Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến rạp hát Thính Tùng.
Cổng rạp hát vô cùng rộng lớn. Đại môn đủ để cho hai cỗ xe ngựa song song đi. Hai bên đại môn ba chuỗi đèn lồng màu đỏ, không khí vui mừng cùng ánh đèn khiến mấy chữ vàng trên bảng hiệu ánh quang phát sáng.
Vào cửa chính là một đất trống rộng rãi, ở đây đang đầy ắp xe gã sai vặt của rạp hát đang đưa xe ngựa của vương tử Bố Nhĩ Thái đến một góc đậu xong.
A Hạnh dẫn vương tử Bố Nhĩ Thái xuyên qua khoảng đất, cười tươi như hoa mà đưa hắn vào đại sảnh kịch.
Đại sảnh có bốn trăm chỗ, lầu một có thể chứa ba trăm người một lúc, lầu hai thì chia nhỏ thành mười hai gian phòng. Ở cái thế giới này mà nói, hình thức này coi như là cực kỳ rộng lớn. A Hạnh đưa vương tử Bố Nhĩ Thái lên lầu hai, vào gian phòng có tầm nhìn tốt nhất. Trong gian phòng trang nhã, tất cả đồ vật đều là thượng phẩm, mà ngay cả khăn lụa cho khách lau tay cũng khăn dệt Thiên Tàm Ti được chọn kỹ lưỡng, lại được ướp qua hương liệu tốt nhất. Khi sử dụng, chẳng những có cẳm xúc mềm mại còn có một mùi hương đưa lên mũi, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, sảng khoái tinh thần.
Mà ngay cả Mà ngay cả khăn lụa lau tay cũng đã tinh tế như thế, thì không cần nói đến những đồ trang trí khác trong gian phòng. Phòng đặc biệt ở Tấn Thành, đắt tiền nhất cũng chỉ mười lượng bạc, nhưng mà nơi này, gian bình thường nhất là mười lượng bạc, gian xa hoa tốt nhất, một lần xem kịch chính là năm mươi lượng. Hai gian phòng này, một ngày thu về một số không nhỏ.
Thống nhất mời vương tử Bố Nhĩ Thái ngồi xuống, năm gã sai vặt mặt quần áo giống nhau đi vào, ba người dâng trà, một người băng thức ăn, một người sắp xếp cốc trà, một người pha trà. Hai người còn lại châm nhang hương. Sau khi tất cả xong xuôi, hai người châm hương và người bưng thức ăn đi ra ngoài, còn hai người ở lại chờ sai bảo.
Bây giờ, ở Thiên Đô, Thính Tùng có hai rạp, cộng lại cũng chừng hơn một trăm gã sai vặt, đều là tuyển chọn ở tầng lớp nghèo khổ ở Thiên Đô. Một tháng công lương là ba lượng, cuối tháng khen thưởng với khách nhân khen thưởng nữa thì một tháng có khi kiếm được mười lượng, ít thì năm lượng. Hơn nữa Thính Tùng cũng rất rộng lượng với người làm, không đánh chửi, công việc lại nhẹ nhàng, cho nên làm việc ở rạp hát Thính Tùng trở thành chỗ mà nam tử trẻ tuổi muốn nhất.
Bây giờ toàn bộ Đường Quốc, Thính Tùng có năm rạp, số đào hát cộng lại khoảng chừng năm trăm người, nữ đào hát cũng lên khoảng một trăm, trong đó một nửa là thông qua chợ nô, nửa khác là nữ tử nhà nghèo khổ tự nguyện gia nhập. Trong cái thế giới này, rất nhiều nhà nghèo khổ bởi vì không vượt qua nổi sẽ đem con gái bán vào làm nô cho người ta, phụ mẫu có chút ác độc còn đem con bán vào lầu xanh. Nhưng mà về sau thấy rạp hát Thính Tùng tuyển đào hát, chẳng những không cần bán mình, ký kế ước với họ bạc kiếm được nhiều hơn là nô bộc, tương lai kiếm tiền không tưởng nổi, lập tức cam tâm tình nguyện để con gái đưa vào rạp hát, thân phận đê tiện cái gì đấy, bọn hắn sẽ không đi cân nhắc. Cho dù không diễn kịch, thân phận các nàng cũng không cao quý gì, tương lai cũng gả cho người không tốt được, diễn kịch còn kiếm được nhiều bạc hơn.
Cứ như vậy, rạp hát Thính Tùng trở thành hi vọng của hài tử nghèo khổ, giống như chỉ cần được vào Thính Tùng lfam việc, cuộc sống cả đời này có chỗ dựa rồi. Mà A Hạnh nhân nghĩa hào phóng càng khiến cho mượi người khen ngợi, thanh danh lan truyền ở tầng láp dưới, đây cũng là một trong những nguyên nhân A Hạnh có thể trong thời gian ngắn như vậy đứng vững gót chân ở Thiên Đô.
Bố Nhĩ Thái nhìn bọn sai vặt nghiêm chỉnh huấn luyện và động tác vô cùng tinh tế, không khỏi cảm khái nói:" Cuộc sống Đường Quốc các ngươi thật tinh sảo, đến xem kịch mà cũng có nhiều ý tứ như vậy."
A Hạnh cười nói: "Chúng ta chưa tính là gì, cuộc sống những quý nhân kia mới gọi là tinh sảo!"
Bố Nhĩ Thái cầm lấy ly trà trước mặt, uống một ngụm nhẹ nhẹ, sau đó mỉm cười khen: "Rất thơm."
Vốn A Hạnh còn định ngồi lại bồi chuyện, nhưng ngay lúc này có một gã sai vặt đến nói nhỏ vào tai A Hạnh một hồi. A Hạnh sắc mặt hơi đổi, lập tức đứng dậy, tràn ngập áy náy nói với Bố Nhĩ Thái: "Vương tử, bỗng nhiên A Hạnh có chút chuyện gấp cần đi, thật sự xin thứ lỗi."
Bố Nhĩ Thái ngồi ở bên cạnh bàn ngẩng đầu nhìn A Hạnh cười nói: "Không có vấn đề gì, cô nương đi làm việc trước."
" Hi vọng vương tử có thể ở chỗ này có một buổi tối vui vẻ."
"Đó là tất nhiên. Nơi này rất dễ chịu, khiến ta cảm thấy vô cùng thoải mái."
A Hạnh hành lễ với Bối Nhĩ Thái rồi tập tức lui ra ngoài. Ở ngoài cửa gian phòng, vẻ mặt Vân Đóa lo lắng nàng.
A Hạnh đi tới bên cạnh nàng: "Có chuyện gì xảy ra?" Vừa nói vừa đi xuống lầu.
Vân Đóa cũng bước theo nàng, giọng nói có chút vội vàng:" Là Tôn đại nhân, ông ta nổi giận đùng đùng đến, chắc là vì chuyện Xảo Oánh từ chối chuộc thân. Ta đã sắp xếp ông ta tại phòng khách, sắc mặt ông ta rất xấu."
A Hạnh nhíu mày, lại hỏi:" Đêm nay Xảo Oánh có lịch diễn không?"
"Đúng hôm nay không có."
"Tìm người gọi nàng đến phòng khách."
Phòng tiếp khách ở lầu ba rạp hát, đây là nơi bình thường A Hạnh xử lý công việc hàng ngày, đôi khi cũng là nơi bàn bạc và thảo luận với các đào hát hay tiếp khách.
A Hạnh đi tới phòng khách, thấy Tôn đại nhân mặc thường phục ngồi ở chủ vị, mặt đen thui, biểu hiện rằng đang rất không vui, gã sai vặt bên cạnh đang hầu hạ ông ta uống trà.
A Hạnh mỉm cười nghênh đón, cung kính cúi chào Tôn đại nhân, nói: "Tôn đại nhân, lúc này không ở dưới xem kịch, phải chăng do A Hạnh tiếp đã không chu toàn?"
Vóc người Tôn đại nhân không cao lắm, mặt mũi ngăm đen, khoảng cách giữa chân mày rất hẹp, nghe nói theo nhân tướng thì người có gương mặt này vô cùng hẹp hòi.
Tôn đại nhân hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "A Hạnh cô nương, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang giả bộ hồ đồ, ngươi biết bổn quan đến đây vì chuyện gì."
A Hạnh biết nếu như vòng vo nữa đối phương không chừng sẽ nổi trận lôi đình, lập tức đi tới bên cạnh Tôn đại nhân rót trà cho ông ta. Bình tĩnh hòa nhã nói: "Ta biết Tôn đại nhân tới vì Xảo Oánh, nhưng mà A Hạnh cũng đã hồi âm rất rõ ràng, mặc dù Xảo Oánh là người rạp hát, nhưng cưới gả của nàng cũng không do ta làm chủ. Nếu như Xảo Oánh nguyện ý đi theo Tôn đại nhân, A Hạnh lập tức đem văn tự bán mình dâng hai tay, tuyệt không dám thu của Tôn đại nhân một phần, nhưng mà A Hạnh đã hỏi ý tứ của Xảo Oánh rồi, mặc dù nàng kính ngưỡng đại nhân nhưng mà tạm thời nàng chưa muốn nghĩ đến vấn đề này. A Hạnh chưa từng ép người, cho nên mới dám cả gam từ chối đại nhân."
Tôn đại nhân tay giơ lên đập mạnh xuống mặt bàn, giận dữ nói: "Chẳng lẽ ý của ngươi là bổn quan cưỡng ép nàng sao? Bổn quan nói cho ngươi hay, trước khi bổn quan quyết định chuyện này đã hỏi ý kiến Xảo Oánh cô nương. Lúc ấy Xảo Oánh cô nương cũng không có từ chối! Bây giờ ngươi lại nói nàng cự tuyệt bổn quan! Thật là quá ghê tởm! Ngươi cho rằng Bổn quan không biết ý đồ kia của ngươi? Chẳng qua bởi vì Xảo Oánh có thể kiếm tiền cho ngươi nên ngươi mới nhất quyết không buông tha nàng!" Ông ta đứng lên, tay chỉ A Hạnh, hung dữ nói: "Ngươi nói đi, rốt cuộc muốn rốt cuộc muốn bao nhiêu bạc mới bằng lòng để cho bổn quan chuộc thân thay Xảo Oánh!"
A Hạnh lui về phía sau hai bước, cúi đầu xuống, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: "Đại nhân nói thế thật sự là oan uổng A Hạnh! Nữ diễn viên nổi tiếng ở Thính Tùng tuyệt không chỉ một mình Xảo Oánh, A Hạnh không bao giờ mạo hiểm đắc tội đại nhân cũng không bao giờ ép buộc lại! Hơn nữa nếu Xảo Oánh có nơi có chốn, A Hạnh cũng vô cùng mừng cho nàng! Nhưng mà mỗi một nữ diễn viên ở rạp hát đều như tỷ muội của ta. Nếu như bọn họ không muốn gả, ta cũng không ép nàng!"
Từ lần A Hạnh mang chuyện nạng bị quan lớn ép hôn lên cáo công đường, vụ việc đó náo động, không ai dám trắng trợn đến rạp hát Thính Tùng cướp người, chỉ cần là Xảo Oánh không muốn. Tôn đại nhân cũng không dám mang Xảo Oánh đi. Ông ta cũng sợ A Hạnh lại tiếp tục mang chuyện này lên báo quan. Nhưng trong ông ta chắc chắn sẽ ghi hận A Hạnh ở trong lòng, đó lại là một chuyện khác.
A Hạnh thấy vẻ mặt Tôn đại nhân vẫn tức giận, lại nói tiếp: "Tôn đại nhân, nếu như ngài còn chưa tin, ta có thể gọi Xảo Oánh tới. Ngài có thể hỏi nàng trực tiếp, chỉ cần nàng gật đầu, ta sẽ mang văn tự bán thân của nàng dâng tặng!" Thấy Tôn đại nhân không phản đối, A Hạnh gọi Vân Đóa đưa Xảo Oánh vào.
Chỉ chốc lát sau, Xảo Oánh cúi đầu, bộ dạng rụt rè đi đến, sau khi đi vào thì hành lễ với Tôn đại nhân, đầu nâng lên từ từ, hai mắt nhìn thoáng qua Tôn đại nhân, dịu dàng gọi: "Tôn đại nhân."
Tôn đại nhân nhìn bộ dạng nàng yếu đuối, lòng mềm đi, tâm tư muốn nạp nàng làm thiếp càng sâu. Thê tử Tôn đại nhân quá mức hung hãn, cho nên gần đây ông ta yêu thích nữ nhân hiền dịu, cho là nữ tử mềm mại rụt rè mới thật sự là mỹ nữ, cho nên mặc dù A Hạnh được mọi người gọi là là mỹ nhân nhưng trong mắt ông ta thì tính tình quá mức lạnh nhạt, không còn hương vị của nữ tử, không khác gì yêu thích củ cải trắng.
A Hạnh đi tới bên cạnh Xảo Oánh, nhẹ nhàng hỏi: "Xảo Oánh, bây giờ Tôn đại nhân cố ý chuộc thân cho ngươi, ta làm hỏi ngươi một lần nữa trước mặt Tôn đại nhân, ngươi có bằng lòng hay không?"
Tôn đại nhân tiến lên hai bước, vẻ mặt vội vàng, nói:" Xảo Oánh, bổn quan nhất định làm được, chỉ cần nàng gật đầu, bổn quan lập tức mang nàng đi!" Vừa nói vừa nhìn về phía A Hạnh, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống: "Người nào cũng đừng mong ngăn cản."
Xảo Oánh nhìn nhìn A Hạnh, rồi lại nhìn Tôn đại nhân một chút, lông mi chớp hai cái, nước mắt đã trào ra. Nàng cúi đầu, nước mắt càng ngày càng nhiều, nhỏ giọng khóc sụt sùi.
Tôn đại nhân đi tới trước mặt của nàng, hơi cúi người: "Xảo Oánh, tại sao nàng khóc? Có phải ai chèn ép nàng không?"
Xảo Oánh che mặt, không nói bất cứ điều gì, cứ thút thít mãi không thôi, rồi lắc đầu. Cả người run run, nhưng thể hiện rằng đang sợ hãi điều gì đó.
Tôn đại nhân giữ chặt cánh tay của nàng, có chút nóng vội: "Vậy nàng có nguyện ý đi theo ta không? Nàng hãy nói ra đi."
Thân thể Xảo Oánh càng run hơn, nước mắt len qua ngón tay mà nhỏ xuống, nàng chưa nói bất cứ diề gì, cúi đầu lắc vài cái rồi quay đầu chạy ra ngoài.
" Xảo Oánh, Xảo Oánh!" A Hạnh gọi liền hai tiếng ở đằng sau, nhưng mà Xảo Oánh không quay đầu lại."
A Hạnh xoay người cung kính nói với Tôn đại nhân: "Tôn đại nhân vừa rồi đã thấy Xảo Oánh cũng không nguyện ý, giờ đã rời đi rồi. Mong rằng Tôn đại nhân thông cảm!"
Tôn đại nhân nhìn A Hạnh, âm tình bất định, ánh mắt vô cùng âm trầm. Vừa rồi biểu cảm của Xảo Oánh, A Hạnh nhìn thì thấy là vô cùng hoảng sợ, nhưng mà Tôn đại nhân lại nhìn lại giống như có gì đó khó nói, lại thêm việc A Hạnh một mực quấy nhiễu từ đầu. Ông ta lập tưc scho rằng nhất định A Hạnh giờ trò! Nhưng mà đúng là Xảo Oánh không gật đầu, ông ta tạm thời không thể làm gì khác, nặng nề hừ một tiếng, dùng sức phất tay áo một cái, lập tức đi ra ngoài.
Sau khi Tôn đại nhân đi, vẻ mặt Vân Đóa sợ hãi ngoài cửa vào. Nàng tới cạnh A Hạnh, tức giận nói: "Vừa rồi Xảo Oánh xảy ra chuyện gì? Ở trước mặt chúng ta thì nói rất hay, nhưng mà Tôn đại nhân tới rồi lại làm ra dáng vẻ đó. Tôn đại nhân thấy sẽ nghĩ gì?"
Mặc dù A Hạnh cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà nàng cũng không cho rằng Xảo Oánh cố ý làm vậy, dù sao nàng và Xảo Oánh cùng chung sống ở đây mấy năm, nàng hiểu rõ Xảo Oánh. Mặc dù Xảo Oánh có chút mưu kế, nhưng cũng không có tâm địa ác độc, hơn nữa Xảo Oánh có lý do gì hại nàng?
" Có lẽ nguyên nhân là sợ hãi ở trước mặt Tôn đại nhân mà cự tuyệt, dù sao Tôn đại nhân cũng là đại quan Ngũ phẩm, nàng có phản ứng này cũng đương nhiên."
Vân Đóa có chút không yên tâm: "Nhưng ta nhìn thấy sắc mặt Tôn đại nhân trông thật không tốt, ta lo lắng ông ta sẽ ghi hận ngươi. Nghe nói Tôn đại nhân này là người nhỏ mọn, có thù tất báo, ta sợ ông ta sẽ làm gì đó."
A Hạnh vỗ vỗ bờ vai của nàng, cười an ủi:" Ngươi không cần lo lắng, đối với Tôn đại nhân ta chỉ là một nhân vật nhỏ, ông ta sẽ không để lòng đâu!"
Vân Đóa lo lắng:" Hi vọng như thế!" Nàng ngẩng đầu nhìn A Hạnh nói: "A Hạnh, cha nương cũng không ở đây, Đại tỷ phải chiếu cố hai đứa nhỏ nên không thể quản chuyện rạp hát. Mà ta lại không thông minh, không giúp ngươi được gì, tất cả đều để một mình ngươi lo. A Hạnh, có lúc ta thật sự rất lo lắng, ta sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện!"
Giọng của Vân Đóa tràn đầy chân thành, khiến A Hạnh vô cùng cảm động, nàng kéo hai tay Vân Đóa, nắm chặt rồi nói: "Tỷ tỷ tốt của ta, ngươi cũng không cần lo lắng cho ta. Chúng ta ở kinh thành hai năm rồi, trong đó trải qua biết bao nhiêu chuyện, không không thiếu những chuyện bất lợi. Ta tin tưởng, chỉ cần chúng ta không có ý muốn hại người, chân thật sống ở kinh thành, cố gắng có ngươi ở bên cạnh là tốt rồi. Như thế thì dù có tai họa gì, cũng nhất định sẽ bình an vượt qua."
Vân Đóa nghe A Hạnh khuyên bảo, nhẹ gật đầu, nhưng mà trong nội tâm vẫn có chút bất an.
Sau khi Xảo Oánh từ trong phòng khách lao ra ngoài, lập tức núp ở dưới một thân cây khóc, không bao lâu Tôn đại nhân cũng từ trên lầu đi xuống, đã nghe được tiếng khóc, rất đúng lúc mà gặp phải nàng.
Ông ta ôm lấy bả vai Xỏa Oánh, vẻ mặt trìu mến: " Xảo Oánh, trước kia chúng ta đã bàn kỹ việc này tồi, vì sao nàng bỗng nhiên đổi ý?"
Xảo Oánh ngẩng mặt lên, hai mắt rưng rưng mà nhìn Tôn đại nhân, trong ánh mắt ai oán vô hạn:" Là Xỏa Oánh không có phúc khí, không thể đi theo đại nhân, sau này đại nhân hãy quên Xảo Oánh đi!" Nói xong nhẹ nhàng đẩy Tôn đại nhân, quay đầu khóc chạy đi.
Tôn đại nhân ở nguyên đó gọi nàng vài tiếng, nhìn chằm chằm nhìn hường Xảo Oánh rời đi, mãi sau mới xoay người. Ông ta ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng tiếp khách, khuôn mặt lộ ra vè giận giữ, sau đó cũng phất áo rời đi.
Sau khi ông ta đi không bao lâu, Xỏa Oánh lài từ sau hòn non bộ bước ra, nước mắt hiện giờ đã không còn, hay chính xác hơn thì vẻ mặt thê lương triền miên vừa nãy đã biến mất. Nàng nhìn hướng Tôn đại nhân đi, khóe miệng nhếc lên lạnh lùng.Chờ sau khi vở kịch kết thúc, A Hạnh mới đi đến phòng vương tử Bố Nhĩ Thái, cùng hắn nói chuyện phiếm, Bố Nhĩ Thái nói năng không thô tục, cùng với cách nói chuyện thường xuyên lộ ra nhân tử khiến A Hạnh càng thêm hảo cảm. Chẳng qua loại hảo cảm này chỉ là tình cảm bằng hữu, không phải kiểu quan hệ nam nữ.
Chờ sau khi buổi diễn kết thức, A Hạnh lại tự mình tiễn vương tử Bố Nhĩ Thái lên xe ngựa. Sau khi lên xe, Bố Nhĩ Thái vén mảnh vải cửa sổ, phất tay nói với A Hạnh: "Hai ngày sau gặt ở phủ Thừa Tướng."
A Hạnh cũng cười với hắn: "Hẹn gặp lại."
Bố Nhĩ Thái sau khi đi, Trần Anh cùng Vương Cương sóng vai trở về, nụ cười trên mặt hai người cho thấy buổi hẹn hôm nay vô cùng vui vẻ. A Hạnh vẫy tay về phía họ, Trần Anh thấy A Hạnh thì giật mình, sau đó quay đầu nói câu gì với Vương Cương, Vương Cương nhìn về phía A Hạnh ở xa xa gật gật đầu rồi quay người đi vào đại sảnh kịch. Mà Trần Anh lại đi tới cạnh A Hạnh.
Trần Anh sắc mặt có chút kỳ quái, do dự như có chuyện gì đó khó nói.
A Hạnh ngạc nhiên hỏi:" Trần Anh tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Trần Anh yên lặng nhìn nàng, sau đó cúi đầu xuống, hỏi:" Trần Tĩnh đâu rồi?"
"Vừa nãy còn ở đây, giờ có lẽ đã vào trong rồi."
Trần Anh gật gật đầu, sau đó nói quanh co: "Vậy ta đi tìm Trần Tĩnh." Nói xong lập tức rời đi.
A Hạnh nhìn bóng lưng của nàng có chút bất đắc dĩ. Có lẽ là phiền não yêu đương, cảm thấy bất tiện khi nói với người khác? A Hạnh suy nghĩ một lúc, lập tức cho là như vậy.
Trần Anh tìm được Trần Tĩnh ở trong đại sảnh, vội vội vàng vàng kéo Trần Tĩnh đến một chỗ yên tĩnh.
" Trần Tĩnh, muội đoán xem ta và Vương Cương đi dạo bên sông tình cờ gặp ai?"
Trần Tĩnh cười, cũng không có để ý thái độ nghiêm túc của tỷ tỷ vào trong lòng: "Chẳng lẽ tỷ gặp một vị cao thủ, sau đó cùng với Vương Cương tỷ thí với hắn?"
Trần Anh vỗ bả vai muội muội, có chút tức giận:" Ta đang nói chuyện nghiêm túc với muội đấy! Ai thèm nói đùa với muội hả?"
Trần Tĩnh thấy tỷ tỷ tức giận, thu lại ý đùa trên mặt: "Được rồi, tỷ nói đi đi, tỷ thấy ai?"
Trần Anh nhìn Trần Tĩnh, ánh mắt chuyên chú nhìn:" Thẩm Nguyên Phong! Ta nhìn thấy Thẩm Nguyên Phong. Một mình hắn đứng ở bờ sông, không biết suy nghĩ cái gì."
Nghe được ba chữ Thẩm Nguyên Phong, biểm cảm trên mặt Trần Tĩnh thoáng cái trở nên vô cùng nghiêm túc: "Tỷ và hắn có nói chuyện sao?"
"Có, nhưng mà cảm giác hắn thay đổi rất nhiều,, còn thay đổi ở đâu lại không nói ra được." Trần Anh thở dài:" Ngay cả một chữ hắn cũng không hỏi đến A Hạnh... Hắn biết rất rõ rằng chúng ta nhất định ở cạnh nàng, thế mà không hỏi gì cả."
"Vậy hai người nói gì? Tại sao hắn lại xuất hiện ở Thiên Đô?"
"Ta cũng không kịp hỏi, mới nói hai câu hắn đã kiếm cớ đi."
Trần Tĩnh nhíu nhíu mày:" Chuyện này tỷ đã nói với A Hạnh chưa?"
Trần Anh lắc đầu: "Hai năm qua, mặc dù A Hạnh chưa một lần nhắc đến việc xảy ra với Thẩm Nguyên Phong. Sống như là thật sự vui vẻ, nhưng ta nhìn được nàng rất đau khổ. Vị trí của hắn trong lòng lòng nàng rất quan trọng. Nhưng mà giữa bọn họ có một bức tường rất khó đập bỏ, ta cũng không biết có nên nói cho nàng hay không."
Trần Tĩnh đi về phía trước hai bước, sau đó quay đầu lại nhìn tỷ tỷ nói:" " Được rồi, vậy tạm thời chưa cần nói gì hết. Nếu như duyên phận của bọn họ chưa hết, nhất định sẽ gặp lại nhau một lần nữa. Trước tiên, cứ để cho nàng duy trì sự yên tĩnh này vậy..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...