A Hạnh

Hai người vừa đến gần cửa chính liền có nha hoàn tới trước mở cửa đón bọn họ. Một tiểu nha hoàn nói: “Tam công tử, ngài đã tới, nương nương đang mong đợi ngài!”

Thẩm Nguyên Phong cười một tiếng đi vào, A Hạnh đi ở phía sau hắn. Tiểu nha hoàn có lẽ là biết thân phận của A Hạnh, trợn to hai mắt tò mò nhìn nàng. A Hạnh thấy nàng vẻ mặt khả ái thì cười với nàng một tiếng, người này lập tức cúi đầu. Sau đó bước nhanh đi tới trước mặt dẫn đường.

Thẩm Nguyên Phong nói với nàng: “Được rồi, ngươi đi giúp mọi người đi, chẳng lẽ ta còn không biết đường sao?”

Nha hoàn biết tính khí thiếu gia nhà mình nên hành lễ với hắn rồi lui xuống.

Thẩm Nguyên Phong mang theo A Hạnh đi vào, hắn xoay người cười nói với A Hạnh: “Có phải cảm thấy viện của mẫu thân ta rất đặc biệt hay không?”

A Hạnh nhìn chung quanh gật đầu: “Không giống chỗ khác.” Có chút phong cách Châu Âu.

Thẩm Nguyên Phong nói tiếp: “Nghe mẫu thân ta nói, nhà cửa ở quê hương của bà cũng đều như vậy, kể từ sau khi mẫu thân ta tới đây cũng không trở về quê nhà, phụ vương thấy bà vì nhớ nhà mà cả ngày buồn buồn không vui, cho nên dựa theo phong cách nhà cửa ở đó, thiết kế xây dựng ngôi viện này! Tất cả  đồ dùng trong nhà đều là từ quê hương của mẫu thân ta chở tới đây.”

“Phụ vương người tốt với mẫu thân ngươi vô cùng.” Tốn nhiều tâm tư như vậy chỉ vì làm cho đối phương vui vẻ. Đối với thê thiếp của một Vương gia mà nói đã là rất hiếm thấy.

Thẩm Nguyên Phong nhẹ gật đầu: “Ở chỗ này ngoại trừ ta ra, cũng chỉ có phụ vương là thật tâm đối tốt với bà.” Những lời này A Hạnh tin, nếu nhận được sự sủng ái của Tấn vương như vậy, những thê thiếp khác chỉ sợ đã xem bà như là cái đinh trong mắt.

Đến tiền viện, hoa anh đào đang nở rực rỡ, gió thổi qua, cánh hoa tung bay như mưa.

Thẩm Nguyên Phong vươn tay ra, một cánh hoa rơi xuống tay hắn, càng tôn lên làn da trắng nõn của hắn, trông rất đẹp mắt.


“Đây là hoa anh đao, là loài hoa thường thấy nhất ở La quốc, cũng là hoa mẫu thân ta thích nhất, nghe mẫu thân ta nói, mỗi khi mùa xuân đến, chỗ ở của mẫu thân ta có một ngọn núi tràn đầy loại hoa này. Cánh hoa tung bay khắp nơi, trong không khí thoang thoảng hương thơm say lòng người, mà nhữngười trẻ tuổi thường hẹn dưới tàng cây hoa anh đào này, ca hát vui vẻ động lòng người...”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn A Hạnh, trong mắt có vô số hình ảnh cánh hoa bay múa. A Hạnh tựa như đến một sơn cốc, xung quanh cũng chỉ có hoa anh đào, tràn đầy cánh hoa tung bay, mùi hương thơm ngát, bên trong như có tiếng hát tuyệt vời động lòng người, vừa quay đầu lại liền thấy Thẩm Nguyên Phong lẳng lặng đứng ở bên cạnh mình, hai tròng mắt màu xanh nhạt ánh quang lưu chuyển, đang mỉm cười nhìn mình.

Trong lòng A Hạnh cả kinh, vội lui về phía sau môt bước, ảo ảnh xung quanh không còn, nhưng bên tai vẫn còn loại cảm giác tê dại. Tim của nàng đột nhiên nhảy thình thịch rõ ràng, phải thở nhanh mấy nhịp mới ổn định tinh thần.

Thẩm Nguyên Phong thấy sắc mặt nàng thay đổi lập tức quan tâm hỏi: “A Hạnh, ngươi sao vậy?”

A Hạnh miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: “Không... Không có gì, nương nương vẫn còn chờ chúng ta, chúng ta vẫn nên vào nhanh một chút đi.”

Thẩm Nguyên Phong gật đầu thấy sắc mặt của nàng từ từ bình thường mới yên lòng.

Hai người đi vào nhà, A Hạnh phát hiện đồ dùng bài trí bên trong trong nhà quả nhiên là khác một chút. Có ghế dài, bàn dài, còn có lò sưởi trong phòng.

Thẩm Nguyên Phong cười, chỉ lò sưởi nói cho A Hạnh: “Những gia cụ này có chút kỳ quái đúng không, nhưng đây gọi là lò sưởi, đến mùa đông rất có tác dụng, đốt lên, cả gian phòng cũng được sưởi ấm, nhưng không có mùi khói.”

Hai người đi qua một cái hành lang dài đến trước một cái cửa gỗ khắc hoa. Thẩm Nguyên Phong nhẹ gõ cửa một cái. Bên trong liền vang lên một giọng nói cực kỳ mệt mói lại vô cùng êm tai.

” Là Nguyên Phong sao? Vào đi!”


Tiếp theo thì cửa được mở ra, một nha hoàn mặc váy dài màu trắng đứng ở cửa. Cô nương này mũi cao, mắt sâu, làn da trắng, nhìn qua ước chừng 30 tuổi vừa nhìn liền biết là người dị tộc. Nàng nhìn thấy Thẩm Nguyên Phong, ngay sau đó trên mặt lộ ra sự cưng chiều, vui vẻ nói: “Công tử, tại sao lâu vậy ? Nương nương chờ cũng nóng lòng.” Giọng nói của nàng có chút không thuần, giống như là người ngoại quốc ở hiện đại nói Hán ngữ.

Thẩm Nguyên Phong cúi đầu vừa hôn nhẹ vào má nữ nhân này, nói: “Cám ơn ngươi giúp ta mở cửa, Y Lỵ Toa mụ mụ.”

Y Lỵ Toa đưa tay che chỗ hôn, vẻ mặt có chút kinh ngạc, công tử trước giờ không làm chuyện này trước mặt ngoại nhân: “Công tử, ngươi làm như vậy, cũng không sợ cô nương người ta chê cười sao.”

Thẩm Nguyên Phong quay đầu lại thấy A Hạnh lộ vẻ tỉnh bơ, liền cười nói: “Đây là lễ tiết ở quê nhà mẫu thân ta, ở nơi này có lẽ còn chút kinh thế hãi tục. Nhưng ở chỗ mẫu thân ta cũng là rất bình thường, thật vui vì ngươi không có vì vậy mà xem thường ta.” Xem ra A Hạnh là thật sự tín nhiệm hắn mới có thể tiếp nhận tất cả hành động này. Loại ý nghĩ này làm cho hắn vô cùng vui vẻ.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng A Hạnh đã sớm nhìn thấy loại hôn xã giao của người ngoại quốc, cho nên Thẩm Nguyên Phong đột nhiên làm ra loại động tác này mới không quá mức ngạc nhiên.

Điều này thật sự là một sự hiểu lầm đáng yêu.

Y Lỵ Toa tránh đường để cho hai người đi vào.

Đây là một căn phòng của tràn đầy sắc thái lãng mạn. Trên đất trải thảm thật dầy, trên trần nhà cũng có vẽ hoa văn hết sức diễm lệ. Một cái giường cực lớn treo màn màu hồng nhạt, phía trên có treo chuỗi ngọc, hiện ra cảm giác phong tình kiều diễm.

Ở giữa gian phòng có một ghế dài, trên ghế dài có trải đệm mềm thật dầy, phía trên có một vị nữ tử nghiêng mình dựa vào, lúc này vị nữ tử này đang mỉm cười nhìn bọn họ.

A Hạnh thấy vị nữ tử này mới biết nữ nhân thì ra có thể xinh đẹp đến dường này.


Thật ra thì A Hạnh vẫn luôn không cảm thấy phụ nữ phương tây quá xinh đẹp, luôn cảm thấy bọn họ có khung xương quá thô, vóc người quá khỏe mạnh, cảm giác không có loại nhu mì đó.

Nhưng nữ tử trước mắt thì hoàn toàn ngược lại, bà có thể nói là kết hợp ưu điểm của hai chủng tộc khác nhau lại.

Da của bà rất trắng, giống như sữa tươi, trắng nõn nà trơn bóng giống như có thể bấm ra nước. Nhưng mà lại không chút cảm giác thô, ngược lại vô cùng nhẵn nhụi. Tóc của bà là vàng chính gốc, xinh đẹp từng gợn như sóng, ánh mặt trời chiếu xuống sẽ lấp lánh kim quang, ánh sáng rực rỡ chói mắt, ánh mắt của bà cùng Thẩm Nguyên Phong cùng màu xanh biếc như nhau. Đôi môi mềm mại giống như hoa hồng.

Khung xương của bà cân đối, hết sức nhỏ, đường cong ở cổ và bả vai vô cùng hoàn mỹ. Bà mặc trang phục truyền thống, một cái váy dài màu lam nhạt lại làm lộ ra đường cong trên vóc người của bà, hấp dẫn chết người. Nói tóm lại, mỗi một nơi trên người bà không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào không hoàn mỹ, làm cho người ta nhìn đến ngây người, cơ hồ quên mất mình là ai.

Thẩm Nguyên Phong thấy A Hạnh kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm mẫu thân của mình liền cười nói với mẫu thân: “Mẫu thân, khuôn mặt xinh đẹp của người  lại chinh phục một người nữa rồi!”

Tuyết phi cởi mở cười một tiếng, sóng mắt lưu chuyển, tóc vàng trước ngực hơi rung động, phong tình vô hạn.

A Hạnh đột nhiên tỉnh táo lại, vì bản thân thất thố mà đỏ mặt, tiếp theo lại nghĩ tới còn chưa có hành lễ với nương nương vội quỳ xuống dập đầu.

Tuyết phi cười nói: “Được rồi miễn lễ đi, ta ở chỗ này không có nhiều quy củ như vậy. Ngươi cứ tự nhiên một chút cũng không sao.”

A Hạnh đứng lên, Tuyết phi mặt mỉm cười đánh giá A Hạnh. Cô nương này một thân y phục màu xanh nhạt, làn da trắng như tuyết, lông mày như vẽ, khí chất như lan, thật sự là một vị giai nhân tuyệt sắc. Trong lòng nàng thầm khen con trai có mắt nhìn. Liếc mắt sang nhìn hắn mỉm cười tán thưởng, người nào đó mặt mày hớn hở.

Tuyết phi nói với A Hạnh: “Nghe nói ngươi là chủ của rạp hát, thật đúng là rất bản lãnh, làm cho ta hâm mộ.” Ở La Gia quốc, nam tôn nữ ti không nghiêm khắc như ở Đường quốc, cho nên đối với chuyện này cái nhìn đương nhiên khác biệt.

Kể từ khi A Hạnh công khai mình là chủ nhân rạp hát tới nay vẫn luôn là bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác thường, gần đây hàng xóm láng giềng cũng ở sau lưng nàng chỉ chỉ chỏ chỏ, nói một chút lời khó nghe, trừ Tiểu Hỉ thì vài tiểu cô nương bên ngoài thường tới tìm nàng cũng không thấy nữa, đi chợ mua thức ăn cũng sẽ nghe được một số người nói bóng nói gió. Ngay cả mẫu thân của Tiểu Hỉ là Tam thẩm cũng không dưới một lần tận tình khuyên nàng. A Hạnh mặc dù không thèm để ý ánh mắt mọi người nhưng bị người ta nói ba chỉ bốn như vậy vẫn rất ảnh hưởng đến tâm tình, cho nên nàng bây giờ cũng không đi chợ mua thức ăn, mỗi lần cũng là nhờ Lưu đại nương mua giúp nàng. Cũng may phụ thân đi sáng sớm, buổi tối mới trở về cho nên không có quá nhiều lời truyền đến lỗ tai ông. Nếu không lòng của phụ thân chỉ sợ sẽ sẽ càng khó chịu hơn so với nàng.

Bây giờ đột nhiên nhận được sự tán thành của Tuyết phi, nàng giống như việc hô hấp bình thường. Không chút do dự chần chừ, thật sự đã làm cho A Hạnh cảm động không thôi, nàng lập tức sinh ra hảo cảm với Tuyết phi.


” Nương nương khen nhầm rồi, chẳng qua là A Hạnh muốn kiếm chút tiền cho bản thân thôi.”

Trong ánh mắt Tuyết phi tràn đầy đồng tình: “Ngươi nhất định chịu không ít khó khăn!” Nơi này yêu cầu với nữ tử thật sự là rất hà khắc.

” A Hạnh rất may mắn, phụ thân rất hiểu A Hạnh, sẽ không ngăn cấm, bên cạnh A Hạnh cũng có một đám bằng hữu trợ giúp.” Nói tới đây A Hạnh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nguyên Phong một cái: “Tam công tử cũng giúp A Hạnh không ít, A Hạnh vô cùng cảm kích.”

Tuyết phi liếc nhìn con trai một cái, nụ cười trên khóe miệng có chút cổ quái: “Nguyên Phong rất ít khi đối tốt với người khác như vậy, nhất định là bởi vì ngươi đáng giá cho hắn làm như vậy.”

Những lời này của Tuyết phi thẳng thắn kinh người, làm cho A Hạnh có chút chống đỡ không được. Trong lòng âm thầm ngạc nhiên, theo như người nói Tuyết phi ở vương phủ lâu như vậy, sao còn có thể giữ tính tình thật như vậy đây?

A Hạnh cúi đầu tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Tam công tử một lòng hiệp nghĩa, lấy giúp người làm niềm vui, A Hạnh vô cùng bội phục!”

Thẩm Nguyên Phong bĩu môi, Tuyết phi thấy vẻ mặt con trai như vậy, che miệng cười trộm.

Tuyết phi tiếp tục nói: “A Hạnh cô nương sinh ra dung mạo xinh đẹp như vậy, có đính hôn với nhà nào chưa?”

Thẩm Nguyên Phong lập tức dựng lỗ tai lên trên mặt cũng hiện ra vẻ mặt khẩn trương.

Trong lòng  A Hạnh dâng lên cảm giác cổ quái, theo bản năng, khoé mắt không khỏi liếc sang Thẩm Nguyên Phong lại thấy vạt áo hắn khẽ động.

Đôi môi A Hạnh khẽ nhúc nhích, nhẹ nói: “A Hạnh tuổi còn nhỏ quá, còn chưa có đính hôn với nhà người nào.”

Nơi khóe mắt lại thấy vạt áo kia dường như lay động càng lợi hại hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui