*Tác giả: Thập Tam Xuân
Nhóm dịch: Diệp Gia Quán*
Chương 183. Trừng phạt
Một vị phu tử vẻ mặt kích động sai nha hoàn đem thơ của A Hạnh làm triển lãm ở trước mặt mọi người. Dưới đài người người dường như là trăm miệng một lời niệm lại bài thơ.
"Vọng Nguyệt Hoài Viễn
Hải thượng sinh minh nguyệt
Thiên nhai cộng thử thì
Tình nhân oán diêu dạ
Cánh tịch khởi tương tư
Diệt chúc liên quang mãn
Phi y giác lộ tư
Bất kham doanh thủ tặng
Hoàn tẩm mộng giai kỳ."
(Dịch thơ – Bản dịch của Cô Phong)
Trên mặt biển trăng soi vằng vặc
Khắp đất trời cùng ngắm cùng coi
Tình nhân chia cách đôi nơi
Cảnh buồn ly biệt đêm rơi nỗi sầu
Đèn nến tắt ngập màu bàng bạc
Khoác áo lên lênh láng sương rơi
Trăng nàu sao gửi tới nơi
Về trong giấc mông mơ người gặp ta.
Giọng nói khiến mọi người tràn ngập kích động, ánh mắt đầy tán thưởng, hoàn toàn bị bài thơ hấp dẫn! Các phu tử đều vây quanh bên cạnh bài thơ, rung đùi đắc ý thảo luận, dưới đài một vài tài tử cũng kìm lòng không được đi lên đài, gia nhập thảo luận. Vân Đóa cùng tỷ muội Trần thị tuy rằng không rõ A Hạnh vì sao biết làm thơ, nhưng nhìn thấy nàng được mọi người tán thưởng đều cao hứng thay nàng. Vẻ mặt Trương Chiêu tán thưởng chép lại thơ của A Hạnh, Bố Nhĩ Thái nhìn A Hạnh trên đài, trên mặt lộ ra thần sắc quý mến. Thân thể cứng ngắc của Thẩm Nguyên Phong cũng dần thả lỏng xuống, nhưng nhìn thấy nhiều người đều vây quanh A Hạnh như vậy, thần sắc trên mặt lại lạnh xuống.
Trên đài dưới đài trừ sắc mặt các quý nữ tái nhợt, gần như trong lòng tất cả mọi người tràn ngập sùng kính cùng bội phục A Hạnh. Nếu như trước kia mọi người chỉ ái mộ mỹ mạo của nàng, thì hiện tại ở đây ái mộ đó lại chuyển thành tôn kính cùng thán phục, trong cảm nhận của mọi người A Hạnh trở lên hoàn mỹ không thiếu sót.
Mà ngay cả quan Trạng Nguyên cũng đi đến bên cạnh A Hạnh, vô cùng cung kính thi lễ, vẻ mặt kính phục nói: "Cô nương tài mạo song toàn, thật sự là làm cho kẻ hèn bội phục! Vừa nhìn vọng nguyệt hoài viễn, quả thật là bài thơ xuất sắc nhất đêm nay! Kẻ hèn này thật thán phục! Hi vọng về sau cô nương không cần che dấu tài hoa của mình. Sáng tác ra nhiều bài thơ đặc sắc hơn"! Lúc trước A Hạnh nói không biết làm thơ, nhưng sau lại bị ép buộc mà làm ra bài thơ tuyệt diệu như thế, giải thích duy nhất là mới bắt đầu A Hạnh vì thân phận thấp kém của mình, không muốn nổi trội hơn các quý nữ. Tuy rằng có thể lý giải suy nghĩ của nàng, nhưng tài hoa tốt như vậy bị mai một, thật sự làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc!
Một bên các vị phu nhân cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Bọn họ nhìn A Hạnh vẻ mặt tươi cười, nói: "Không sai, không sai! Năm nay thơ của vị cô nương này đứng đầu!" Dưới đài các con cháu quan lại cũng lên tiếng tán thưởng, có người thậm chí gọi A Hạnh là đệ nhất tài nữ Thiên Đô.
Điều này cũng gián tiếp chỉ ra, trận tỷ thí này, A Hạnh là người thắng tuyệt đối. Thật ra không cần phu tử nói, Lục tiểu thư cũng biết mình thua, thơ mình tỉ mỉ chuẩn bị lại bị thơ hay của A Hạnh áp chế, giống như hài đồng chơi trò chơi ngây thơ buồn cười vậy! Đến bây giờ nàng vẫn không có cách nào tiếp nhận sự thật này, nàng không thể tin một dân nữ thế nhưng có thể làm ra bài thơ tuyệt diệu như thế. Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, mọi người đều tận mắt thấy bài thơ này được này A Hạnh viết ra, không ai có thể phủ nhận sự thật này. Nàng thua, dưới mắt nhìn chằm chằm của mọi người, thua trong tay một dân nữ! Sự thật này đả kích thật mạnh lòng tự ái của một tiểu thư còn nhà quan gia như nàng.
Sự thật này cũng đồng dạng đả kích tôn nghiêm của các quý nữ dưới đài. Các nàng hao hết tâm tư chẳng những không thể làm cho A Hạnh xấu mặt, ngược lại làm cho nàng trở thành minh châu sáng chói nhất trong mắt mọi người! Mặc dù kết quả này làm cho các nàng không cam lòng, vô cùng khó chịu, nhưng có biện pháp gì chứ. Ngay cả bọn họ cũng phải thừa nhận, tài hoa cùng thực lực A Hạnh hoàn toàn vượt xa khỏi tưởng tượng của các nàng.
Vào giờ khắc này, A Hạnh biến thành tia chớp sáng loáng trong thi hội, hào quang của nàng vượt qua tất cả các quý nữ, vượt qua Trạng Nguyên lang, thậm chí vượt qua Trương Thanh Thu, trở thành người đáng chú ý nhất!
A Hạnh nhìn ánh mắt sùng kính của mọi người, trong lòng âm thầm kêu khổ. Nàng sợ đối mặt loại tình huống này, mới không dám tùy tiện sao chép thơ của kiếp trước. Hôm nay nếu không phải Lục tiểu thư khí thế bức người, nàng sẽ không nhất thời nóng nảy viết ra bài thơ này. Giờ vì này bài thơ nàng tựa hồ trở thành người nổi bật nhất Thiên Đô, là phúc hay họa, không thể biết trước. Chẳng qua sự tình đến nước này, nói gì không biết làm thơ, sẽ bị coi là làm kiêu. Đành phải kiên trì chống đỡ thôi.
Nàng nhẹ nhàng cười nói: "Mọi người tán thưởng A Hạnh thật sự không dám nhận!"
Trạng Nguyên cười nói: "A Hạnh cô nương không cần khiêm tốn, về sau có thời gian kẻ hèn hy vọng có thể cùng cô nương so tài, trao đổi nhiều hơn trong thơ từ!"
A Hạnh xấu hổ: "A Hạnh làm ra bài thơ này chỉ do may mắn, làm sao đủ tư cách bàn luận so tài cùng Trạng Nguyên gia".
Trạng Nguyên cười cười, hiển nhiên coi lời nói của A Hạnh là khiêm tốn. Nhìn dáng vẻ của hắn, đã nhận định A Hạnh kinh tài tuyệt diễm.
Lúc này, dưới đài bỗng nhiên có người kêu lên: "Vậy trận tỷ thí này chính là Lục tiểu thư thua, Lục tiểu thư có muốn nhận trừng phạt hay không đây?" Những lời này một lần kéo lại sự chú ý của mọi người về trò chơi.
Hiện tại tâm mọi người đều hướng về A Hạnh, nhớ tới lời nói bén nhọn vừa rồi của Lục tiểu thư, cũng muốn giáo huấn tính tình điêu ngoa bốc đồng của Lục tiểu thư một chút, thay A Hạnh xả giận. Cho nên mọi người nghe thế, đều ồn ào, muốn A Hạnh trừng phạt Lục tiểu thư. Có người thậm chí đùa dai nói muốn Lục tiểu thư cũng phải diễn Trư Bát Giới. Lục tiểu thư nhìn các công tử dưới đài nói chuyện giúp A Hạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Mặc dù các quý nữ dưới đài cũng không muốn nhìn thấy Lục tiểu thư xấu mặt, nhưng cục diện hiện tại đã định, các nàng còn có cách gì nữa sao? Lập tức đều im lặng không lên tiếng, tránh vì nói chuyện giúp Lục tiểu thư mà bị các công tử kia coi là nữ tử tùy hứng lật lọng. Dù sao trong những công tử kia có người về sau sẽ là vị hôn phu của mình. Các nàng không muốn trong cảm nhận của bọn họ lưu lại ấn tượng không phân rõ phải trái. Các nàng cúi đầu, tùy Lục tiểu thư một mình gánh vác hậu quả.
Lục tiểu thư thấy tỷ muội khuê mật dưới đài không có một người nói chuyện giúp nàng, sắc mặt càng trắng hơn. Nàng đứng ở trên đài, mím chặt môi quật cường, không nói.
Trong lòng Vân Đóa đã sớm tức giận với Lục tiểu thư, lúc này hận không thể làm cho nàng xấu mặt để giải hận trong lòng, nàng đứng lên lớn tiếng nói: "Vừa rồi ta nghe Lục tiểu thư nói, nếu như nàng thua, bắt nàng diễn cái gì nàng đều không lật lọng! Lục tiểu thư nếu thích Trư Bát Giới như vậy, không bằng cũng diễn Trư Bát Giới đi!"
Trần Anh cũng ồn ào theo: "Đúng, diễn Trư Bát Giới xem một chút!"
Sắc mặt Lục tiểu thư càng trở nên vô cùng khó coi, tay dùng sức túm váy, cắn chặt môi dưới, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Trước mặt nhiều người như vậy, trước mặt vị hôn phu của nàng bảo nàng diễn Trư Bát Giới, thà bảo nàng chết đi còn hơn! Nhưng vừa rồi mạnh miệng nói ra, nếu không diễn, sau này khẳng định sẽ bị mọi người nhạo báng, không ngóc đầu lên được. Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nàng hơi hơi quay đầu nhìn nhìn Trương Thanh Thu. Hi vọng Thanh Thu tỷ tỷ sẽ giải vây giúp nàng, nhưng Trương Thanh Thu vừa mới quay đầu đi nói gì đó cùng phu tử, không nhìn thấy ánh mắt của nàng. Nàng lại nhìn vị hôn phu mình, đã thấy hắn cúi đầu, vẻ mặt khó xử, có vẻ bên cạnh có người đang ở giễu cợt hắn.
Lục tiểu thư vừa vội vừa xấu hổ, một giọt nước mắt chảy xuống má. Nàng không khỏi hối hận vô cùng khi đi tìm A Hạnh gây phiền toái. Nói đến cùng, A Hạnh cũng không đồng ý yêu cầu của vị hôn phu thu nàng ấy vào phòng. Bắt đầu so tài cũng không nghĩ muốn thắng nàng, nếu không phải do mình ghen tị tìm cách nhục nhã nàng, chuyện sẽ không đến nước này. Trước kia nhìn tỷ muội tình như thủ túc lúc này lại không có một người nói chuyện vì mình, hôm nay chẳng lẽ thật sự xấu mặt trước mặt vị hôn phu của mình sao?
Ai có thể giúp nàng đây?
A Hạnh vốn cũng muốn giáo huấn Lục tiểu thư một chút, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ nước mắt rưng rưng của nàng, lại có chút mềm lòng, cẩn thận nghĩ chẳng qua Lục tiểu thư mới mười bốn mười lăm tuổi, là tuổi dễ dàng làm sai. Hai người cũng không có thâm cừu đại hận, chỉ có chuyện tranh giành tình nhân một chút. Tâm tư cũng không quá xấu, nghĩ muốn trả thù chỉ là làm cho mình mất mặt mà thôi. Nàng là tiểu thư nhà quan nặng nhất là thể diện, nếu vì vậy mà tạo thành bóng ma trong lòng, hoặc vì mất mặt trước vị hôn phu mà ảnh hưởng đến hôn sự của nàng, sẽ là trừng phạt quá nặng đối với nàng. Nói cho cùng, mình cũng coi như lừa dối. Thắng cũng không đẹp, nếu như vậy, khó xử nàng làm gì?
Nghĩ sâu hơn, hôm nay nếu làm cho Lục tiểu thư mất mặt, mình nhất thời nhưng vui vẻ, nhưng cũng là kết thù oán với các quý nữ này, sau này không biết sẽ mang đến cho nàng bao nhiêu phiền toái. Còn nữa, sau lưng Lục tiểu thư là Lục đại nhân. Nữ nhi của hắn mất mặt, hắn làm sao có thể không để ý đây? Chỉ vì hả giận mà mang đến nhiều kẻ địch cho mình như vậy, nghĩ sao cũng không có lợi.
A Hạnh quyết định chủ ý, nàng nhẹ nhàng cười, đi đến bên cạnh Lục tiểu thư, nói: "Lục tiểu thư thật sự thích Trư Bát Giới sao?"
Mọi người nghe A Hạnh nói xong, đều nghĩ A Hạnh muốn Lục tiểu thư diễn Trư Bát Giới, nhưng tất cả mọi người không nghĩ A Hạnh quá đáng. Dù sao chuyện này là do Lục tiểu thư khơi mào, còn mấy lần lên tiếng vũ nhục, nay nàng tài nghệ không bằng người, trách được ai đây? Các quý nữ cúi đầu thấp hơn, tựa như không đành lòng nhìn Lục tiểu thư xấu mặt. Vốn Trương Thanh Thu đang nói chuyện cùng phu tử quay đầu, nhìn các nàng, trong mắt lóe ra ý vị không rõ.
Môi Lục tiểu thư hơi run rẩy, đôi mắt ngập nước, kín đáo cầu khẩn, lại kiêu ngạo không nói nửa câu mềm mỏng.
"Ngươi thật sự muốn để bản tiểu thư diễn Trư Bát Giới?" Nàng rất muốn giọng nói của mình nghe có chút uy nghiêm, thậm chí là uy hiếp, nhưng vì khẩn trương cùng bối rối, giọng nói hơi thay đổi, nghe qua càng giống như là sợ hãi.
Mọi người đang chờ xem kịch vui, thì thấy A Hạnh lắc đầu nói: "Ta sao có thể để Lục tiểu thư diễn Trư Bát Giới. Lục tiểu thư đáng yêu như vậy, diễn thế nào cũng sẽ không giống!" A Hạnh nhẹ nhàng cười, tươi cười vô cùng ôn hòa.
Lục tiểu thư cho là mình nghe lầm, "Ngươi thật sự không muốn ta diễn Trư Bát Giới?" Trong mắt tràn ngập ánh sáng mong đợi.
Người dưới đài có chút mông lung không rõ, cơ hội tốt như vậy, sao lại buông tha cho nàng?
A Hạnh cười: "Tuy rằng không diễn Trư Bát Giới, nhưng không thể thiếu trừng phạt được!"
Tâm Lục tiểu thư trầm xuống, sớm biết nàng sẽ không có lòng tốt như vậy, chẳng lẽ nàng còn có phương pháp càng ác độc hơn? Làm cho nàng bắt chước chó đi sao?
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Không cần quá đáng, nếu không …" Lục tiểu thư trừng mắt nhìn nàng, hạ giọng nói: "Nếu không ta liền nói cho cha ta biết, không tha cho ngươi!"
A Hạnh biết Lục tiểu thư là sợ thật, nếu không cũng không lấy phụ thân đến uy hiếp mình, nàng cười nói: "Lục tiểu thư, A Hạnh đã sớm nghe nói Lục tiểu thư đàn rất giỏi, vẫn không có duyên thưởng thức. Hôm nay A Hạnh liền mượn cơ hội này thỏa mãn lỗ tai. Mong Lục tiểu thư thành toàn!"
Lục tiểu thư sửng sốt, ngơ ngác nhìn nàng, "Ngươi muốn ta đánh đàn"? Đây là trừng phạt của nàng ư?
Các quý nữ dưới đài cũng ngơ ngẩn, người nào không biết tài đánh đàn Lục tiểu thư tốt nhất Thiên Đô, ngay cả hoàng hậu đều tán thưởng! Trừng phạt này, quả thực chính là cho nàng một cơ hội nổi tiếng mà thôi!
A Hạnh gật gật đầu: "Đúng vậy, A Hạnh chờ cơ hội này đã rất lâu!"
Lục tiểu thư kinh ngạc nhìn nàng, trước kia cảm giác nhìn Lý Hạnh, cảm thấy vẻ mặt nàng đầy vẻ hồ mị. Nhưng bây giờ nhìn kỹ, lúc này, đôi mắt của nàng trong trẻo như vậy, tươi cười thuần khiết như vậy, Lý Hạnh xinh đẹp tựa như tuyết trắng sạch sẽ không tỳ vết.
Lục tiểu thư cảm thấy mũi mình cay cay, nàng cúi đầu. Ai cũng không thể hiểu tâm tình nàng bây giờ, rõ ràng nghĩ đến tuyệt cảnh, nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ, lại không nghĩ rằng có người bỗng nhiên cho nàng một lối thoát. Hơn nữa người này lại là người nàng vẫn chán ghét, hao hết tâm tư muốn nhục nhã nàng ấy.
Sau một lúc lâu, Lục tiểu thư ngẩng đầu lên, phân phó nha hoàn đem đàn của mình mang lên. Nàng ngồi xuống, hai tay đặt trên mặt đàn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn A Hạnh nói: "Lý cô nương, một khúc này là Bảo Châu tặng cho ngươi!" Nàng tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng miệng lưỡi khẩn trương, chung quy cùng cũng không biết nói cái gì. Nàng cúi đầu, ngón tay như nước chảy mây trôi, nhẹ ngàng lướt trên mặt đàn. Từng thanh âm êm tai, nhẹ nhàng truyền ra.
A Hạnh về tới chỗ ngồi của mình.
Vẻ mặt Vân Đóa cùng tỷ muội Trần thị tươi cười lôi kéo tay nàng, giống như hoan nghênh nàng chiến thắng trở về. Vân Đóa có chút tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, ta rất muốn nhìn Lục tiểu thư diễn Trư Bát Giới!"
A Hạnh cười hỏi: "Vậy ngươi cũng muốn nhìn ta trước mặt nhiều người như vậy diễn Trư Bát Giới sao?"
Vân Đóa lắc đầu: "Dĩ nhiên là không muốn rồi!"
A Hạnh nhẹ nhàng cười: "Nếu như thế, cha mẹ và bằng hữu Lục tiểu thư chắc chắn cũng không muốn nhìn một màn này."
Bố Nhĩ Thái ngồi trước nghe thấy vậy, quay đầu cười, vẻ mặt tán thưởng: "Cô nương lấy ơn báo oán, thật sự làm cho Tiểu Vương bội phục. Đêm nay cô nương mang đến chấn động quá lớn cho Tiểu Vương, Tiểu Vương còn có chút chưa tỉnh hồn!"
Vừa dứt lời, Trương Chiêu liền nói tiếp: "Đừng nói là hoàng tử chấn động, ta biết A Hạnh lâu như vậy, nhưng cũng không biết A Hạnh biết làm thơ! Không biết trên người A Hạnh còn bao nhiêu bí mật! Nhưng mà cũng may A Hạnh là một người tốt, nếu là người xấu thì thật đáng sợ!"
Nói xong, tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Thẩm Nguyên Phong cúi đầu, nhẹ nhàng cười khổ một tiếng, chính mình biết A Hạnh sớm hơn hắn, mà cũng không biết nàng biết làm thơ, hóa ra mình chưa bao giờ hiểu rõ nàng, hoặc là, nàng chưa bao giờ đặt hắn vào trong lòng? Bỗng nhiên trong miệng Thẩm Nguyên Phong cảm thấy chua xót…
Tiếng đàn Lục tiểu thư giống như lời đồn vậy, vô cùng êm tai dễ nghe. Mọi người đều vô cùng chăm chú, vẻ mặt say mê. Một khúc sắp chấm dứt kết thúc, mấy người A Hạnh cáo biệt cùng Trương Chiêu, rời khỏi thi hội.Qua thi hội, đúng như A Hạnh đoán, nàng lập tức liền trở thành người nổi bật nhất Thiên Đô. Đồng thời “Vọng nguyệt hoài viễn” cũng được mọi người tranh nhau truyền tụng. Trong vòng một tháng ngắn ngủn, gần như toàn bộ Đường Quốc mọi người đều biết A Hạnh cùng “Vọng nguyệt hoài viễn”. A Hạnh gần như đã vượt qua Trương Thanh Thu, trở thành đệ nhất tài nữ Đường Quốc. Mỗi ngày có không ít tài tử học sĩ mộ danh đến rạp hát Thính Tùng thỉnh cầu gặp mặt A Hạnh, cũng không ít quan lại quyền quý hướng nàng xin thơ. A Hạnh thấy phiền không thôi, lấy đủ loại lý do từ chối, nếu không nàng thật sự hoài nghi mình sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất sao chép thơ. Mà khó khăn nhất là Trạng Nguyên gia Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên sau khi đỗ Trạng Nguyên vào làm quan ở Hàn Lâm viện, chính quan ngũ phẩm. Khoảng ba mươi tuổi, dáng người bậc trung, ngũ quan đoan chính, nhà có một thê hai thiếp.
Từ sau thi hội, Triệu Nguyên cách một hai ngày sẽ đi tìm gặp A Hạnh, vừa mới bắt đầu thì đi rạp hát xem diễn kịch, sau đó gọi người mời A Hạnh lại gặp. Nhưng càng quen thuộc, liền trực tiếp tìm lên thư phòng trên lầu ba gặp A Hạnh, làm cho A Hạnh không ngừng kêu khổ, lại không thể không nể mặt hắn. Bởi vì Triệu Nguyên tìm A Hạnh không phải vì mỹ mạo của nàng. Hắn tìm đến nàng chỉ vì một việc, xin thơ!
Triệu Nguyên là người xứng danh với tên thơ si. Thơ của A Hạnh làm cho hắn ấn tượng quá sâu, thậm chí hắn còn viết một ngàn chữ khen ngợi bài thơ kia của A Hạnh, có thể thấy được hắn yêu thơ tới trình độ nào. Người này tuyệt đối có nghị lực, mặc kệ A Hạnh cự tuyệt thế nào, làm sao nói cho hắn, nàng không còn linh cảm làm thơ, Triệu Nguyên vẫn không từ bỏ, không hề nóng lòng xin thơ, có khi đưa thơ của mình cho A Hạnh xem, có khi lại thảo luận thi thư cùng A Hạnh. Hắn đầy bụng kinh luân, giải thích độc đáo, mà A Hạnh vốn cũng rất thích thơ từ, không rõ khi nào hai người lại trở thành bằng hữu.
Vừa vặn lúc này Bố Nhĩ Thái cùng Qua Gia Thái mới về nước. Lúc sắp đi, Bố Nhĩ Thái từng kín đáo nói muốn dẫn A Hạnh đi Kim quốc. A Hạnh rất uyển chuyển cự tuyệt hắn. Bố Nhĩ Thái cũng không tức giận, chỉ thâm ý cười cười.
Vì thế không thể tránh khỏi, bên ngoài lại truyền lời đồn,bản lĩnh dụ dỗ của A Hạnh lại cao hơn một tầng, hoàng tử đi rồi Trạng Nguyên lại đến. Điều này làm cho A Hạnh không biết nói gì.Hai vị hoàng tử Kim quốc vừa rời đi, Trương thừa tướng liền suốt đêm vào cung.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế mặc long bào ngồi ngay ngắn sau thư án. Khuôn mặt già nua có vẻ mỏi mệt.
"Trương thừa tướng cảm thấy hoàng tử Qua Gia Thái là người như thế nào?"
Trương thừa tướng khom người, thần sắc cung kính trả lời: "Hoàng thượng, cựu thần cảm thấy, nếu hoàng tử Qua Gia Thái kế thừa đại vị, chỉ sợ không tới ba năm, hắn sẽ khởi binh tấn công Đại Đường ta! Đến lúc đó biên cương sẽ sinh linh đồ thán, dân chúng khổ không thể tả!"
Hoàng đế nâng mí mắt, đôi mắt đục ngầu hình như có tinh quang hiện lên, "Trương thừa tướng sao nói vậy?"
"Theo thần quan sát, Qua Gia thái là người ngoan độc tàn nhẫn, lại cực kỳ hiếu thắng, vì thắng lợi không màng hậu quả! Loại mãng phu này nếu trở thành tướng lãnh cũng không đáng sợ, nhưng nếu trở thành quốc vương của một quốc gia đối với Đường Quốc mà nói cũng không phải là chuyện tốt! Mong hoàng thượng minh giám!"
Hoàng đế "Um" một tiếng, trầm mặc một lát, lại mở miệng: "Nghe nói người này có khả năng kế thừa đại vị nhất Kim quốc?"
"Căn cứ thám tử hồi báo, quả thật là như thế. Trong những vị hoàng tử Kim quốc còn chưa có ai có thể cùng tranh phong với hắn!" Trương thừa tướng dừng một chút, do dự một lát, mới nói: "Nhưng lần này vi thần phát hiện một người rất thú vị…"
Hoàng đế nâng lên mắt đến, nhìn hắn một cái: "Nói."
"Thần phát hiện đi cùng hoàng tử Qua Gia Thái đến nước ta còn có hoàng tử Bố Nhĩ Thái. Có lẽ hắn mới là người chúng ta cần nhất..." Trương thừa tướng vụng trộm nhìn thoáng qua hoàng đế, thấy ông không có vẻ tức giận, liền nói tiếp: "Người Kim quốc luôn hiếu chiến, nhưng vị hoàng tử Bố Nhĩ Thái này là người có chủ trương hòa bình. Người này ôn hòa khiêm nhượng, không sinh sự, thần nghĩ, nếu làm cho hắn lên ngôi quốc vương Kim quốc, có thể duy trì quan hệ hòa bình cùng Đại Đường ta".
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Ngươi làm sao biết lần này hắn cố ý thể hiện như vậy?"
"Thần đã phân phó thám tử ở Kim quốc cẩn thận điều tra Bố Nhĩ Thái. Người này ở Kim quốc coi như là ngoại tộc, từ khi mười tuổi, không bao giờ chủ động tranh đoạt với người khác, cho dù đánh thắng trận cũng không cướp đoạt tàn sát, cũng coi là một người nhân từ. Người này có hướng lời nói cẩn thận, xem xét thời thế, tất nhiên không phải là một người đơn giản, nhưng vì hắn là người cẩn thận, tinh thông tính toán, mới không dễ dàng phát động chiến tranh, so với người háo chiến dễ đối phó hơn nhiều!"
"Từ trước đến nay khanh vẫn là người cẩn thận, trẫm rất yên tâm, nếu đã điều tra rõ ràng, nếu đúng như khanh nói. Vậy khanh hãy lập kế hoạch tỉ mỉ, sau đó phối hợp hành động cùng tử sĩ Kim quốc và Chiêu Dương công chúa".
Hoàng đế chậm rãi đứng lên, sống lưng còng chậm rãi đi lại trong thư phòng.
"Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong một giờ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...