Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, trong tia nắng như có những hạt bụi nhỏ đang khiêu vũ.
A Hạnh mở mắt ra thì thấy phụ thân Lý Nhuận Phúc đứng ở đầu giường nàng nhìn mình với vẻ mặt lo lắng.
Thấy nàng tỉnh lại, Lý Nhuận Phúc quan tâm hỏi: "A Hạnh, con gặp ác mộng sao? Nhìn cả người con đầy mồ hôi kìa!" Vừa nói, vừa cầm một cái khăn lau mồ hôi lên cho A Hạnh.
A Hạnh nhận lấy khăn trong tay phụ thân, nói: "Cha, con không sao, chỉ là một cơn ác mộng, cũng không sao." Cơn đau đớn từ ngực truyền tới vẫn còn âm ỉ, giống như có ai đó bóp chặt tim.
" Cha, vừa rồi là người gọi con dậy sao?"
Lý Nhuận Phúc cười: "Đứa nhỏ ngốc, không phải ta thì còn ai? Phòng này con nhìn thấy người khác sao?"
Như vậy tiếng gọi trong mộng cũng là của phụ thân, chỉ là giống như đang ở trước mặt, giọng nói kia chỉ là trẻ hơn một chút. A Hạnh cười nhẹ một tiếng, tại sao nàng phải đi truy cứu một giọng nói trong mộng đây? Chỉ là mộng thôi, quản nó là của ai cũng không quan trọng.
" Cha, giờ cũng không còn sớm, con cũng phải thức dậy."
Lý Nhuận Phúc gật đầu: "Được, ta đi ra ngoài trước." Ông đứng ở đó, gương mặt lộ vẻ nghi ngờ, muốn nói lại thôi.
A Hạnh kỳ quái hỏi: "Cha có chuyện gì ạ?."
Lý Nhuận Phúc suy nghĩ một chút. Vẫn lắc đầu nói: "Không có gì, ta đi ra ngoài trước."
Lý Nhuận Phúc xoay người, đi ra cửa, sau đó đóng nhẹ cửa lại.
" Tranh!" trong miệng A Hạnh là ai? Là Dung Tranh sao? Đứa bé kia thực sự cũng là một đứa bé ngoan, đáng tiếc là một đào hát, A Hạnh ở cùng với hắn chắc là sẽ không hạnh phúc, xem ra sau này phải dặn dò A Hạnh ít đi rạp hát mới được.
Lý Nhuận Phúc nhẹ giọng thở dài.
Sau khi thức dậy A Hạnh làm điểm tâm, lúc cùng phụ thân ăn điểm tâm, A Hạnh nói với ông: "Cha ơi! Hôm nay ra xe trễ một lát, con có chút chuyện con muốn nói cùng người có được không?"
Lý Nhuận Phúc nhìn con gái mặt vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ thầm, chẳng lẽ là chuyện của Dung Tranh? Ông gật đầu đáp ứng: "Được."
Ăn sáng xong, A Hạnh đang muốn nói đến chuyện của rạp hát với phụ thân, đột nhiên cửa chính bị người đẩy ra, Triệu đại bá cách vách thò đầu cao giọng nói: "Lão Lý, có thể đi chưa? Bây giờ cũng không còn sớm."
Lý Nhuận Phúc ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi Triệu đại bá, rồi nói với A Hạnh: "A Hạnh, cha quên mất ngày hôm qua đã đáp ứng Triệu đại bá sẽ đưa ông ấy đến Tây thành, có chuyện gì, buổi trưa trở lại hẵng nói." Vừa nói thì lập tức đứng lên, đi về phía cửa, cùng Triệu đại bá đi ra ngoài. Trước khi ra cửa, quay đầu về phía A Hạnh nói: "A Hạnh, rảnh rỗi thì ở nhà luyện một chút nữ công. Đừng chạy loạn khắp nơi."
A Hạnh “Dạ” một tiếng, nghĩ thầm trong bụng, đi rạp hát cũng không tính là chạy loạn khắp nơi nhỉ?
Sau khi phụ thân đi, A Hạnh dọn dẹp trong nhà một chút rồi đến rạp hát. Thân là chủ rạp hát, mỗi ngày nên rút ra chút thời gian đi xem.
Vừa vào rạp hát đã bị các đào hát ở cửa chờ sẵn vây lại, lòng mọi người đều đầy kích động nhìn nàng, lại không biết nên nói cái gì cho phải. Mà Xảo Oánh đứng ở đằng xa, chỉ nhìn nàng, cũng không đến.
Lưu Quế Hoa bên cạnh đi tới nói với mọi người: "Được rồi, được rồi, một đám nam tử vây quanh một tiểu cô nương, cũng không sợ người ta ngại à?"
Mọi người sờ đầu một cái cười hì hì liền tản ra.
Lâm Hải cười nói với A Hạnh: "A Hạnh, à không đúng, Lý lão bản, ngày hôm qua ngươi lại làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt, không ngờ Lý lão bản bình thường nhìn qua yên yên tĩnh tĩnh, lại có một mặt cường hãn như vậy."
Một tiểu võ sinh nhỏ con vội phụ họa: "Đúng vậy, người mập mạp kia nói chuyện khó nghe như thế, không dùng chữ bẩn vẫn có thể mắng chửi người. Nghe mà mồ hôi lạnh chảy cả người ta, không ngờ Lý lão bản lại có thể dễ dàng nói khiến hắn không mở miệng được, thật là làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt, sung sướng a."
Mai Hương Hoa cũng ở một bên cười nói: "Lý lão bản mang cho chúng ta thật quá nhiều ngạc nhiên, bình thường nhìn chỉ là một tiểu cô nương không có gì lạ, không ngờ lại là đại ân nhân của rạp hát chúng ta, còn sáng tạo ra kịch nói hay như vậy, làm cho rạp hát chúng ta cải tử hồi sinh, thật là làm cho tại hạ bội phục sát đất." Nói xong hướng A Hạnh chắp tay bái một cái.
A Hạnh bị bọn họ ngươi một câu ta một câu khen mà có chút ngượng ngùng, nàng cười nói: "Mọi người không nên gọi ta là Lý lão bản, nghe không được tự nhiên, sau này mọi người vẫn nên gọi ta là A Hạnh là được rồi, như vậy thân thiết hơn, hơn nữa, ta nào có tốt như mọi người nói, chủ ý kịch nói đúng là do ta nghĩ ra được nhưng kịch bản là ông chủ Lăng viết, còn khiến nó sinh động diễn giải ra cho người xem là do tất cả mọi người cùng nhau cố gắng, nhắc tới thì công lao lớn nhất vẫn là của mọi người thôi. Ông chủ Lăng còn cùng ta thương lượng, phát cho mọi người thêm một tháng lương, coi như là thưởng thêm cho mọi người!"
Mọi người nghe nói có thưởng thêm một tháng lương, mặt mày ai cũng vui vô cùng. Suy nghĩ trong lòng về tương lai của mình càng thêm có lòng tin, càng thêm có tinh thần. Còn Xảo Oánh vẫn đứng ở đằng xa, lẳng lặng nhìn tất cả, không nói một lời. Trên mặt có loại biểu cảm vừa vui vừa buồn. A Hạnh biết rõ, ngày hôm qua nàng có sợ hãi quá lớn, có thể nói chuyện phát sinh ngày hôm qua nàng là người bị hại lớn nhất. Tâm tình nàng đê mê là rất bình thường, phải cho nàng thêm một chút thời gian, từ từ giảng giải nàng, có thể nàng sẽ quên tổn thương ngày hôm qua.
A Hạnh ở trong đám người không thấy ông chủ Lăng liền hỏi: "Ông chủ Lăng đâu? Sao lại không thấy ông ấy?"
Lâm Hải trả lời: "Ông chủ Lăng đến phủ nha rồi, sáng hôm nay đã mở tràng thẩm ấn ông chủ Trương bên rạp Thanh Vân."
A Hạnh ngạc nhiên nói: "Hả? Tại sao không ai nói cho ta biết, ta không cần đến công đường sao?"
A Hạnh suy nghĩ một chút cũng có lý, một cô nương xuất hiện ở công đường quả thật không phải là một chuyện tốt, nếu để cho phụ thân biết nhất định sẽ rất tức giận.
Mọi người và A Hạnh trò chuyện một hồi thì đến giờ tập diễn, chào A Hạnh xong thì cùng nhau đi xuống. Xảo Oánh đi ở phía sau cùng, nàng nhìn A Hạnh, do dự một lúc rồi vẫn đi tới.
Lưu Quế Hoa nhìn khuôn mặt Xảo Oánh nhợt nhạt, thương tiếc thở dài một cái, biết hai tiểu cô nương có lời muốn nói với nhau nên đi ra, trở lại phòng bếp.
A Hạnh đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Xảo Oánh, ngươi có khỏe không?"
Xảo Oánh gật đầu nói: "Ta không sao, A Hạnh, nếu như là ở thanh lâu. Nếu ta phải đối mặt với cục diện như hôm qua thì càng không thể chịu nổi, hơn nữa sẽ không có người tới giải vây cho ta. Cho nên A Hạnh, ta cám ơn ngươi." Nàng cúi đầu: "Chỉ là ta không ngờ ngươi vậy mà lại chính là nữ chủ nhân đó, A Hạnh, tại sao ngươi vẫn luôn không nói ta biết?"
" Trước kia ta giấu giếm mọi người là bởi vì ta không muốn vì vậy mà gây ra phiền toái, hơn nữa ta cũng sợ phụ thân ta không vui."
Xảo Oánh liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nói: "Ngươi là cô nương xuất thân trong sạch dĩ nhiên là phải quý trọng danh tiếng của mình, không giống ta, tội thần chi nữ, là một tội nô, đương nhiên không có gì được cố kỵ."Diệp Gia Quán
A Hạnh nghe ra trong lời nói của nàng mang vẻ bất mãn: "Xảo Oánh, ngươi trách ta, trách ta để cho ngươi lên đài biểu diễn?"
Xảo Oánh lắc đầu một cái, xoay người: "Là số ta khổ, ta làm gì có tư cách trách bất cứ kẻ nào?"
(Ed:Gặp mẹ trẻ này coi như xấu số. Từ đầu truyện đã ko ưa. Đụng chuyện cũng chỉ khóc. Hết khóc rồi soi mói người khác. Vái trời chết yểu.)
(Beta: -_-!!!)
" Xảo Oánh, cho tới bây giờ ta không ép ngươi, cho dù là bây giờ ngươi vẫn có thể lựa chọn không lên đài, ở rạp hát làm việc lặt vặt, sau này ta sẽ tận lực giúp ngươi an bài chút lối ra, về phần vai diễn, ta có thể để cho người khác tới thay thế ngươi!"
" Không cần!" Xảo Oánh xoay người lại, kéo tay của A Hạnh, vội vàng nói: "A Hạnh cho tới bây giờ ta không có trách ngươi, chỉ là trong lòng ta không dễ chịu, mới nói hươu nói vượn. Ngươi đừng so đo cùng ta. Ta phải lên đài, chuyện đã đến bước này, ta bị người mắng cũng đã mắng rồi, nhục cũng nhục rồi, ta còn có gì phải sợ, bây giờ đây là đường thoát thân duy nhất, ta không thể bỏ qua!"
Vì đào hát còn có thể thấy được nhiều thành phần, có thể nhìn được nhiều phú hào, thương nhân, với nàng thì không có chỗ xấu, dẫu gì cũng có thể kiếm đủ ngân lượng để chuộc cho mình. Tương lai còn có thể tìm được người tâm đầu ý hợp. Nhưng nếu như làm nô tì phụ việc cả ngày cũng sống ở hậu viện rạp hát, cả đời cũng sẽ không có ngày nổi danh, tương lai cùng lắm chỉ xứng với một người thân phận như mình, vừa nghĩ tới viễn cảnh đó nàng đã cảm thấy ghê tởm!Diệp Gia Quán
Nàng nhìn A Hạnh, người trước mắt rõ ràng là một nữ nhân bình dân, địa vị thấp kém nhưng vận mệnh của mình lại ở trên tay của nàng, thật đúng là tạo hóa trêu người...
Trong lòng nàng dâng lên cảm giác cực kỳ phức tạp.
A Hạnh nghe nàng nói như vậy vỗ tay của nàng rồi dịu dàng nói: "Xảo Oánh, vẫn là câu nói kia, chỉ cần ngươi còn sống ở rạp hát một ngày, bất kể thế nào ta đều sẽ hết sức bảo vệ ngươi."
Xảo Oánh nhẹ gật đầu nói: "A Hạnh, ta vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu, dĩ nhiên là tin ngươi." Nàng rút tay về: "Được rồi, ta cần phải tập diễn, Lâm sư phụ đang chờ ta!" Nàng cười một tiếng, xoay người, đi về phía khán phòng.
A Hạnh tới nơi này vốn là muốn tìm Lăng Tử Phong thương lượng chuyện phát triển của rạp hát. Bây giờ Lăng Tử Phong lại không có ở đây nên nàng liền đi đến phòng bếp tìm Vân Đóa.
Đến phòng bếp Lưu Quế Hoa nói cho nàng biết: "Vân Đóa đi đưa thuốc cho Dung Tranh rồi."
A Hạnh biết Dung Tranh bị thương nhưng không ngờ đến mức phải uống thuốc. Không khỏi lo lắng hỏi: "Dung Tranh bị thương rất nghiêm trọng sao?"
Lưu Quế Hoa gật đầu: "Dường như ngã không nhẹ, hôm nay đau đến không thể rời giường, nên phải mời đại phu đến xem một chút, hình như là bị chấn thương xương, phải tĩnh dưỡng. Nhưng cũng may hắn trẻ tuổi, thân thể bền chắc, cho nên không có chuyện gì lớn, nằm một khoảng thời gian là khỏe."
Thương tích của Dung Tranh hoàn toàn là vì cứu nàng mà bị, điều này làm cho lòng của nàng có chút áy náy, nàng nói với Lưu Quế Hoa: "Vậy ta đây đi xem hắn một chút." Vừa nói xoay người rời đi.
Lưu Quế Hoa ở phía sau gọi nàng lại, A Hạnh quay đầu: "Đại nương còn có chuyện gì sao?"
Lưu Quế Hoa lau khô tay, sau đó đi tới bên cạnh nàng, lôi kéo đến một chỗ không người, nhỏ giọng nói: "Phụ thân ngươi biết chuyện của ngươi ở rạp hát chưa?"
Đây chính là nỗi băn khoăn đè nặng trong lòng A Hạnh, nàng lắc đầu một cái: "Còn chưa biết, ta tính buổi trưa hôm nay nói cho ông biết, cũng không biết ông sẽ phản ứng thế nào, nói thật thì ta rất lo lắng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...