A Hạnh

Hình như quên mất biểu muội của Tam thẩm mất rồi!

Lúc A Hạnh đi ra cửa mới nghĩ đến.

Nghe Tam thẩm nhắc tới cô nương kia cũng không tệ lắm, nhưng để cho phụ thân tiếp xúc nhiều nữ nhân chút cũng tốt, như vậy cũng có thể giúp ông tìm được nữ nhân thích hợp với mình nhất.

A Hạnh suy nghĩ, hiện giờ Lưu Quế Hoa đang cùng phụ thân nói cái gì nhỉ? Ở cái thời đại này nữ nhân có tính tình thẳng thắn như thế nào đi nữa cũng không tiện trực tiếp biểu đạt tâm ý của mình với người đàn ông, vừa nghĩ tới cả người Lưu Quế Hoa mưu mẹo như vậy, mà phụ thân lại vẫn tỉnh tỉnh mê mê không có chút phản ứng nào, cảnh tượng như trong phim nhất định rất đáng xem.

Nghĩ tới đây A Hạnh không nhịn được nở nụ cười.

"Lý tiểu đệ, nơi này chính là hậu viện rạp hát, tất cả đào hát của rạp hát đều ở nơi này."

Bởi vì vóc dáng A Hạnh còn tương đối nhỏ thấp, đứng cạnh người cao lớn như Quách Lâm vẫn chưa tới vai hắn cho nên Quách Lâm cũng không chú ý tới nụ cười trên mặt của nàng. Hắn chỉ sân bên trái phía trước, nói tiếp: "Đó chính là chỗ ở của Phương Mặc Trúc!"

Lúc này A Hạnh mới phát hiện đã vào hậu viện rạp hát, nàng giương mắt lên nhìn, hậu viện cũng không phải là quá lớn, có khoảng năm sáu gian phòng, trước phòng đều có một số loại cây không biết tên, giữa những cái cây có mắc dây đang treo không ít đồ hóa trang, mà theo ngón tay Quách Lâm chính là nơi bày trí trang nhã nhất, xuyên qua một bức tường không quá cao có thể thấy thấp thoáng được hoa đào hồng hồng trắng trắng bên trong.

" Phương Mặc Trúc?" Là ai vậy?


Quách Lâm đầu tiên là kinh ngạc nhìn A Hạnh, sau đó lại cười cười: "Vừa nghe là biết Lý tiểu đệ từ trước đến giờ chưa xem hí kịch rồi bằng không làm sao có thể không biết tên đào hát Phương Mặc Trúc hiện tại đang nổi tiếng nhất Tấn thành !"

A Hạnh cười một tiếng: "Chúng ta là người nghèo làm gì có tiền đến xem hí kịch!"

Trên mặt Quách Lâm cũng không vì vậy mà lộ ra vẻ xem thường, hắn cười nói tiếp: "Ta nói cho tiểu đệ biết, mỗi khi Tấn vương phủ có náo nhiệt đều mời Phương Mặc Trúc đi hát hí khúc, hễ là hí kịch do chính Phương Mặc Trúc diễn thì rạp hát của chúng ta đều chật ních khán giả, lịch diễn cũng đã kín đến tháng sau rồi! Dĩ nhiên, Mai Hương Hoa cũng rất tốt nhưng mà tóm lại lại hát vẫn không tinh tế bằng Phương  Mặc Trúc!"

" Mai Hương Hoa cũng là người của rạp hát các ngươi sao?"

Quách Lâm tự hào nói: "Đó là người thứ hai sau Phương Mặc Trúc! Hầu như những đào hát nổi danh đều nằm ở rạp hát Thính Tùng của chúng ta cho nên rạp hát của chúng ta chính là rạp hát duy nhất ở Tấn thành!" Vừa nói hắn giơ ngón tay cái lên.

A Hạnh bị bộ dáng của hắn chọc cười, lơ đãng nói câu: "Nếu như rạp hát khác tới giành mất đào hát thì làm sao bây giờ? Thế chẳng phải tổn thất là rất lớn đối với rạp hát các ngươi sao?"

Nghe lời của A Hạnh sắc mặt của Quách Lâm lập tức trầm xuống: "Giành đào hát! Giành được dễ dàng như vậy sao! Danh giác ở rạp hát của chúng tôi đều là do một tay ông chủ Lăng nâng đỡ nổi lên, sẽ không dễ dàng bị người khác giành mất như vậy!" Nói xong lại lẩm bẩm mấy câu: "Tiểu hài tử cái gì không hiểu thì không được nói lung tung. . ."

A Hạnh không ngờ hắn lại phản ứng lớn như vậy, thấy hắn mất hứng, nàng liền vội vàng nói xin lỗi: "Quách đại ca, ta cái gì cũng không biết, tùy tiện nói thôi, anh đừng để trong lòng!"

Quách Lâm liếc nhìn nàng một cái sau đó thở dài nói: "Thật ra ta cũng không có giận tiểu đệ, chỉ là. . . Hazz. . ." Hắn lắc đầu một cái lại tiên về phía trước, đưa theo A Hạnh đi về phía con đường nhỏ trải đá về phía tiền viện: "Dẫn tiểu đệ đến tiền viện xem một chút, chắc ông chủ Lăng đang luyện thanh cùng học tò."


A Hạnh thấy vẻ mặt hắn chỉ cảm thấy có điều gì đó nhưng đây là chuyện của rạp hát, nàng không tiện hỏi lập tức thu lại lòng hiếu kỳ của mình đi theo Quách Lâm đến tiền viện.

Theo con đường nhỏ, rồi rẽ một cái thì thấy một rừng cây tùng, nhìn xem một khoảng không gian màu xanh trước mặt, gió thổi qua lá cây tùng kêu xào xạt.

Rừng cây tùng trước mặt có bóng dáng quen thuộc của hai người một cao một thấp, chính là ông chủ  rạp hát Thính Tùng Lăng Tử Phong và học trò  của ông_ Dung Tranh.

Lúc này ông đứng ở bên cạnh Dung Tranh, dạy hắn hát luyện giọng, vẻ mặt hai người nghiêm túc , Dung Tranh vừa nghe sư phụ nói vừa gật đầu liên tục.

Quách Lâm cúi đầu nói nhỏ với nói với A Hạnh: "Bọn họ đang tập luyện chúng ta không nên quấy rầy bọn họ, ta dẫn tiểu đệ đến rạp hát phía trước nhìn một chút!"

A Hạnh gật đầu: "Được."

Hai người đang âm thầm chuẩn bị bước qua đường nhỏ bên cạnh, bọn họ lại thấy bên kia có một bóng dáng màu đỏ nhanh chóng bước về phía thầy trò Lăng Tử Phong.

Quách Lâm vừa nhìn thấy bóng dáng màu đỏ kia lập tức dừng bước, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc. A Hạnh thấy hắn như thế, lòng hiếu kỳ lại nổi lên cũng dừng bước, đứng ở bên cạnh Quách Lâm nhìn sang bên đó.

Người áo đỏ là một nam tử trẻ tuổi, tuổi tác lớn hơn  hai mươi, thân hình mảnh khảnh, gương mặt trắng noãn, tuấn mỹ, đôi môi đỏ thắm, mặc một bộ trường sam màu đỏ, cả người cho người ta cảm giác rất diễm lệ, cũng rất. . .giống một cô nương.


Người đàn ông nén giận đi tới bên cạnh Lăng Tử Phong, sau khi Lăng Tử Phong thấy ánh mắt của hắn thẳng người lên nhíu mày hỏi: "Mặc Trúc, chuyện gì làm ngươi không vui nữa rồi."

Thì ra người đàn ông áo đỏ này chính là đào hát Phương Mặc Trúc, chẳng trách lại có loại cảm giác như. . . cô nương. Thế giới của đào hát không có nữ nhân cho nên vai diễn các cô nương cũng là do đàn ông đóng giả, vừa nhìn đã biết Phương Mặc Trúc là nhân vật diễn vai nữ nhân rất thành công.

Phương Mặc Trúc thấy vẻ mặt Lăng Tử Phong như thế nên thu lại một chút nhưng mặt vẫn âm u: "Thứ ta muốn sao còn chưa đưa đến trong viện của ta?"

Lăng Tử Phong vẫn trầm tĩnh lạnh lùng nhìn Phương Mặc Trúc một lúc, người kia dưới ánh mắt của ông không khỏi thu lại một chút khí thế, đầu hơi cúi thấp xuống.

Một lát sau Lăng Tử Phong mới nói: "Mặc Trúc, những thứ ngươi muốn, cho dù là son phấn hay quần áo đều chỉ có ở kinh thành mới mua được, trong lúc nhất thời làm sao mua được nhanh như vậy, ngươi yên tâm, thứ ngươi muốn ta nhất định sẽ mua chongươi!"

Phương Mặc Trúc hừ một tiếng nhỏ giọng nói: "Ta thấy là ông không nỡ bỏ ra nhiều bạc, dùng những lời này nói qua loa lấy lệ mà thôi!"

Lăng Tử Phong nghe lời của hắn sắc mặt trầm xuống, mím môi thật chặt không nói một câu, xem ra giống như là đang cố nén tức giận. Dung Tranh bên cạnh ông không nhịn được nói: "Phương huynh, những thứ huynh dùng ở trong rạp luôn là đồ tốt nhất, ngay cả viện Thính Tùng của sư phụ cũng nhường cho huynh ở, huynh còn muốn như thế nào?! Thứ huynh muốn chỉ có kinh thành có, ngàn dặm xa xôi, chỉ trong thời gian ngắn muốn có huynh rõ ràng là đang làm khó sư phụ! Huynh đừng tưởng rằng mọi người không biết tâm tư của huynh!"

Lăng Tử Phong quát đồ nhi bảo ngưng lại: "Tranh nhi, không được vô lễ, nhanh nói xin lỗi với Phương huynh !"

Gương mặt Phương Mặc Trúc căng lên đỏ bừng, ngón tay dài nhọn trắng như tuyết chỉ vào Dung Tranh cắn răng nói: "Ngươi nói xem ta có tâm tư gì!"

Giống như là bị đả kích, không quan tâm tới lời khuyên can của sư phụ, tiến về phía Phương Mặc Trúc lớn tiếng nói: "Chúng ta đều biết bây giờ có rạp hát mới mở bỏ ra số tiền lớn kéo ngươi qua đó, ngươi và rạp hát có giao kèo, không thể nói rõ, mỗi ngày đều cố ý bới móc soi mói gây chuyện! Phương Mặc Trúc, ngươi chớ quên năm đó ngươi hai bàn tay trắng hoàn toàn chẳng có gì, là ai thu nhận và giúp đỡ ngươi, là ai một tay nâng đỡ ngươi thành đào hát đệ nhất Tấn thành! Sư phụ tôi tốn bao nhiêu tài lực tâm lực vun đắp, ngươi hôm nay thành công thì muốn đem sư phụ bỏ qua một bên! Phương Mặc Trúc, ngươi tự hỏi lại bản thân xem, ngươi có xứng đáng với công sức của sư phụ không?" Nói một hơi say sưa liến thoắng làm cho Lăng Tử Phong muốn ngăn cũng ngăn không kịp.


Rốt cuộc bây giờ A Hạnh đã hiểu được biểu cảm vừa rồi của Quách Lâm, thì ra Phương Mặc Trúc đang muốn nhảy sang rạp hát khác. . .

" Ngươi. . . ngươi. . ." Ngón tay Phương Mặc Trúc run lên, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Dung Tranh, trong ánh mắt hoàn toàn không cam lòng, tiếp theo hắn lại giương mắt nhìn Lăng Tử Phong, sau khi thấy ánh mắt người phía sau trầm tĩnh không dao động, không khỏi thu lại vẻ kiêu căng, mắt phượng xinh đẹp chuyển một cái, lạnh lùng nói: "Nếu mấy người đã biết, ta cũng không giấu! Không sai, ban đầu là ông chủ Lăng có ân với ta, nhưng ta nhiều năm hát hí khúc ở Thính Tùng cũng giúp ông kiếm không ít, cũng coi là hòa nhau! Bây giờ ta có chỗ tốt hơn, mấy người hiểu biết một chút đừng cản trở tiền đồ tốt đẹp của ta!" Vừa nói ống tay áo hất một cái, ống tay áo rộng vẽ thành một đường cong tuyệt mỹ rất phù hợp với thân hình thon dài của hắn, trông rất đẹp mắt. Hắn hừ lạnh một tiếng, lắc đầu một cái đi thẳng.

Gương mặt tuấn tú của Dung Tranh giận đến đỏ lên, hắn chỉ bóng lưng Phương Mặc Trúc, bực bội nói với Lăng Tử Phong: "Sư phụ, sưu phụ nhìn hắn ta như vậy còn không biết xấu hổ !"

Ánh mắt Lăng Tử Phong nhìn hình bóng màu đỏ kia sau đó thu hồi tầm mắt, chân mày nhíu lại thật sâu, thở dài một cái, ông ngồi xuống một trên băng đá dài, thấp giọng nói: "Tranh nhi, vừa rồi con không nên nói như thế."

Dung Tranh không hiểu: "Tại sao, chẳng lẽ dáng vẻ của hắn ta còn phải nhịn sao?"

A Hạnh ở một bên nhìn thấy, hiểu ý tứ của Lăng Tử Phong, mặc dù mọi người đều biết Phương Mặc Trúc muốn nhảy sang rạp hát khác nhưng mà lại không vạch trần, anh ta sẽ còn có chỗ đắn đo, anh ta ngại vì tình cảm và thể diện của Lăng Tử Phong cũng không dám làm quá mức nhưng bây giờ một khi đã nói toạc ra, dù xấu hổ anh ta cũng sẽ không kiêng kỵ nhiều như vậy!

Dung Tranh cũng vì còn quá trẻ tuổi, tính khí nóng nảy không kềm chế được.

"Không phải còn có khế ước sao?" A Hạnh không nhịn được hỏi.

Quách Lâm cũng nói: "Đúng vậy, ông chủ Lăng, nếu Phương Mặc Trúc dám đi thì chúng ta đến nha môn tố cáo hắn!" Mặt Quách Lâm đầy tức giận sải bước đi về phía bọn họ. Ngay sau đó A Hạnh cũng đi theo phía sau của Quách Lâm.

Thầy trò Lăng Tử Phong nghe tiếng thì nhìn sang, Quách Lâm dĩ nhiên là biết rồi nhưng còn A Hạnh phía sau hắn thì thầy trò đều sửng sốt. Chỉ cảm thấy đứa bé trai này vô cùng quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã gặp qua ở nơi nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui