Làm rồi!
Gần tới năm mới, các thể loại vụ án phát sinh rất nhiều.
Đây là đoạn thời gian Hạng Vân Độc bận rộn nhất, A Kiều lại vui vẻ nghỉ đông.
Thi cuối kỳ, cô lại được hạng nhất, Thẩm Hi vẫn là hạng nhì, Trịnh An Ni vẫn đứng hạng hơn 500 như trước.
Cả khối có 600 người, cuối cùng cô nàng cũng từ thứ năm trăm bảy mấy tiến bộ lên thứ năm trăm mười mấy.
Vừa có kết quả, cô nàng đã vui vẻ đòi mời mọi người ăn.
Đúng là Thẩm Hi dạy cô nàng học thật.
Lãng phí thời gian của một người đứng hạng hai toàn khối, Trịnh An Ni cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, không chăm chỉ không được.
Ngày nào cũng đốt đèn đọc sách đến tận đêm khuya, trong phòng có thêm một cái kệ sách, cất hết poster concert của oppa, standee hình người và đồ kỷ niệm official vào trong rương.
Con gái đột nhiên chăm chỉ như thế, mẹ Trịnh còn gọi điện cho chủ nhiệm lớp, bà ta muốn hỏi xem gần đây con gái mình bị cái gì kích thích.
Nghe cô giáo Vương bảo con gái làm bạn thân với học sinh hạng nhất toàn khối, bà vui vẻ vô cùng, mua riêng quà năm mới tặng cho A Kiều, còn muốn mời A Kiều về nhà ăn cơm.
Cô giáo Vương muốn nói lại thôi, đúng là khó mà nói cho mẹ Trịnh, học sinh đứng hạng nhất toàn khối này chính là người đã dọa cho Trịnh An Ni sợ phát khóc trong WC.
Bản kiểm điểm kia của Trịnh An Ni đúng là do Thẩm Hi viết thay cô nàng thật, viết xong cô chép lại một lần, vừa chép vừa cảm thán, học bá đúng là học bá, bản kiểm điểm này không chỉ rũ sạch tội lỗi mà còn có chiều sâu tư tưởng.
Ba người thường xuyên ăn trưa cùng nhau.
Thái độ của tổ trưởng tổ giám sát lúc thấy hạng nhất và hạng hai toàn khối cùng ăn cơm hoàn toàn khác với lúc thấy Thẩm Hi và Trịnh An Ni đi với nhau, lúc nhận bản kiểm điểm còn nói với Trịnh An Ni: “Bọn họ lãng phí thời gian quý giá để giúp đỡ người kém hơn tiến bộ, em nhất định phải cố gắng nhiều vào đấy.”
Trịnh An Ni rất cố gắng, kết quả thi hằng tháng của cô nàng càng ngày càng cao, lần này là lần thi tốt nhất của cô nàng kể từ khi bắt đầu năm thứ hai tới giờ, đương nhiên là phải mời bạn bè đi ăn rồi.
Mời riêng Thẩm Hi thì cô nàng không dám bèn kéo cả A Kiều theo.
Trong tiệm pizza cạnh trường, tuy Trịnh An Ni ngồi cùng bàn với cả người hạng nhất và người hạng nhì, cô nàng không hề cảm thấy nhụt chí chút nào, vừa ăn tiramisu vừa nói: “Nếu mà tớ chăm chỉ từ trước thì tốt rồi.”
Thẩm Hi cắt bò bít tết, cổ vũ cô nàng: “Thực ra cậu chỉ là cách học không đúng, nắm được cách học thì tiến bộ sẽ rất nhanh.”
Mắt Trịnh An Ni sáng lên: “Còn có cách học gì nữa à?”
“Luyện đề.” Thẩm Hi lấy năm bộ đề từ cặp sách ra, “Đây là tài luyện ôn tập của tớ và đề bài đã làm trước kia.”
Một chồng thật dày, Trịnh An Ni đặt dĩa xuống nhận lấn, ánh mắt đầy vẻ lên án, tớ mời cậu đi ăn, cậu mời tớ luyện đề, thế này đúng là có phong cách học bá.
Vừa mở ra xem cô đã cười, đây là bản chép lại.
Chữ của Thẩm Hi cũng giống như cậu vậy, rất thanh thoát, bộ tài liệu này rõ ràng là chuẩn bị cho cô, bên cạnh đề bài nào cũng ghi những điểm quan trọng cần nhớ.
“Cảm ơn cậu, cái này rất tốn công đúng không?” Trịnh An Ni cực kỳ cảm động.
“Cũng không hẳn, tớ nhân tiện ôn lại một lần.” Thẩm Hi nói thật lòng, sau khi hệ thống lại kiến thức, cậu lại càng nhớ rõ những gì đã học.
Trịnh An Ni: “À, ha ha, cảm ơn cậu nhé.”
Thẩm Hi cuối cùng cũng có thể bình tĩnh đối mặt với A Kiều, cậu phát hiện ra A Kiều thực sự không học thật, sách vở đề bài của cô đều trống không, còn thầy cô giáo thì chưa bao giờ giục nộp bài.
Một học sinh không nghe giảng không làm bài mà còn được hạng nhất, thầy cô cũng chẳng mặt mũi nào mà đi thúc giục.
Thẩm Hi như được cổ vũ, cậu phải cố gắng gấp đôi mới được.
“Nghỉ đông cậu làm gì thế?” Trịnh An Ni hỏi, “Sẽ không phải là cứ ở nhà luyện đề đấy chứ?”
Đúng là Thẩm Hi tính ở nhà làm đề thật, nhưng cậu vẫn sắp xếp cho mình hai ngày nghỉ ngơi, cậu hỏi: “Thế hai cậu làm gì?”
“Tớ muốn đi xem nghi thức đèn trời, hai người rảnh không?” Trịnh An Ni bừng bừng hứng thú, ở ngay bờ sông, còn có một bánh xe quay rất lớn, cô nàng định mời A Kiều và Thẩm Hi đi cùng.
Cuối cùng A Kiều cũng ngẩng đầu lên: “Đẹp không?”
Trịnh An Ni lập tức lấy di động ra, mở poster quảng cáo cho cô xem.
Poster trông vô cùng lãng mạn.
A Kiều quyết định phải tới đó hẹn hò với Hạng Vân Độc, nửa tháng nay cô chẳng gặp anh được mấy lần, cô muốn lên kế hoạch một lần hẹn hò lãng mạn.
“Thế bao giờ chúng ta đi?” Trịnh An Ni rất vui, cuối cùng cũng có thể ra ngoài chơi với A Kiều.
Từ khi cô nàng làm bạn với A Kiều, trừ lần tới trường nữ đức, họ vẫn chưa ra ngoài chơi với nhau bao giờ.
“Tôi đi cùng với bạn trai tôi.”
Trịnh An Ni vừa nghe thấy đã lập tức nhìn về phía Thẩm Hi, cô nàng sợ học bá không chịu nổi lần đả kích này.
Thẩm Hi ngây ngưởi ra một lúc, bọn họ chơi với nhau cả tháng rồi mà trước giờ chưa nghe thấy A Kiều có bạn trai.
Cậu không nhìn A Kiều, lại nhìn sang Trịnh An Ni.
Trịnh An Ni căng thẳng tới độ siết chặt tay, thế này thì làm sao bây giờ?
A Kiều chẳng hề hay biết nội tâm hai người bọn họ một người kinh ngạc một người rối rắm, di động cô rung lên.
Tiền Nhị gọi điện thoại tới: “Bà cô nhỏ ơi, tôi về rồi, cô có muốn tới kiểm tra sổ sách không?”
Tiền Nhị đã ra ngoài mấy tháng, đưa Cam Diễm Hồng đi theo, tới vùng nông thôn xây trường tiểu học hy vọng, A Kiều hiện giờ gần như lúc nào cũng có ánh sáng vàng bay tới nhập vào người.
Hai trăm vạn Chương Địch đưa còn chưa tiêu tới nhưng A Kiều vẫn định bán thêm chút đồ chôn cùng nữa, phải xây một con đường của cô và Hạng Vân Độc.
“Được, thế giờ tôi tới luôn.” Làm việc quan trọng phải làm trước.
Cô nói rồi lập tức thu dọn đồ đạc đi cửa hàng đồ cổ, cô phóng khoáng vẫy tay: “Đi đây.”
Chỉ có Trịnh An Ni và Thẩm Hi ở lại, hai mắt nhìn nhau, Trịnh An Ni từng an ủi bạn thân bị thất tình, nhưng chưa an ủi nam sinh bao giờ, cô nàng rón rén thăm dò: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Thẩm Hi hỏi cô: “Có phải cậu biết từ trước rồi không?”
“Cũng không lâu lắm đâu…” Trịnh An Ni cụp mi rũ mắt, “Xin lỗi cậu.”
Thẩm Hi ngồi đối diện Trịnh An Ni, nhìn cô gái nhíu mày cúi đầu, đến mặt cũng không dám ngẩng lên, trong lòng dường như cũng không buồn đến vậy nữa, chỉ hơi hụt hẫng mà thôi.
“Không sao đâu.”
Trịnh An Ni cười: “Đúng mà, tuy là cô ấy có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cậu thì kém gì, cậu được nhiều người yêu quý như vậy, nhất định là có thể tìm được một cô bạn gái thật xinh đẹp.”
Thẩm Hi nghe cô nói vậy, trong lòng có chút bực bội, cậu đột nhiên nói: “Tớ thích những cô gái thông minh.”
“Ừm.” Cô nàng đoán không thôi cũng đoán ra.
Trịnh An Ni nhìn chồng tài liệu ôn tập và ba con số 511 màu đỏ trên phiếu điểm của mình, cô nàng yên lặng nhét những thứ đó vào ba lô.
“Vậy cậu thích con trai kiểu gì?” Thẩm Hi bất an lắp bắp, “Tớ nói cho cậu rồi.”
Cũng đúng, bạn bè đúng là phải nói cho nhau nghe những chuyện này, Trịnh An Ni hắng giọng, cô nàng xấu hổ không dám nói cho Thẩm Hi là cô nàng thích mấy nhóm nhạc vừa hát vừa nhảy, bèn nghĩ ngợi rồi nói: “Tớ thích các chàng trai vận động tốt, chơi bóng rổ ngầu cực.”
“À.”
Hai người ngồi đó, gượng gạo ngượng ngùng, trong miệng mỗi người dường như ngậm một miếng chanh xanh, lời nói vừa chua vừa đắng, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trịnh An Ni vừa nói xong đã thấy A Kiều đứng bên cạnh bàn, cô quay về lấy đồ.
Cô nhìn Trịnh An Ni, xong lại nhìn Thẩm Hi, “Xì” một tiếng.
“Cậu thích cô ấy, cô ấy cũng thích cậu.” Nói xong, cô nhặt móc di động rơi trên ghế lên, vội vàng chạy đi.
Trịnh An Ni cầm ba lô lên là chạy trốn luôn, Thẩm Hi đuổi theo sau, đuổi được rồi hai người lại chẳng biết nói gì với nhau.
Cuối cùng, Thẩm Hi nói: “Hay là chúng ta tìm một chỗ, tớ giải đề cho cậu.”
Trịnh An Ni cúi đầu, suốt dọc đường cứ bị cậu nắm tay như thế.
Tiền Nhị vừa gác điện thoại, Cam Diễm Hồng hỏi luôn: “Chuyện này được không?”
Tiền Nhị cũng không biết có được hay không, nhưng gã và Cam Diễm Hồng đã đi đăng ký, đây chính là vợ mình, không làm được cũng phải làm: “Anh nghĩ là được, bà cô này của anh ấy à, miệng dao găm tâm đậu hũ, mồm miệng ghê gớm thế thôi, nhưng mà rất mềm lòng, nếu không thì sao có thể quyên góp vật tư cho trường học được chứ?”
Cam Diễm Hồng mỉm cười, cô ta cũng không biết một cô gái trẻ như A Kiều tại sao lại có thể lấy ra một số tiền lớn để làm những chuyện này, cô ta cảm thán: “Anh nói xem, sao mà người với người lại khác nhau như vậy chứ.”
Lần này trở về, hai người chẳng gặp bất cứ trắc trở gì, Tiền Nhị tốn rất nhiều công sức, người phía trên thì ổn rồi, nhưng vào thôn thật đúng làm làm gì cũng khó, cuối cùng là Cam Diễm Hồng tìm được thôn trưởng thì mới làm xong việc.
Tiền Nhị lấy bàn xếp ra, đặt ở giữa cửa hàng đồ cổ, trên bàn đặt đầy rau và thịt, mời A Kiều tới ăn lẩu, nhân tiện nhận con gái nuôi.
“Vi tử, những lời mẹ dạy con đã nhớ kỹ chưa?”
Bàn làm việc ban đầu của Tiền Nhị đã thành bàn học của trẻ con, phía sau bàn là một cô bé bảy tám tuổi đang cắm cúi làm bài tập.
Cô bé ngẩng đầu, nhút nhát sợ sệt nhưng ánh mắt lại sáng bừng, gật đầu với Cam Diễm Hồng: “Nhớ rồi ạ.”
Đây là cô bé mà Tiền Nhị nhận nuôi trong thôn ở quê Cam Diễm Hồng.
Ngày Cam Diễm Hồng về quê đã nhìn thấy cô bé này từ xa.
Sau này mới biết cô bé là trẻ mồ côi, bà nội gần đất xa trời, chú ruột không muốn nuôi cô bé, muốn lấy nhà cửa ruộng vườn, định đưa cô bé tới nhà một lão già góa vợ trong thôn làm con gái.
Cam Diễm Hồng nhận nuôi cô bé, vì vậy mới kéo Tiền Nhị đi đăng ý, là cô ta ép gã phải cưới.
Tiền Nhị ra ngoài đi dạo một vòng, vợ con đã có cả.
Nhà bán tinh dầu Ấn Độ bên cạnh đi sang bên này, thấy trong tiệm đã đặt nồi thổi lửa: “Lão Tiền, tôi còn tưởng ông lần này không trả nổi tiền thuê nhà nên đi trốn rồi cơ, nhưng mà thấy đồ trong nhà vẫn còn nguyên, nghĩ thầm người như ông thì làm gì có chuyện đi mà đồ cũng không cần, có đi đâu thì cũng có ngày về, ông đúng là về thật rồi.”
“Ông nói bậy cái gì đấy hả, đấy là tôi về quê kết hôn.”
Gã làm một bàn tiệc ở quê Cam Diễm Hồng, đàng hoàng cưới vợ, nhân con gái.
Tuy hai người đều kết hôn lần đầu nhưng tuổi tác cũng không nhỏ, không muốn làm rình rang, chỉ bày một chiếc bàn tròn trong sân, trên bàn có mấy đĩa đồ ăn.
Nhưng vừa mới làm con rể nhà họ Cam được một ngày, em trai Cam Diễm Hồng đã tới đòi ông anh rể giàu có từ bên ngoài tới này tiền xây nhà.
Tiệc rượu suýt nữa biến thành đánh nhau.
Hôm đó Cam Diễm Hồng mặc một bộ đồ đỏ, đi giày đỏ, cũng cho Vi Tử mặc một chiếc váy đỏ, chụp ảnh gia đình ba người.
Người khác còn tưởng rằng Tiền Nhị lấy vợ lần thứ hai, chẳng ai biết Vi Tử được nhận nuôi.
Người bán tinh dầu Ấn Độ nhận kẹo mừng, về cửa hàng lấy một chiếc bình thủy tinh nhỏ, nhét vào tay Tiền Nhị: “Lần này chắc chắn là hàng thật đấy.”
Hóa ra mấy thứ trước đây toàn là hàng giả, có điều đồ Tiền Nhị đưa cho gã kia cũng là hàng giả, hai bên hòa nhau.
A Kiều vừa đến đã ngửi thấy mùi thịt khắp nhà, cô đẩy cửa vào, Tiền Nhị nhanh chóng ra đón: “Bà cô nhỏ, cô tới rồi, đây là con gái nuôi.”
Cam Diễm Hồng đẩy gã một cái, gã lại nói: “Muốn nhờ cô làm mẹ nuôi cho nó.”
Thầy bói bảo đứa trẻ này mệnh quá mỏng, phải tìm người có phúc khí dồi dào áp lại.
Trong những người Tiền Nhị biết, chỉ có A Kiều là có phúc khi nhất, làm gì có ai có phúc khí dồi dào được như cô chứ.
A Kiều phì cười: “Thế thì sau này nó gọi tôi là mẹ nuôi, ông gọi tôi là gì? Ông gọi nó là gì?”
Cô bé nhìn ngây thơ đáng yêu, A Kiều thấy rất thích, cô tiện tay lấy một miếng ngọc ra: “Này, cho bé, quà gặp mặt.”
Tiền Nhị nói: “Thầy bói bảo con bé phúc khí mỏng.”
Vi Tử cắn môi, đưa tay kéo góc áo Tiền Nhị.
A Kiều nhìn bụng Cam Diễm Hồng: “Ai nói cô bé phúc khí mỏng, vợ ông chẳng phải là sắp có rồi sao.”
Tiền Nhị cứng đờ tại trận, Cam Diễm Hồng bê một bát canh cá hầm cả chua ra, còn chưa đặt lên bàn, tay đã run lên, Vi Tử đưa tay đỡ lấy bát, Tiền Nhị vội vàng nhận lấy: “Bà cô của anh ơi, em đừng nhúc nhích, để anh, để anh.”
A Kiều gắp một miếng cá lên ăn, Cam Diễm Hồng ôm Vi Tử, hôn cô bé một cái rồi lại vuốt ve bụng mình, lần này có thật rồi sao?
Mọi người trong phòng đang vui vẻ, bỗng có người gõ cửa cuốn, Tiền Nhị đang có chuyện vui, “Xoẹt xoẹt” kéo cửa lên: “Ai thế?”
Đứng trước cửa là một người đàn ông trung niên trông hơn quen.
Đầu tiên anh ta nhìn Tiền Nhị, rồi lại thấy A Kiều, trong mắt hiện lên một chút cuống quýt, đi tới cạnh A Kiều: “Xin cô, xin cô giúp cho lần nữa.”
Ban đầu A Kiều còn không nhận ra anh ta, nhưng nhìn tới ma nữa phía sau anh ta liền nhớ ra, là đôi người yêu trên sân thượng, Chu Triết Hạn và Nhậm Giai Oánh.
Sau khi được thỏa mãn nguyện vọng, đáng ra Nhậm Giai Oánh phải rời khỏi dương thế mới đúng chứ, sao cô ta còn ở đây?
Nhậm Giai Oánh nhìn A Kiều đầy vẻ cầu xin, cô ta đứng phía sau Chu Triết Hạn, bụng hơi phồng lên.
A Kiều há hốc miệng, cô chưa bao giờ nhìn thấy ma nữ mang thai!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...