, tim A Kiều ngọt lịm, nhưng cũng lại giống như con thỏ bị giữ chặt, nhảy lên đầy bất ổn.
Hôm nay cô định sẽ nói cho Hạng Vân Độc một chút sự thật, ví dụ như thực ra cô không phải là hồ ly tinh…
Bà Bạch Mỹ Lan biết hôm nay họ sẽ hẹn hò, nhìn đồng hồ thấy chắc sắp đến lúc bèn đem Bé Ngoan về nhà, con chó này ban đầu làm thế nào cũng không chịu về nhà với bà, nuôi một thời gian cũng quen rồi, vẫy tay một cái là nhảy tới luôn.
“Hai đứa đi chơi vui nhé, mẹ đi trước đây, mai tới thăm con sau.”
Còn một lúc nữa trời mới tối, A Kiều ngồi trên sô pha, mở TV ra, trong nhà không có Hồ Dao cũng hơi trống trải, không biết giờ cô đang làm gì, có biết thân phận Bé Ngoan của mình đã bị chó thay thế rồi không.
Con chó kia hiện giờ rất thân thiết với bà Bạch Mỹ Lan.
Gọi video cho Hồ Dao, Hồ Dao nhấc máy, A Kiều liền thấy bộ lông trắng trên người cô bay phần phật trong gió.
“Cô ở đâu thế?” Xung quanh là màu lam, thi thoảng có đám mây thổi qua, thoạt nhìn giống như thể đang bay trên trời.
“Tu luyện đó ngao.” Hồ Dao cười ha hả đầy cay đắng, người khác ai cũng đang chuẩn bị đón Tết.
Ở Thanh Khâu, vào dịp Tết, đến con hồ ly ngu ngốc nhất cũng không tu luyện, mà cô lại bị Liễu Vạn Thanh bắt cóc, bảo muốn đưa cô tới chỗ có nhiều linh khí để cô nhanh chóng tu luyện thành hình người, ít nhất là phải nói được tiếng người cho tử tế, đừng để câu nào nói xong cũng phải thêm một chữ ngao.
Mặt Hồ Dao nhăn nhó, sớm biết thế này, cô đã không chui đầu vào lưới, đi theo bà Bạch Mỹ Lan ít ra ngày nào cũng có gà ăn.
A Kiều hơi thương xót cho cô, Liễu Vạn Thanh thế này là muốn đốt cháy giai đoạn, Hồ Dao phải tự cầu nhiều phúc đi vậy: “Đợi cô về tôi lại mời cô ăn gà.”
Hồ Dao há miệng nhưng lại không có tiếng, trên màn hình hiện lên chữ “Tín hiệu yếu”, có gọi lại cũng không thấy bắt máy.
Liễu Vạn Thanh mang theo Hồ Dao, bay vào một cái sơn động, đi qua sơn động vào tới trung tâm sơn cốc.
Vừa đi vào, Hồ Dao đã cảm thấy cả người mình được bao quanh bởi một làn linh khí nồng đậm.
Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, thấy nơi xa có một căn nhà tranh, bên cạnh là một cây liễu lớn, dưới tán cây cỏ xanh mơn mởn, hoa nở khắp nơi.
Hồ Dao lập tức nhảy từ trên người Liễu Vạn Thanh xuống, duỗi chân duỗi cẳng, lăn một vòng trên cỏ.
Liễu Vạn Thanh ngồi xuống cạnh nhà tranh, lập tức đã có yêu tinh pha trà mang tới cho anh ta, anh ta bưng ly trà uống một ngụm, nhìn Hồ Dao lăn trên cỏ, lăn một vòng còn chưa đủ, cô lại lăn tiếp, lăn mãi không thôi.
Liễu Vạn Thanh siết chặt chiếc ly trong tay, lên tiếng nhắc nhở cô: “Cô là yêu tinh hồ ly, không phải yêu tinh chó hoang.”
“Liễu Vạn Thanh! Đây là đâu?” Hồ Dao chẳng hề để ý, cô ngẩng đầu lên từ đám cỏ xanh, lắc lắc mấy cọng cỏ trên đầu, chỗ này tuyệt thật đấy.
Thanh Khâu đông hồ ly quá nên đã loạn từ lâu, động hồ ly đào kín đất, tộc trường không thể không để hồ ly đã thành niên đến nhân gian làm việc, kiếm tiền tự lập, đồng thời cũng giải quyết vấn đề nhà ở ở Thanh Khâu, làm sao rộng rãi được như chỗ này của Liễu Vạn Thanh.
“Đây là động phủ của tôi.” Cây liễu lớn bên cạnh nhà tranh chính là bản thể của anh ta, “Em thích không?”
“Đương nhiên rồi!” Nhiều linh khí, đông ấm hạ mát, thảo nào Liễu Vạn Thanh tu luyện lợi hạn như thế.
Hồ Dao đi vòng quanh thân cây, tự làm cho mình một cái ổ bằng cỏ thật thoải mái, nằm sấp xuống ngáp một cái, cô mệt rồi, muốn ngủ một lát.
Liễu Vạn Thanh thấy cô ngủ rồi bèn cử động ngón tay, cành lá dày đặc của cây liễu bỗng tách ra, quay sang hướng khác, để bên Hồ Dao ngủ có thể hận được nhiều ánh nắng không.
A Kiều quăng di động đi, cảm thấy càng nhàm chán, cô chẳng có đồ gì chơi cả, sực nhớ đến Bé Đất bị vứt lại trong phòng.
Đi tới cái nhà của nó, cô đã thấy Bé Đất rúc vào trong ổ, hai cánh tay ngắn cũn ôm chặt lấy cơ thể màu vào, nằm trên mặt đất khóc lóc sụt sùi.
A Kiều vươn đầu ngón tay ra, chọc nó một cái: “Này, mi sao thế? Mi đói à?”
Mấy thứ đồ ăn vặt và sữa bò đặt ngoài kia nó còn chưa ăn mà, chẳng lẽ là đói quá nên khóc? Không thích đồ ăn này? Nhớ nhà? Hay là gọi đồ Thái Lan cho nó ăn?
Bé Đất òa lên một tiếng gào khóc, nó đã khóc mấy ngày rồi mà trong nhà căn bản chẳng ai quan tâm đến nó.
Nó lật người ngồi dậy, chỉ vào A Kiều nói xì xồ một hồi bằng tiếng Thái.
A Kiều mở app phiên dịch ra: “Nói lại lần nữa xem?”
Sắp Tết rồi, ma nhỏ cũng phải ăn Tết, nó muốn ăn cái gì thì cho ăn cái đó, đợi sang năm, lúc Hạng Vân Độc không còn bận quá thế nữa thì sẽ điền bảng biểu như quy định trong《 điều ước dẫn độ quốc tế 》 để đưa con ma nhỏ này về Thái Lan sau.
“Họ không cần ta.” Máy phiên dịch phát ra một chuỗi thanh âm máy móc, căn bản không thể biểu đạt nỗi đau đớn của Bé Đất, nó lải nhải nói cả buổi, liên tục kể chuyện tình anh em giữa nó và mấy con búp bê Kim Mộc Thủy Hỏa kia.
Dù nó có bị A Kiều tách ra thì giữa các anh em vẫn có kết nối!
Giờ sợi dây kết nối này biến mất, dây tơ hồng quấn trên người nó ban đầu chỉ phai màu, hiện giờ đã hoàn toàn đứt đoạn, dây tơ hồng đứt vương đầy trên đất, Bé Đất khóc oa oa, nó là đứa nhỏ nhất trong năm con ma nhỏ, hiện giờ các anh không cần nó nữa.
A Kiều nghe nó lặp đi lặp lại một hồi bèn an ủi nó: “Có lẽ không phải chúng nó không cần mi, có khi chúng nó chết rồi thì sao?”
Bé Đất ngơ ra một lúc, hai con mắt tượng đất nhìn A Kiều chằm chằm, xì xồ mắng chửi một tràng dài, giơ đầu ngón tay ra định tấn công A Kiều nhưng khí đen từ đầu ngón tay nó phun ra chưa chạm tới người A Kiều đã bị ánh sáng vàng trên người cô hất văng.
Sở Phục hiện ra bên cạnh A Kiều, nàng ta trầm mặt, lập tức mở nhà của Bé Đất ra, xách nó lên: “Dù sao thì các anh em của ngươi đã chết cả rồi, thế thì ngươi cũng đi với chúng nó đi.”
Bé Đất gào khóc ầm ĩ, A Kiều dùng ngón tay bịt chặt lỗ tai: “Được rồi, khóc nữa là băm mi ra đó!”
Cô đưa tay làm bộ chuẩn bị vặn gãy đầu Bé Đất, Bé Đất lập tức nín thinh, nó buồn buồn tủi tủi nói với A Kiều, các anh của nó không chết, chúng nó chỉ không cần nó nữa thôi.
A Kiều nhíu mày, cô chưa kịp nghĩ ra điều gì, Sở Phục đã kích độc kêu to: “Nương nương! Người xem!”
Trong TV đang phát thời sự “Tại địa điểm nào đó ở Tây Thị có vẻ như đã phát hiện ra phần mộ của phế hậu của Hán Vũ Đế, Trần A Kiều, đây là phát hiện quan trọng đối với giới khảo cổ, bổ sung vào chỗ còn thiếu, có ý nghĩa học thuật vĩ đại.”
Tiếp theo đó liên tục là những câu chữ giới thiệu về cuộc đời Trần A Kiều, còn minh họa bằng hình ảnh người đóng vai trong phim điện ảnh, mấy hình ảnh trôi qua, A Kiều có thể nhìn thấy ngôi mộ bốn góc kia.
Cô run lên, không kiềm chế nổi: “Sở Phục, đó thực sự là mộ của ta sao?”
Hạng Vân Độc đi vào văn phòng, trong văn phòng đang nghe tin tức về vụ án trộm mộ kia.
Mấy tên trộm mộ đào phải một ngôi mộ cổ triều Hán, trộm đồ bên trong ra, đưa tới cửa hàng đồ cổ chào bán lại rơi vào tay cảnh sát mặc thường phục.
Những thứ đồ đồng thau và ngọc thời Hán đó được giao cho chuyên gia phân tích, từ những phiến ngọc đó cũng tìm ra được đôi câu vài lời, đây có thể là mộ của Trần A Kiều.
Hạng Vân Độc nhìn thoáng qua, trong tin thời sự có nhắc đếu cuộc đời của vị Hoàng Hậu kia và câu chuyện nhà vàng giấu người đẹp.
Hạng Vân Độc đi đến bên cạnh bàn, mặc áo khoác lên, chào Khương Thần: “Tôi đi trước, có gì thì gọi.”
Khương Thần biết Hạng Vân Độc đi hẹn hò, vẫy vẫy tay, quay sang nói với Tống Phương: “Chị Tống, chị thật đúng là, cứ quan tâm mấy tin thế này, chỉ với mấy đồ đồng thau và ngọc thời Hán là đủ để phán xem bao nhiêu năm rồi à?”
Hạng Vân Độc lại quay về, mở ngăn kéo ra, nhét chiếc hộp nhỏ màu đỏ vào túi áo.
Trước khi ra cửa, chân anh chợt khựng lại, nhìn màn hình máy tính của Tống Phương.
Chuyên gia đang giới thiệu đến nguyên nhân Trần A Kiều bị phế.
“Sở Phục?” Hạng Vân Độc khe khẽ nhắc lại cái tên này.
Tống Phương ngẩng đầu lên nhìn anh, chị sắp sinh, bụng chạm cả vào bàn, ngày thường rảnh rỗi việc hay làm nhất là xem phim thần tượng lịch sử: “Đội trưởng Hạng, anh mà cũng có hứng thú với chuyện này cơ à? Có phải là em gái anh xem không?”
Nói xong chị bỗng nhớ ra: “Tên Trần Kiều giống vị Hoàng Hậu này đấy nhé.”
Hạng Vân Độc trầm mặc không đáp, cái tên Sở Phục tựa như một cái chốt mở.
A Kiều, Sở Phục, nhà vàng, còn cả chuyện cô đi Tây Thị nhất quyết muốn tìm mộ Trần Hoàng Hậu, còn tới tận lăng của Hán Vũ Đế, những chuyện này xoay chuyển trong đầu anh, từng cái từng cái một.
Chiếc hộp đỏ bị siết chặt trong tay, khớp mở hộp như có vết rạn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...