A Hạnh

" Cổ họng cha không tốt?" Lý Ngân có chút nóng nảy, căng thẳng nắm lấy tay của A Hạnh. 

A Hạnh vội trấn an nàng: "Đừng vội, bây giờ cha đã không sao, lại có thể rao to! Hơn nữa bây giờ có người thay ca với cha, cha sẽ không còn phải khổ cực như vậy nữa!"

Nghe muội muội nói như vậy Lý Ngân mới yên lòng.

A Hạnh đỡ tỷ tỷ ngồi xuống. Sau đó đặt từng món đồ lên trên bàn, nói: "Những thứ này là quà vặt và chè mật mà cha cố ý nhờ muội mang tới cho tỷ, cha rất nhớ tỷ, lo cho tỷ trong Hồ phủ không có những thứ này, cố ý nhắc muội mua. Còn có những dược liệu này muội đã hỏi qua đại phu, đều là thuốc an thai rất tốt, tỷ cho nha hoàn hầm cùng với gà, rất bổ nha."

Lý Ngân nhìn muội muội tay chỉ từng món một nói tỉ mỉ với mình, lời nói nhỏ nhẹ, tình cảm bộc lộ trong lời nói. Nàng lại nghĩ tới lúc ở nhà, phụ thân thương yêu nàng, nhớ tới lâu như vậy cũng không nhìn thấy phụ thân, một hồi ký ước ùa về, không khỏi cúi đầu lau nước mắt.

A Hạnh vốn là đang nói không ngừng chợt nghe tiếng khóc của Lý Ngân thì kinh ngạc, sau lại nghĩ đến kiếp trước chị dâu khi mang thai tâm tình rất kích động, tình huống như vậy là bình thường. Mỗi lúc như vậy chỉ cần phân tán sự chú ý của nàng là tốt rồi.

A Hạnh ngồi xuống bên cạnh Lý Ngân, lấy khăn tay ra giúp nàng lau nước mắt, hù dọa nàng nói: "Thế nào mà vừa nói khóc đã khóc vậy? Muội nghe Tam thẩm nói phụ nữ có thai thút thít khóc là không tốt, tương lai sinh ra hài tử cũng sẽ thích khóc."

Nghe muội muội nói như vậy, Lý Ngân cũng sợ tương lai sinh ra hài tử ồn ào không nghỉ, khó dạy bảo, mới chậm rãi ngừng khóc.

A Hạnh gọi một tiểu nha đầu tới, đưa trái cây đi rửa sạch cắt thành miếng nhỏ mang lên, lại gọi một nha hoàn khác cầm lên một cái chén nhỏ, đổ chè mật vào bên trong, bưng trước mặt của tỷ tỷ, cười nói: "Thừa lúc còn nóng tỷ tỷ mau ăn đi!"


Lý Ngân nhìn chè mật trắng như tuyết trước mặt, đưa lên hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, gương mặt thỏa mãn: "Thơm quá nha, lâu rồi chưa ăn chè mật, có lúc muốn ăn nhưng Hồ phủ không có." Vừa nói nàng cầm đũa lên gắp lên một miếng nhỏ. Ăn say sưa nói: "A Hạnh, muội cũng ăn đi." 

A Hạnh lắc đầu một cái, lúc này có thể thấy tỷ tỷ ăn vui vẻ, trong lòng nàng cũng cao hứng.

" Tỷ tỷ sau này muốn ăn cái gì mà Hồ phủ vừa không có thì kêu nha đầu ra ngoài mua về, không cần tiết kiệm bạc."

Lý Ngân vừa ăn vừa lắc đầu: "Không được, bị phu nhân biết, giống như nàng bạc đãi ta, nàng sẽ mất hứng. Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là một ít điểm tâm, không ăn được thì không ăn được thôi, bên trong Hồ phủ vẫn có rất nhiều đồ ăn ngon!" Trong giọng nói có chút tiếc nuối.

A Hạnh thấy tỷ tỷ cố kỵ phu nhân mọi chuyện, lời nói cẩn thận như vậy, mặc dù đây là mình dạy cho nàng, nhưng thấy nàng ủy khuất như vậy,  trong lòng cũng không dễ chịu gì mấy. Nhưng việc đã đến nước này cũng chỉ có như thế mới có thể để cho nàng sống khá hơn chút, chịu một chút ủy khuất này còn hơn là tương lai bị khổ sở lớn hơn.

A Hạnh nhớ tới Tam di nương, liền hỏi Lý Ngân: "Tam di nương có hay làm khó dễ tỷ không."

Lý Ngân dừng đôi đũa trong tay lại nói: "Nàng có mấy lần đi tìm gây phiền toái, nhưng phu nhân cũng đứng về phía ta. Đều là một chút chuyện nhỏ, cũng không có cái gì." Giọng nói vô cùng nhẹ nhõm, tiếp theo nàng cười một tiếng: "Nhưng thời gian sau nàng cũng không có tâm tư tới tìm ta gây phiền toái, bởi vì nàng cũng đã mang thai!"

"Tam di nương mang thai?"

Lý Ngân gật đầu: "Đã hai tháng, Lão gia rất cao hứng! Mấy ngày nay đều ở chỗ của nàng."


Hai di nương cùng mang thai, không biết tâm tình của Hồ phu nhân như thế nào đây? A Hạnh nghĩ đến vấn đề không tốt.

Hai tỷ muội ngồi một lúc liền nghe Thúy Liễu ở bên ngoài nói: "Tứ di nương, đã không còn sớm."

Lúc này Lý Ngân lúc này mới nói: "Xem đi, ta quên đi thỉnh an phu nhân. A Hạnh, muội cùng đi với tỷ."

Mỗi lần tới Hồ gia cũng phải đi thỉnh an phu nhân, đây đã là lệ thường. A Hạnh đương nhiên sẽ không phản đối.

Thúy Liễu đi vào giúp Lý Ngân sửa sang lại quần áo, khoác thêm áo, thái độ so với trước cung kính hơn nhiều, chắc là được phu nhân phân phó.

Tỷ muội A Hạnh còn có hai nha đầu một nhóm bốn người đi tới viện phu nhân. Ở cửa đụng phải Tam di nương cũng đến thỉnh an phu nhân.

Tam di nương một thân xiêm áo màu hồng mới tinh, phía trên thêu hoa mai, thanh nhã hoa lệ. Trên đầu mang cây trâm phỉ thúy mạ vàng, trên cổ mang theo dây chuyền ngọc trai óng ánh, trên cổ tay lúc giơ tay lên lộ ra chiếc vòng phỉ thúy bích lục, có thể nói là một thân phục trang đẹp đẽ đầy châu báu. Nàng được một  nha hoàn tên Liễu Y Y đỡ đi tới.

Nàng đi tới trước mặt tỷ muội A Hạnh, yêu kiều cười một tiếng, lười biếng nói: "Tứ di nương, thật hâm mộ thân thể ngươi khoẻ mạnh, mang thai mà vẫn như người bình thường, rốt cuộc là do từ nhỏ sống trong khổ cực mà nên! Không giống ta, cũng đã sinh một nữ nhi, cái thai thứ hai này vẫn làm cho cả người không chút sức lực, đi vài bước eo cũng thấy đau. Lão gia thương tiếc ta. Còn nói ta miễn thỉnh an! Chỉ là chúng ta đều làm di nương, bất kể thế nào là không thể không có quy củ." Nàng làm bộ nhẹ thở dài một tiếng, nhưng khóe mắt lộ ra vẻ đắc ý! Nói xong liền lướt qua Lý Ngân đi vào trong viện, lúc đi qua Lý Ngân còn không biết là vô tình hay cố ý đụng Lý Ngân một cái làm nàng lảo đảo, cũng may A Hạnh đỡ mới không ngã xuống. Hai tỷ muội đồng thời căm tức nhìn nàng.


Tam di nương cau mày một cái sau đó giơ tay lên che nữa miệng: "Ai u, thật là xin lỗi, gần đây đầu hay bị cháng váng, ngay cả đường cũng đi không yên, Ngân di nương sẽ không trách sẽ không trách tỷ tỷ chứ!" Nói xong cười duyên một tiếng ngẩng đầu hướng bên trong mà đi.

A Hạnh nhìn bóng lưng của nàng hỏi Lý Ngân: "Lai lịch của Tam di nương này thế nào mà lớn lối như vậy?"

Lý Ngân xem nhẹ khẽ hừ một tiếng: "Chỉ là con thứ của một quan nhỏ, luôn cảm giác mình cao cao tại thượng, đúng là làm cho người đời chê cười!"

" Nàng chỉ là một di nương, cho dù mang thai thì có cái gì ly kỳ, có cái gì đáng giá mà nàng dương dương tự đắc như vậy!" A Hạnh cảm thấy Tam di nương hành động cử chỉ thật sự là khó có thể hiểu.

Lý Ngân bĩu môi, nói: "Còn không phải là bởi vì nhà nàng tìm cho nàng một thầy lang, thầy lang kia sau khi chẩn mạch liền kết luận nghi ngờ nàng mang thai là con trai! Lão gia chỉ có hai đứa con trai, nhiều năm như vậy những di nương khác đều là sinh con gái, nghe được Tam di nương mang thai con trai đương nhiên cao hứng, thưởng nàng không ít đồ! Thấy nàng vừa rồi trên người đeo không ít phải không? Đều là lần này Lão gia làm ăn mang về, trừ Liễu phu nhân còn lại gần thưởng cho nàng hết!"

A Hạnh mở to hai mắt, hai tháng có thể chẩn đoán được là con trai? Đúng là buồn cười! Siêu âm ở hiện đại còn phải ba bốn tháng! Cũng không biết thầy lang này có phải Tam di nương an bài hay không, bây giờ nàng thanh thế huyên náo lớn như vậy, nàng sẽ không sợ đến lúc đó không sinh được con trai sao?

Thật là không thể hiểu được tư tưởng của Tam di nương này.

Lý Ngân kéo muội muội đi vào viện của phu nhân. Sau khi tiến vào mới phát hiện Hồ lão gia cũng ở trong phòng, đang ngồi ở chủ vị. Hồ phu nhân cẩm phục đoan trang ngồi ở bên phải hắn. Bên tay trái của hắn là Hồ đại tiểu thư thiên kiều bá mị mười phần ngạo khí, Hồ Nhã Tình.

Lý Ngân thấy Hồ lão gia, mặt hơi đỏ lên liền cúi đầu, mang theo A Hạnh cung cung kính kính hướng bọn họ hành lễ một cái. Hồ lão gia thấy ái thiếp gương mặt tươi cười, vội vàng bảo các nàng ngồi xuống. Hồ phu nhân ở một bên không nói gì, mang trên mặt nụ cười. Dường như là rất vui thích.

Đến phiên Tam di nương. Tam di nương làm bộ muốn hành lễ nhưng vừa mới uốn gối, thân thể hơi nghiêng một chút thiếu chút nữa ngã xuống, may có nha hoàn bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, nha hoàn xung quanh bị dọa sợ đến mồ hôi lạnh đầy người, nếu như Tam di nương ngã thật, hài tử trong bụng gặp chuyện không tốt, những nha hoàn này chỉ có một con đường chết!


Hồ lão gia bị hù dọa từ chỗ ngồi đứng lên, thấy ái thiếp không sao, mới thở ra một cái, trở về chỗ ngồi, nói: "Huy nương, ngươi không sao chứ!"

Tam di nương sau khi đứng vững lộ ra vẻ mặt kinh sợ, nghe đến câu hỏi của lão gia liền cúi đầu thẹn thùng đáp: "Lão gia, ta không sao." Sau đó lại một mặt áy náy nói với Hồ phu nhân: "Phu nhân, Huy nương vừa rồi đầu hơi choáng váng nhất thời không đứng vững được, xin phu nhân không lấy làm phiền lòng. Cũng không biết có phải do có thai hay không, dạo này eo thường hay đau, động một chút là choáng váng đầu."

Vừa nói lại phải uốn gối làm lễ ra mắt, nhưng thân thể lại lay động, Tam di nương đưa tay lên trán, hoàn toàn dựa vào nha hoàn đỡ, dáng vẻ yếu ớt vô lực.

Hồ lão gia nhìn thấy thương yêu không dứt, nhưng ở trước mặt phu nhân lại không thể nói gì, Hồ phu nhân đem biểu tình của lão gia nhìn ở trong mắt, trong bụng hừ lạnh một tiếng sau đó xoay mặt cười nói với Tam di nương: "Huy nương, nếu thân thể khó chịu thì không nên tới, ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt đi!" Ngôn ngữ thân thiết, nhìn qua giống như là rất quan tâm Tam di nương, nhưng A Hạnh nhìn thấy rõ ràng trong mắt nàng chợt lóe lên lãnh ý.

Hồ lão gia nghe được phu nhân nói như vậy liền đứng dậy đi tới bên cạnh Tam di nương đỡ nàng nói: "Huy nương, thân ngươi vốn yếu, bây giờ lại có thai. Nếu phu nhân cũng lên tiếng, sau này ngươi không nên tới thỉnh an, chăm sóc thân thể thật tốt, vì ta mà sinh một tiểu tử mập mạp!"

Tam di nương giật mình, ngón tay ngọc che miệng, mềm mại nói: "Lão gia sao ta có thể? Làm sao có thể bởi vì Huy nương mà bỏ qua quy củ với phu nhân? Huy nương không sao, Huy nương vẫn là có thể mỗi ngày tới thỉnh an." Vừa nói đôi mắt không biết vô tình hay cố ý liếc về phía Hồ phu nhân.

Hồ phu nhân nhìn thấy ánh mắt kia liếc tới vẫn giữ nguyên bộ dạng thân thiết, lông mày cũng không động một cái.

A Hạnh và Lý Ngân nhìn Tam di nương làm trò hề này, hai mắt nhìn nhau, không biết Tam di nương làm như thế là có dụng ý gì, cho dù nghi ngờ chính là con trai thì thế nào? Chẳng lẽ nàng có thể khiêu chiến địa vị của chủ mẫu của phu nhân sao? Đắc tội với phu nhân nàng có ích lợi gì?

Hồ lão gia nghe Tam di nương nói như thế, không tiện tiếp lời, đây dù sao cũng là chuyện hậu viện, nên để phu nhân xử lý, hắn không tiện trực tiếp nhúng tay, vị phu nhân này là biểu muội Tấn vương, cho nên cho tới nay hắn cũng rất cho nàng mặt mũi.

Mặc dù hắn không nói gì nhưng lại quay đầu nhìn phu nhân của mình, trong ánh mắt ý tứ vô cùng rõ ràng, người ngồi ai cũng hiểu rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui