A Hạnh

Chuyện rạp hát Thính Tùng khai trương kịch nói chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành đề tài trăm họ, trà quán tửu lâu. Đối với loại kịch nói mới mẻ này vô cùng kích động. Các nhà bình dân vô cùng hoan nghênh. Trước đây việc giải trí của họ vô cùng thiếu thốn, nghe hí kịch cũng là thú tiêu khiển của những người giàu, không phải là thứ mà những người như bọn họ có thể tiêu phí nổi.

Thế nhưng kịch nói thì khác, giá rẻ, lời lẽ dễ hiểu, mới mẻ, thú vị, cũng dễ hòa nhập vào lòng người, làm cho những người làm việc cực khổ như bọn họ cũng có thể có chút giải trí như những người giàu vậy. Có thể nói rằng kịch nói xuất hiện làm phong phú cuộc sống của bọn họ.

Trước đây mọi người tụ chung một chỗ, trò chuyện luôn là công việc sinh hoạt, nhưng bây giờ mọi người chỉ cần gặp mặt thì đề tài lại không thể rời bỏ bốn chữ rạp hát Thính Tùng, từ phố lớn cho tới trong hẻm nhỏ, thường xuyên có thể nghe được cái dạng đối thoại này.

" Xem kịch nói chưa?"

"Có xem rồi, tối ngày hôm qua ta vừa xem một lần, trong lòng thật ngứa ngáy, tối hôm nay sẽ đi xem lần nữa."

" Ta cũng đã xem hai lần, cũng may giá vé không mắc, tiết kiệm chút tiền là có thể."

Như vậy có thể thấy kịch nói tạo ra sức ảnh hưởng rất lớn ở Tấn thành.

Nhưng mà rạp hát Thính Tùng thành công cũng đưa tới những rạp hát khác đỏ mắt. Ông chủ Trương Văn Thanh của rạp hát Thanh Vân đêm nay vội dẫn hai người thủ hạ âm thầm xâm nhập vào rạp hát Thính Tùng, hắn rất muốn xem một chút, kịch nói của rạp hát Thính Tùng rốt cuộc là thứ gì, tại sao như vậy được hoan nghênh như vậy! Thậm chí ép Thanh Vân của hắn xuống!


Cũng chính ngày này, Thẩm Nguyên Phong mang năm sáu bằng hữu thân thích, một đám người năm chiếc xe ngựa bốn bánh đến rạp hát Thính Tùng, chiếm đi hơn phân nửa đoạn đường xe chạy. Quản sự rạp hát Thanh Vân phía đối diện đứng ở cửa chính rạp của mình miệng há hốc, cố nhìn những cỗ xe ngựa bên kia, vẻ mặt vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, nhìn sơ qua xe ngựa cũng biết đều là khách quý hào kiệt, nếu là đến rạp hát Thanh Vân bọn họ sẽ kiếm được là bao nhiêu a!

Bởi vì Thẩm Nguyên Phong đã sớm thông báo cho A Hạnh buổi tối bọn họ sẽ tới, A Hạnh bản thân không tiện ra mặt, không thể làm gì khác hơn là mời Lăng Tử Phong đến cửa đi nghênh đón. Đều là vương tôn quý tộc, phương diện lễ tiết tuyệt đối không thể thờ ơ. Dù sao không phải vương tôn quý tộc nào cũng dễ nói chuyện như Thẩm Nguyên Phong vậy.

Các quý khách theo thứ tự xuống xe ngựa, Lăng Tử Phong nghênh đón rồi hướng bọn họ hành lễ, có mấy người hắn biết, trước đây khi còn Phương Mặc Trúc, bọn họ cũng là khách quen của nơi này.

Thẩm Nguyên Phong là dễ nhận ra nhất, tóc nâu mắt xanh, dĩ nhiên là Tam công tử Tấn vương, bên cạnh là người mặc cẩm bào màu tím vóc người cao ráo, vẻ mặt nghiêm nghị Nhị công tử Tấn vương phủ. Đi theo phía sau bọn họ là vị công tử mặc cẩm bào màu xanh đậm, mặt mũi anh tuấn là công tử Hồ gia nhà giàu nhất Tấn thành, ngoài ra còn có ba vị công tử quan gia hoặc là công tử nhà giàu, đều là nhân vật tôn quý ở Tấn thành, bình thường một người xuất hiện cũng là hiếm mà hôm nay lại cùng lúc 6 người! Lăng Tử Phong càng phấn chấn hơn, cũng thầm kinh hãi A Hạnh lại có thể mời được nhiều nhân vật hiển quý như vậy, thật không phải là tiểu cô nương đơn giản.

Vẻ mặt của các vị công tử đều đầy khí chất, mọi người thấy Thẩm Nguyên Phong đưa bọn họ đi tới rạp hát Thính Tùng thì rất nghi ngờ, bọn họ khinh thường nhìn một lượt cửa rạp lại nhìn một chút khí thế của Thanh Vân đối diện, không khỏi trố mắt nhìn nhau, nhưng bởi vì là chủ ý của Tam công tử, cuối cùng vẫn là Nhị công tử mang nghi ngờ trong lòng mọi người hỏi rõ Thẩm Nguyên Phong: "Tam đệ có đưa chúng ta tới lộn chỗ không vậy, Phương Mặc Trúc đã đi đến Thanh Vân đối diện, xem hí kịch thì phải đến Thanh Vân mới đúng!" Mấy người còn lại rối rít gật đầu, bày tỏ đồng ý. Hồ Lăng Hiên tới đây chỉ là vì đi cùng Tam công tử, đối với việc tới chỗ nào xem kịch ngược lại là không có vấn đề cho nên cũng không có bày tỏ ý kiến.

Thẩm Nguyên Phong khẽ cười một tiếng, nói: "Nhị ca không biết đó thôi. Bây giờ đáng xem nhất ở Tấn thành cũng không phải là Phương Mặc Trúc nữa!"

Nhị công tử ngạc nhiên nói: "Hả? Chẳng lẽ là Thính Tùng lại có danh giác mới?"


Thẩm Nguyên Phong làm ra vẻ thần bí cười một tiếng: "Xin thứ cho ta phải giữ kín nút thắt này, mọi người đi xem thì biết! Mọi người yên tâm, Thẩm Nguyên Phong ta mời mọi người xem kịch đương nhiên sẽ không để cho các ngươi thất vọng!" Thật ra thì tình huống cụ thể của Thính Tùng hắn cũng không phải rất rõ, hắn mang bọn họ tới nơi này thuần túy là ủng hộ A Hạnh thôi! Trên mặt hắn mặc dù trấn tĩnh có thể nhìn rạp hát hơi có vẻ cũ kỹ, mép cửa còn chưa được đánh bóng, cái tiểu nha đầu này, đem rạp hát của mình nói hay như vậy đến lúc đó cũng đừng làm cho ta mất thể diện a!

Mọi người nghe lời nói tự tin của Thẩm Nguyên Phong dâng lên cảm giác hứng thú, lấy được sự bảo đảm của Thẩm Nguyên Phong nên yên lặng đi theo hắn vào trong rạp.

Lăng Tử Phong nhiệt tình mời bọn họ vào. Gian phòng trên lầu có cửa ra vào riêng, sẽ không theo lăn lộn chung một chỗ với cửa chính của những người bình dân.

Mấy người dưới sự cung kính hướng dẫn của Lăng Tử Phong đi tới một lầu gác bằng gỗ chạm trổ hoa văn, bước lên gian phòng ở lầu trên. Lăng Tử Phong mang bọn họ  tới gian phòng thượng hạng nhất. Sau đó thì có vài người sai vặt đốt đàn hương thượng đẳng, đưa lên điểm tâm cùng trà thơm tốt nhất.

Quý công tử thưởng thức lối trang trí sang trọng trang nhã ở gian phòng, vẻ mặt có chút hài lòng. Một người trong đó đi tới bên tường, thưởng thức tranh chữ trên tường, chỉ một bức cười nói: "Nơi này lại còn có treo bản chính tranh chữ của Ngô Nhai Tử, đúng là hiếm thấy!" Ngô Nhai Tử là một vị họa sĩ nổi danh ở thời đại này, tranh chữ của ông được giới quyền quý săn lùng, chỉ bức vẽ này của ông đã tiêu mất một trăm lượng bạc của A Hạnh, cũng chỉ gian phòng lớn nhất này mới có. Nhờ bức tranh chữ này, gian phòng đã thêm một phần tao nhã, nâng lên đẳng cấp của gian phòng, vẫn là vô cùng đáng giá.

Quý công tử ngồi ở ghế gỗ Lê Hoa, đàn hương phảng phất,  hương trà thoang thoảng, mọi người nhìn hết thảy trong gian phòng cũng không cảm thấy mất thân phận. Đều lộ ra biểu tình hài lòng.

Hồ Lăng Hiên uống một hớp trà Bích Loa Xuân thượng hạng, nhẹ nhàng nói: "Gian phòng này ngược lại bố trí thật trang nhã." Trong nhà hắn có kinh doanh trà, loại Bích Loa Xuân coi như là thượng phẩm, vài lá đã tốn trên vài lượng bạc.


Một tên mặc tú cẩm thêu liếc nhìn hắn một cái: "Cũng như Hồ gia nhà giàu nhất Tấn thành, không nghĩ tới nhãn giới của Hồ thiếu gia lại. . .  ha   ha. . ." Hắn cười khẽ hai tiếng, vẻ mặt lộ ra chút khinh thường.

Hồ Lăng Hiên biết hắn là công tử của vị đại quan ngũ phẩm dưới trướng Tấn vương, họ Chu, hiện đang ở phủ nha làm chức quan văn lục phẩm. Con cháu quan gia từ trước đến giờ đều không coi thương gia ra gì, dù là nhà giàu nhất Tấn thành ở trong mắt bọn họ cũng không thay đổi, vẫn không thể cùng đẳng cấp với họ.

Hồ Lăng Hiên bị bọn con nhà quan xem thường đã không phải lần đầu, mặc dù hắn trẻ tuổi, cũng không lỗ mãng, biết rõ những người quyền quý  này Hồ gia không phải có thể chọc nổi, cho dù là nhà bọn họ cùng Tấn vương có chút quan hệ nhưng phần quan hệ này còn chưa đủ để làm cho những người này cố kỵ Hồ gia. Truyện được đăng tải trên diễn đàn Lê Quý Đôn và Diệp Gia Quán. Lập tức, Hồ Lăng Hiên nhịn xuống, mặt không đổi sắc, khẽ cười nói: "Hồ mỗ một lần đi xa mà thấy, nhãn giới tự thấy không thể so sánh cùng công tử."

Chu công tử cười xong, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý. Hồ Lăng Hiên cúi đầu xuống, ánh mắt sâu thẳm, một ngày nào đó, Hồ gia sẽ bước lên tầng lớp quyền quý, đến lúc đó, xem ai còn dám xem thường hắn!

Hồ Lăng Hiên và Chu công tử người qua kẻ lại đôi câu cũng làm cho Thẩm Nguyên Phong chú ý, hắn đang đến gần lan can, vừa uống trà, một bên nhìn về phía dưới lầu tìm kiếm bóng người A Hạnh.

Lúc này, Thẩm Nhị công tử cầm chung trà ngồi xuống bên cạnh hắn. Thẩm Nhị công tử ước chừng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, cùng chung một mẹ với thế tử. Mặt mũi hắn trắng nõn, ngũ quan đoan chính, cặp mắt toát ra đầy thâm ý, khiến người ta cảm giác cao thâm khó lường.

" Hôm nay ngươi vậy mà lại mời ta xem kịch, thật là làm cho ta bất ngờ!" Thẩm nhị công tử nhìn hắn, ý vị thâm trường nói.

Thẩm Nguyên Phong quay đầu, cười nói: "Hôm nay ta vốn cũng mời đại ca nhưng hắn có chuyện không thể tới. Lần sau có rảnh rỗi nhất định phải mời hắn tới một lần."

Thẩm nhị công tử nghe hắn nói như vậy, rũ mi mắt  xuống, cười nhẹ một tiếng, tiếp theo sau đó nói: "Nếu ngươi đã vượt qua thói quen ngày đêm điên đảo kia, ban ngày cũng ló mặt ra ngoài phủ nha đi, nếu không ngày tháng lâu dài, mọi người sẽ nói lời ong tiếng ve, phụ vương biết ngươi đến nha phủ nhất định cũng rất cao hứng." Thẩm Nguyên Phong đảm nhiệm một chức quan nhàn tản,nhưng hắn chưa bao giờ làm việc, làm cho Tấn vương giận đến gần chết nhưng trong lòng quả thực rất yêu thích đứa bé này, chẳng qua là trong miệng trách mắng cũng không thật sự trách cứ hắn. Truyện được đăng tải trên diễn đàn Lê Quý Đon và Diệp Gia Quán


Thẩm Nguyên Phong lộ ra vẻ mặt dửng dưng: "Nhị ca, ngươi cũng không phải không biết ta, muốn ta đi phủ nha làm việc, so với muốn mạng ta có cái gì khác nhau? Ta không thích nhất chính là làm những chuyện này, ta không muốn đi, dù sao phụ vương cũng không hy vọng gì ở ta, ta không đi, ông ấy cũng sẽ không tức giận." Tiếp theo lại cười hì hì nói với Thẩm nhị công tử: "Nhị ca, ngươi là cấp trên của ta, chỉ cần ngươi không so đo cùng ta, ai lại dám nói lời ong tiếng ve?"

Cái bộ dáng lưu manh vô lại này của Thẩm Nguyên Phong làm cho Thẩm nhị công tử thực hết cách. Ở trong lòng âm thầm thở dài một tiếng. Đáng tiếc a đáng tiếc, Tam đệ được phụ vương sủng ái rất nhiều, nếu như có thể tranh thủ được trên người hắn, chuyện lại thêm một phần thắng, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thay đổi. Suốt ngày chỉ thích ăn uống vui đùa, một con nhà giàu điển hình. Nhưng nói ra cũng tốt, hắn như vậy không giúp được mình nhưng ngược lại không giúp được đại ca!

Thẩm Nguyên Phong quay mặt đi, trên mặt vẫn là bộ dáng dửng dưng kia, nhưng trong lòng thầm cười nhạt, đã nhiều năm như vậy, còn chưa tuyệt vọng sao? Ta chỉ mới ngủ dậy vào ban ngày, tâm tư đã lung lay?

Bên kia, A Hạnh cùng Vân Đóa đi đến phía sau đài. Phía sau đài các diễn viên đang hóa trang. Vở kịch này mọi người đã diễn qua vô số lần, đối với lời thoại đã sớm thuộc lòng, biểu diễn cũng càng thêm tự nhiên. Hơn nữa bởi vì kịch nói một lần lại một lần lấy được thành quả, mọi người đối với kịch nói và tương lai của mình càng thêm có lòng tin.

Vân Đóa thấy Dung Tranh thì vội kéo A Hạnh đi tới gần hắn, nhìn Dung Tranh hóa trang. Dung Tranh diễn vai thư đồng của Khâm sai đại nhân, đầu búi tóc nhỏ quấn bằng vải, nhìn qua thật đáng yêu.

Vân Đóa vỗ bả vai Dung Tranh một cái, nói lớn tiếng: "Dung Tranh, mọi người đều nói ngươi diễn rất tốt. Mẹ ta nói cặp mắt quay tròn kia của ngươi nhìn một cái cũng biết là một tiểu quỷ! A Hạnh, ngươi nói có đúng hay không?" Vân Đóa quay đầu lại hỏi A Hạnh.

Dung Tranh bị nàng chọc ngượng ngùng, hắn nhìn A Hạnh sau lưng Vân Đóa một chút, người sau đang cười khanh khách nhìn hắn, trên mặt hắn có chút nóng lên, không kìm lòng được cúi gằm mặt xuống.

" Không sai, đúng là diễn rất tốt." A Hạnh không keo kiệt chút nào khen một câu,.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui