A Hạnh

A Hỉ cầm lấy một thanh củi đang cháy, nghịch ngợm đâm qua lại trong lò, nói: “Nghe nương ta cùng Lục bà nói chuyện, hình như là chủ mẫu Hồ gia và Tấn Vương phi là thân thích gì đó. Hồ gia có thể làm ăn lớn đến như thế, cũng là bởi vì có Tấn Vương che chở.”

A Hạnh nghĩ, Tấn Vương sẽ không làm không công mà đi che chở, ở giữa không biết có được bao nhiêu chỗ tốt đâu, hoặc sau lưng ông chủ chính là Tấn Vương cũng không chừng, chỉ là không dám rêu rao, nên mới đưa Hồ gia ra để làm bia. Bất quá, những thứ này là chuyện của họ, nàng chỉ quan tâm xem A Ngân ở Hồ gia có yên lành không. Hiện tại xem ra Hồ gia cũng cường thế a, nhưng ở xã hội phong kiến này, nếu cường thịnh thì nữ nhân không thể cản phu quân nạp thiếp đi. Hiện tại A Ngân vừa gả đi, sinh ra lại có mỹ mạo, nhất định sẽ được sủng ái một khoảng thời gian, hy vọng A Ngân có thể cẩn thận một ít, không đến mức vừa vào cửa đã bị chủ mẫu ghét bỏ.

Bỗng nhiên bên ngoài mơ hồ có tiếng gọi: “A Hỉ, A Hỉ !”

A Hỉ ngồi yên nghe xong, vứt thanh củi đi, đứng lên nói với A Hạnh:” Nương ta gọi rồi, ta phải đi về, lầm sau sẽ lại tìm ngươi chơi.”

A Hạnh đáp ứng, A Hỉ mỉm cười, rồi chạy ra ngoài.

A Hỉ vừa đi A Hạnh liền học theo bộ dạng đó. Đem lửa cháy to lên một ít, lúc sau đã ngửi thấy mùi cơm thơm ngát. A Hạnh đứng lên, mở nắp nồi nhìn qua, không khỏi choáng váng. Trong nồi nước còn rất nhiều, hạt cơm bên trong cuộn lên, nói là cháo thì nhiều nước mà là cơm thì….. Ài! Sẽ không ai nói đây là cơm cả.

Nếu nấu một lúc nữa sợ sẽ không kịp, thôi được rồi, dù sao cũng đã quen, coi như cháo đi. A Hạnh múc một chén mang đến cho phụ thân.


Lý Nhuận Phúc nằm ở trên giường cũng đã sớm đói bụng, thấy A Hạnh đưa cơm, vôi nhận từ trong tay nàng, nhìn nhìn nói:”A Hạnh nấu cháo a~.” Nói xong cũng mặc kệ như thế nào, liền thổi qua rồi đưa lên uống. Sau đó nhìn qua A Hạnh, hỏi:” A Hạnh ăn chưa?”

A Hạnh đối với loại gạo cũ nấu thành cháo này thật sự không thích, ở trong bếp cũng miễn cưỡng uống vài ngụm, nhớ tới kiếp trước bản thân và người yêu không để ý người nhà mà trốn đi, gia đình phong tỏa kinh tế của nàng, nên sau một thời gian, ở trường, ở nhà toàn ăn bánh bao chay, khi đó ngày nào cũng bánh bao cảm thấy rất khổ rồi, hiện tại nhìn lại, khi đó nàng rất hạnh phúc, dù thế nào cũng có hắn ở bên, nhưng bây giờ khi nàng khó khăn, nam tử tuấn tú ôn nhu kia cũng sẽ không còn bên cạnh nàng, nhìn nàng.

A Hạnh vành mắt hơi đỏ, nàng cúi đầu nói:” Con đã ăn rồi.”

Lý Nhuận Phúc gật đầu, nói: “Hài tử, phải ăn nhiều một chút, con vừa mới khỏi bệnh, phải bồi bổ thêm.”

“Vâng, con đã biết,” A Hạnh nhẹ nhàng đáp, thấy Lý Nhuận Phúc đã ăn xong một chén, lại giúp hắn lấy thêm.

Lý Nhuận Phúc thấy A Hạnh chỉ lẳng lặng đứng một bên, không khỏi buồn cười nói:” Đứa bé này, như thế nào mà sau khi bị ốm một trận, tính cách liền trầm tĩnh đi nhiều vậy, trước kia ngươi thích nói thích cười, suốt ngày bô bô nói không ngừng”.

A Hạnh rùng mình, ngẩng đầu nhìn Lý Nhuận Phúc còn đang húp cháo, vẻ mặt lại không có ý tứ gì cả, có lẽ chẳng qua là tùy tiện nói thôi. Nhưng bây giờ muốn bản thân giả bộ ngây ngôi khờ khạo thì không thể nào làm được, nàng liền nói : ” Thật ra giờ con không có tinh thần gì cả.”


Lý Nhuận Phúc gật đầu cười nói: “Đúng vậy, bệnh mới tốt lên một chút thôi, người còn mệt mỏi là chuyện thường, bất quá ta cảm thấy như thế cũng tốt, là nữ hài tử, phải có chút ôn nhu bình tĩnh, như thế về sau nhà chồng mới thích.” Nói đến nhà chồng, Lý Nhuận Phúc liền thở dài: “Lúc này, không biết tỷ tỷ ngươi như thế nào?”

Tâm tình A Hạnh lại nặng xuống: “Phụ thân, chúng ta có thể đi thăm tỷ tỷ không?”

Lý Nhuận Phúc trầm tư một hồi rồi nói: “Để qua một khoảng thời gian nữa đã, A Ngân vừa mới gả sang, chúng ta liền tới cửa, giường như không tốt lắm, người khác sẽ nghĩ chúng ta có mục đích gì đó, tỷ ngươi sẽ bị xem thường.”

Ba bát “cháo” đã vào trong bụng, Lý Nhuận Phúc đưa bát cho A Hạnh, ra ý không muốn nữa, A Hạnh giúp ông bê nước ấm để ông rửa tay và mặt, sau đó vịn ông nằm xuống. Những việc này trước kia đều là người khác làm cho nàng, nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ vì người khác mà làm chuyện này. Nhưng bây giờ cho nàng chăm sóc người phụ thân yêu thương nàng, nàng liền cam tâm tình nguyện.

Lý Nhuận Phúc nằm ở trên giường nói: ” Người người đều nói, nuôi nhi nữ thua lỗ tiền bạc, nuôi nhi tử mới có thể dưỡng già, nhìn nữ nhi của ta có thể kém nhi tử người khác sao?” Nói xong nhìn A Hạnh, lộ ra điểm vui mừng.

A Hạnh cũng cười, giúp hắn đắp kín chăn mền, mới cầm lấy bát đi ra ngoài.


A Hạnh lau dọn phòng bếp một hồi, tuy rằng việc này với nàng giờ vẫn hơi quá sức, cũng mất không ít thời gian, nhưng cuối cùng cũng đem phòng bếp thu thập sạch sẽ.

Ở nơi này, màn đêm vừa buông xuống, bên ngoài một mảnh tối đen như mực. Chỉ có từ cửa sổ gần nhà lộ ra chút ánh đèn vàng. Buổi tối lại không có gì để giải trí, cũng có chỗ nghe hát, nhưng đó là việc nhà giàu mới làm, người bình thường ban đêm đến chỉ có thể lên giường ngủ sớm.

A Hạnh trởi về phòng, trong phòng lạnh tanh, gió không ngừng thổi qua lỗ hổng trên cửa sổ, vù vù, trong màn đêm yên tĩnh có một loại cảm giác u ám.

A Hạnh lấy ra ngân lượng lúc trước khi xuất giá A Ngân đưa cho. Những thứ này đều là tiền lễ hỏi Hồ gia đưa cho Lý gia, vốn là muốn đưa cho phụ thân, nhưng trong khoảng thời gian này phụ thân đi đứng bất tiện, mua đồ gì đó đều dựa vào A Hạnh, mà người trông nom nhà cửa cũng là A hạnh nên mới đem đưa tiền cho nàng giữ.

Mấy thỏi bạc, A Ngân nói là có hơn mười hai thỏi, đủ cho cả nhà vài năm không lo ăn mặc rồi. A hạnh nhớ kỹ lúc A Ngân đem bạc đưa nàng, tay cầm vuốt ve, yêu thích vô cùng, nghĩ đến cũng biết là A ngân từ bé tới giờ chưa từng nhìn thấy nhiều bạc như vậy. Nàng phi thường thỏa mãn.

Thế nhưng trong nội tâm A Hạnh lại khinh thường Hồ Gia. Thương nhân chính là thương nhân, tính toán chi li tỉ mỉ, có thể dùng một phần tiền để mua thì tuyến đối không đưa hai phần. Bất quá chỉ vì A Ngân sinh ra nơi không quyền không thế, tuy rằng tham lam vẻ đẹp của nàng, nhưng thức chất bên trong vẫn xem thường nàng. Nếu không sẽ không tùy ý đưa.

A Hạnh đem bạc này cất kỹ. Cái này tương đương với tiền bán mình của A Ngân, nàng sẽ không dùng tiền này để nuôi sống bản thân, nàng không tin ở thế giới xa lạ này, nàng ngay cả nuôi sống chính mình cũng không làm được, tốt xấu gì nàng cũng là sinh viên đại học.


Nhưng nàng dần dần hiểu rõ nơi này, nàng phát hiện ra ý nghĩ của mình ngây thơ đến như thế nào.

Cái thế giới này không có trong lịch sử. Nơi đây quốc hiệu là Đường, cũng không phải là Lý Đường mà nàng biết, mà là Thẩm Đường, Hoàng đế họ Thẩm, xung quanh có mấy tiểu quốc gia, ở tận phương bắc có cả dân du mục, cũng thường có chiến tranh, nhưng may mắn mỗi lần đều là Thẩm Đường thắng lợi.

Mà chỗ nàng ở là thành chứ không phải kinh đô, nơi này là Tấn Thành, là đất phong của Tấn Vương. Cũng vừa là thành thị vừa là bến cảng, nghề vận chuyển vô cùng phát đạt, đưa kinh tế trong thành đi lên, quán rượu, khách sạn cũng có. Cửa hàng nhỏ, xưởng nhỏ, thủ công nghệ cũng nhiều vô số, Tấn Thành cũng coi như là một thành thị tương đối giàu có.

Theo đạo lý thì nơi nào giàu thì cuộc sống phi thường dễ dàng, có thể là bởi vì thế giới này nam tôn nữ ti, nữ nhân rất khó tìm được công việc ở đây, trừ phi nguyện ý nhập vào nơi ong bướm.

A Hạnh nhớ lúc trước đọc tiểu thuyết xuyên không trên mạng, những người kia xuyên qua chắc chắn sẽ dùng vô số thủ đoạn, tạo thủy tinh, khai thác mỏ, mở tửu lâu, làm xà phòng, không thiếu nhất là mở thẩm mỹ viện. Thế nhưng nàng cái gì cũng không biết, kiếp trước nàng chưa từng làm qua. Bất kỳ công việc gì cũng không có kinh nghiệm, chỉ sợ vốn gốc một đi không trở lại, thẩm mỹ viện nàng hay đi hơn, nhưng mà những sản phẩm dưỡng nhan kia nàng liền bó tay rồi.

Nàng biết cái gì? Nàng biết đánh đàn dương cầm, biết nói bốn ngôn ngữ, biết nhảy khiêu vũ, biết uống rượu vang đỏ, biết đọc cổ văn, nhớ rất nhiều thi từ. Cũng sẽ có hữu ích, thế nhưng muốn nàng dùng như thế nào? Nàng là con nhà nghèo khó, nhà người ta một chữ cũng không biết, đoán chừng đến tên mình còn không ghi được, nhưng thoáng cái xuất khẩu thành thơ, biến thành tài nữ, sẽ trở thành yêu quái đó.

A Hạnh thừa dịp nhàn rỗi, đi dạo xung quanh hai ngày, một việc cũng không tìm được. Cũng từng đi qua thanh lâu, nhớ tới nữ tử xuyên qua sẽ có bản lĩnh cao, vào trong thanh lâu bán ca từ, 100 lượng bạc 1 lần xuất hiện, nhưng đó là chưa nói người nơi này có thể thích những ca khúc ở nơi nàng từng sống không, chỉ là nói đi vào có thể đi ra không, cũng đã khiến nàng do dự không vào rồi.

Cuối cùng ảo não đi về nhà, trong lòng buồn bực không thôi, chẳng lẽ, nàng một sinh viên muốn nuôi bản thân cũng không được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui