A Hạnh

Bầu trời sau cơn mưa mùng một tháng bảy thật đẹp. Sáng sớm ở Tấn Thành vô cùng náo nhiệt. Người bán hàng rong, người khuân vác, người đi đường qua lại. Trong cửa hàng bận rộn không ngớt bóng người, tiếng hô to, tiếng rao hàng, tiếng trả giá, tiếng cười vui, còn thêm vô số lầu cao trang hoàng rực rỡ hai bên đường, sơn mài trạm trổ, cùng nụ cười vui vẻ và thỏa mãn trên mặt mọi người, tạo nên một bức tranh thắng cảnh phồn vinh hưng thịnh.

Bỗng nhiên, cuối đường cái truyền đến tiếng chiêng náo nhiệt vang lên không ngừng. Tiếng chiêng vang dội, lanh lảnh, đinh tai nhức óc, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Mọi người dừng công việc trong tay, lòng đầy tò mò hướng về phía phát ra âm thanh.

Đầu đường bên kia, một đội nhân mã chậm rãi đi tới. Đi đầu là người đánh chiêng cao to tráng kiện, vóc dáng lực lưỡng, khí chất phi phàm. Một số người rất nhanh liền nhận ra người này, một người trong đó lớn tiếng: "Đây không phải là Lâm Hải diễn Quách Tiểu Bảo sao? "

"Hình như tất cả đều là đào hát của Thính Tùng, bọn họ muốn làm gì? "

Bản tính con người vốn tò mò, mọi người từ từ đứng sang hai bên đường.

Lâm Hải vừa đánh chiêng, vừa mỉm cười chào hỏi mọi người, cao giọng hô: "Mùng tám tháng bảy, Thính Tùng diễn kịch mới! Mời quan khách tới cổ vũ, xem thầy trò Đường Tăng đánh yêu quái, câu chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh! Kịch hay liên tục, vô cùng đặc sắc!"

Phía sau Lâm Hải là hai người cầm cây trúc treo một bức tranh lớn, bên trên vẽ khuôn mặt thầy trò Đường Tăng, mỗi nhân vật đều rất sống động, hình ảnh rõ nét. Mọi người vui vẻ nhìn vào bức tranh, một số chỉ vào hình Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới, nói với Lâm Hải: "Hai nhân vật kia thật thú vị, sao lại nhìn giống khỉ với heo vậy?"

Lâm Hải quay đầu, nhếch miệng cười nói: "Mọi người muốn biết, ngày mùng tám tháng bảy tới Thính Tùng xem chúng ta diễn vở kịch mới là biết ngay! "


Đoàn người chậm rãi đi về phía trước, đằng sau người cầm bức tranh là Mai Hương Hoa trong vai Đường Tăng, khoác áo cà sa, cưỡi ngựa trắng, dáng vẻ trang nghiêm từ từ đi vào tầm mắt mọi người. Tôn Ngộ Không phía sau toàn thân đều là lông vàng, mặc áo da hổ, tay cầm gậy, đầy vẻ linh hoạt, hoa chân múa tay. Trư Bát Giới có lỗ tai lớn, bụng phình to, mũi dài, người tròn tròn, vẻ mặt đáng yêu. Sa Tăng mặc áo rộng, thật thà chất phác. Ngưu Ma Vương có cặp sừng trên đầu, vóc người to khỏe, Nhị Lang Thần toàn thân mặc giáp, mang theo Hạo Thiên Khuyển. Còn có rất nhiều yêu quái, nhân vật kỳ lạ, hình thù cổ quái mới nhìn thấy lần đầu, mọi người xem hoa cả mắt, tiếng trầm trồ không dứt.

Đoàn người thật dài tựa như nhìn không thấy điểm cuối, chậm rãi đi qua phố, các diễn viên thỉnh thoảng lại khua vũ khí trong tay, còn làm bộ dáng quái lạ, chọc mọi người cười ha ha. Còn có một vài yêu quái cầm trong tay những tượng đất nhỏ hình Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, các loại yêu quái... nhìn thấy trẻ con liền cười to đi qua, nhét tượng đất vào tay bọn trẻ, vẻ mặt thân thiết sờ sờ đầu chúng, sau đó lại cười ha ha tiếp tục đi theo đoàn. Đây là A Hạnh cố ý phân phó, yêu cầu mặt luôn phải nở nụ cười, tuyệt đối không được làm con nít sợ hãi.

Các diễn viên đều bận rộn, tích cực hỗ trợ lẫn nhau. Hai bên đoàn còn có những người liên tục hô to tên của vở kịch mới, thời gian trình diễn và giới thiệu sơ qua nội dung. Khiến mọi người đều hiếu kỳ tụ lại, quần chúng vây xem thỉnh thoảng lại chỉ trỏ, cùng người bên cạnh bàn tán, cũng có vài người tò mò tiến lên giật nhẹ quần áo hay binh khí của những yêu quái kia.

Hai bên đường phố người vây lại càng nhiều, người phía sau nhìn không thấy thì dùng sức mà nhảy lên, người lớn cõng con nít trên vai mình, mọi người cười, nhảy, hô hét vô cùng náo nhiệt.

Tuyên truyền như vậy tổng cộng bảy ngày, khắp ngõ ngách Tấn Thành hầu như đều đi hết, đi tới đâu làm náo động đến đó. Thời đại này không phải không có những câu chuyện thần tiên yêu ma quỷ quái, tuy nhiên lại không có một câu chuyện giống như Tây Du Ký. Hội tụ biết bao yêu ma quỷ quái, vừa nhìn thấy hình tượng nhân vật, mọi người sẽ cảm thấy vô cùng tò mò, rất muốn biết câu chuyện nhiều yêu ma quỷ quái như vậy sẽ có điều gì đặc sắc.

Mọi người bàn tán suy đoán, cả già trẻ gái trai đều cùng nhau bàn luận. Đâu đâu cũng nghe người ta bàn luận về chuyện yêu quái của Thính Tùng, trẻ con quây lại một chỗ so sánh diện mạo nhân vật nào đẹp nhất. Tóm lại trong bảy ngày này, dù đi tới đâu cũng sẽ nghe thấy nhắc đến Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không, yêu quái các loại. Chẳng ai nghĩ tới chuyện gì khác, thậm chí ngay cả kịch bản Thanh Vân cũng không có hứng thú xem, bởi vì so với hình thù kỳ quái bên Thính Tùng, câu chuyện xưa về anh hùng của Thanh Vân trông thật nhàm chán tẻ nhạt.

Thậm chí mọi người còn đếm đầu ngón tay đợi đến ngày mồng tám tháng bảy. Dù giá vé đắt gấp năm lần của Thanh Vân, nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mọi người còn nhiều hơn, nên càng không cần nhắc đến!

Trong thư phòng, A Hạnh mỉm cười nghe Từ quản sự báo cáo hiệu quả tuyên truyền, quay đầu nói với Lăng Tử Phong: "Lăng thúc, đợi đến ngày trình diễn Tây Du Ký, nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt. Đến lúc đó một ngày diễn hai xuất, buổi chiều thì diễn hí khúc, không bao lâu sau, Thính Tùng chúng ta có thể trở lại quá khứ huy hoàng rồi!"


Lăng Tử Phong cười gật đầu nói: "Còn huy hoàng hơn quá khứ mới đúng!"

Từ mặt quản sự mày đỏ bừng, kính nể nhìn A Hạnh, kích động nói: "Ta mặc dù biết A Hạnh cô nương nhất định có thể ngăn cơn sóng dữ, nhưng khi nhìn A Hạnh cô nương từng bước từng bước tiến hành, cùng những ý tưởng kỳ diệu và mưu lược của A Hạnh cô nương, đều làm tại hạ bội phục không thôi!"

A Hạnh lắc đầu nói: "Không phải công lao của một mình ta, tất cả đều là kết quả của việc mọi người cùng nhau cố gắng, giống như Từ quản sự, nếu không có tin tức chính xác của ngươi, ta cũng sẽ không thuận lợi tiến hành kịch mới như vậy! Đúng rồi, bây giờ tình huống bên Thanh Vân như thế nào? "

Từ quản sự trả lời: "Bây giờ khách của Thanh Vân ít đi nhiều." Ông cười nói tiếp: "Bây giờ Hồ đại công tử nhất định gấp đến mức dậm chân! Hắn đầu tư vào Thanh Vân nhiều tiền như vậy, lại không đạt được hiệu quả, nhất định không có biện pháp trả lời phụ thân hắn."

Đúng như Từ quản sự nói, Hồ Lăng Hiên ở trong thư phòng của Thanh Vân, mắng Bạch sư phó như tát nước vào mặt!

Hắn chỉ vào Bạch sư phó, trừng mắt, cả giận nói: "Ta cho ngươi nhiều tiền như vậy, chuyện gì ngươi cũng không giúp ta hoàn thành, thế mà còn dám yêu cầu gấp đôi số bạc? Thính Tùng diễn kịch mới, ngươi một chút tin tức cũng không thăm dò được, bây giờ ngươi ở đây nói nhiều với ta có ích gì. Thời gian gấp rút, ta làm sao có thể đưa ra một vở kịch mới tương tự chống lại họ! Hơn nữa..." Hắn kêu lên, tay đập mạnh vào bàn "Rầm!!" một tiếng thật lớn, Bạch sư phó sợ đến toát mồ hôi, đầu cúi càng thấp hơn.

Trong ánh mắt Hồ Lăng Hiên lộ ra cảm xúc phẫn nộ. Hơn nữa hắn đã xem qua cách tuyên truyền kịch mới kia, nhân vật khiến hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi! Hắn cũng từng phân phó sư phó kịch bản Thanh Vân viết một vở kịch cùng thể loại đó, nhưng mà khi viết ra cảm giác lại khô khốc, đơn giản là tự nhiên nhảy ra một yêu quái, sau đó anh hùng giết chết yêu quái, chính hắn cũng không chấp nhận được. Nhưng khi nhìn kịch mới bên Thính Tùng tuyên truyền, hắn lại có cảm giác chuyện xưa của bọn họ nhất định rất đặc sắc, nói không chừng sáng tạo ra một kỳ tích khác!


Nhưng bây giờ hắn nên làm cái gì? Bỏ ra nhiều bạc vào Thanh Vân như vậy mà giờ không thu về được, phải nói với phụ thân như thế nào, quan trọng nhất là hắn càng không thể ngẩng đầu nổi trước mặt A Hạnh, nàng sẽ càng thêm xem thường mình, nàng và hắn còn có thể có cơ hội sao?

Trong lòng Hồ Lăng Hiên đầy phiền não và giận dữ, loại phiền muộn này không có chỗ trút, cuối cùng trút hết lên người Bạch sư phó: "Ngươi là đồ không có năng lực, một chút thành quả cũng không có, Thanh Vân sẽ không thu nhận loại người vô dụng như ngươi, ngươi cút cho ta, về sau không được bước vào Thanh Vân nửa bước!"

Bạch sư phó nóng nảy, nói: "Hồ công tử, ngươi không thể đuổi ta đi! Bây giờ trừ Thanh Vân ta không còn chỗ nào có thể đi!"

Hồ Lăng Hiên nhìn hắn cười lạnh nói: " Đã vô dụng lại còn phản bội thì đây là kết cục ngươi phải nhận! Tự ngươi giải quyết cho tốt! Vĩnh Hoa, đuổi hắn ra ngoài! "

Vĩnh Hoa gọi hộ vệ lôi Bạch sư phó đang kêu la ra ngoài, Hồ Lăng Hiên từ bàn đi đến bên cửa sổ, nhìn Thính Tùng qua cửa sổ. Khẽ thở dài, bây giờ chỉ có thể đợi xem kịch mới của Thính Tùng kết quả ra thế nào rồi tính tiếp!

Mùng tám tháng bảy là ngày mà mọi người trong Thính Tùng khó có thể quên được. Bởi vì vào ngày này, Thính Tùng bắt đầu trở thành kỳ tích của cả nước. Cũng là cột mốc mở đầu cuộc đời rực rỡ huy hoàng của A Hạnh.

Hôm nay diễn buổi tối, nhưng trời còn chưa tối, ngoài cửa lớn rạp hát Thính Tùng đã có hàng dài người đợi, nhìn không thấy điểm cuối, khiến tất cả mọi người hết sức kinh ngạc. A Hạnh sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền huy động tất cả hộ vệ của rạp hát ra sắp xếp duy trì trật tự. Bởi vì rạp hát chỉ có thể chứa đựng khoảng hai trăm người, cho nên những người còn lại A Hạnh tự mình ra ngoài xin lỗi, hơn nữa hứa hẹn về sau mỗi ngày sẽ có hai xuất kịch, mọi người không cần nóng vội. Những quan khách đợi lâu như vậy mà không thể vào, trong lòng vốn có chút nổi giận, nhưng A Hạnh với vẻ mặt hiền hoà mềm giọng nói lời nhỏ nhẹ, khiến mọi người không còn bực tức nữa, liền tỏ ra đã hiểu, lần sau lại tới.

Quan khách không thể đi vào vô cùng tiếc nuối, còn khách đã ngồi bên trong thì lại vô cùng cao hứng. Tây Du Ký được diễn rất xảo diệu, người vật đều thú vị, tình tiết kích thích mà mạo hiểm, cùng với những biến hóa đa dạng, những cảnh mới lạ giống như thật đã hấp dẫn toàn bộ tâm trí của khách xem kịch. Đặc biệt là đoạn tỷ thí của Tôn Ngộ Không cùng Nhị Lang Thần. Một vở kịch tổng cộng có bảy lần tắt đèn, mỗi lần đèn tối là hai người lại biến thân một lần, cứ thế mỗi lần tối rồi lại sáng khán giả sẽ không kìm được mà "Oaaa!!" một tiếng, nháy mắt đi qua, đèn lại được để sáng trưng, một làn sương trắng tỏa ra, hai người biến thân liên tục, khiến người xem không nhịn được hò reo khen ngợi, nhiệt liệt vỗ tay.

Còn có rất nhiều thiên binh thiên tướng đánh nhau, A Hạnh vì muốn tăng hiệu quả diễn xuất, cố ý để tiếng chiêng trống phối hợp, theo tình tiết đánh nhau ngày càng kịch liệt, tiếng chiêng trống cũng dồn dập theo, như chạm vào lòng người, khiến khán giả hưng phấn không thôi, tới đoạn mạo hiểm thậm chí còn đứng lên vỗ tay, trầm trồ khen ngợi!


Cả vở kịch, khán giả phản ứng rất tích cực, tiếng khen ngợi, tiếng vỗ tay không ngớt, đến tận khi đã kết thúc rất lâu rồi mà bên tai mọi người dường như vẫn còn tiếng ùng..ùng..

Tấm màn buông xuống, Lăng Tử Phong lên sân khấu, nói rõ với khán giả đây là kịch dài kỳ hay còn gọi là kịch dài tập, còn có rất nhiều câu chuyện đặc sắc phía sau, cố ý nói đôi chút về tập sau, khiến cho khán giả hứng thú. Cuối cùng còn nói rõ thời gian trình diễn tập hai, mời khán giả lần nữa đến cổ vũ.

Mọi người vốn vẫn chưa thỏa mãn, hơn nữa cũng hiểu được câu chuyện chưa kết thúc, nghe Lăng Tử Phong vừa giải thích mới biết có chuyện như vậy, nghe nói câu chuyện về Tôn Ngộ Không chưa kết thúc, cũng bắt đầu mong chờ lần tiếp theo.

Trong những ngày kế tiếp, Tây Du Ký gần như san bằng nghề giải trí của Tấn Thành, đừng nói là quan khách của rạp hát Thanh Vân càng ngày càng ít, giá vé rẻ đi nữa cũng không hấp dẫn khách đến xem. Đến cả quán rượu, quán trà, thậm chí là kỹ viện, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều bị ảnh hưởng. Nguyên nhân là bởi những quan khách nhàn rỗi đều đi xem Tây Du Ký cả rồi, cho nên hoạt động giải trí khác cũng ít.

Đương nhiên buổi diễn nào của rạp hát Thính Tùng cũng đầy ắp, có người vì muốn giành được vị trí ngồi đầu, nên mới buổi chiều mà đã tranh thủ mua vé vào ngồi trước, sau đó chờ xem xong hí khúc, liền chiếm chỗ ngồi xem Tây Du Ký. Cho nên, ngay cả xuất diễn hí khúc buổi chiều cũng đầy ắp!

Vị trí trên lầu càng không cần phải nói, trong khoảng thời gian này đều bị người khác đặt chỗ từ sớm. Gian phòng trên lầu ít, quý nhân thì nhiều, đôi khi nhiều tiền cũng chưa chắc có chỗ. Có kẻ nhờ vả người giúp việc, không thì tìm cách nịnh bợ, làm mọi cách để có được gian phòng hòng lấy lòng quý phu nhân, loại phương thức này trở thành thủ đoạn hối lộ thịnh hành nhất. Mà những quý phụ kia cũng rất nóng vội muốn xem Tây Du Ký, không ít quan lại quyền quý mời Thính Tùng, hi vọng bọn họ có thể biểu diễn trong phủ, nhưng mà đạo cụ của kịch vô cùng cồng kềnh, cho nên A Hạnh chưa nghĩ được biện pháp giải quyết cho tốt, chỉ có thể nhã nhặn từ chối, khiến những quý phụ kia thất vọng không thôi.

Khách xem không chỉ có người Tấn Thành, vài thương nhân tới Tấn Thành, sau khi xem Tây Du Ký, về nhà kể lại, khiến không ít người giàu có cũng đến Tấn Thành xem biểu diễn. Thành thị xung quanh cũng nhiều nên mỗi ngày vừa sáng sớm đã có xe ngựa vào thành, chỉ vì đi xem Tây Du Ký!

Bởi vậy, không chỉ Thính Tùng được hưởng lợi, mà ngay cả nhà trọ, quán cơm của Tấn Thành, thậm chí là tửu quán cũng được hưởng lợi theo, Tây Du Ký của Thính Tùng giống như dấu hiệu rõ ràng nhất của Tấn Thành, từng bước khiến kinh tế Tấn Thành trở nên hưng vượng.

Về sau, Tấn Vương cao hứng, mặt khác cũng vì yêu thích Tây Du Ký, đặc biệt khen thưởng rạp hát Thính Tùng. Sau khi đi xem Tây Du Ký, ông ở trước mặt mọt người tự tay viết ba chữ "Tây Du Ký", sau đó sai người làm ba chữ này thành bảng hiệu vàng thưởng cho Thính Tùng. Chuyện này làm chấn động toàn bộ Tấn Thành, từ đó rạp hát Thính Tùng ở Tấn Thành có địa vị không thể vượt qua. Nhắc tới Thính Tùng, nhắc tới A Hạnh, trong giọng nói cũng không dám tỏ ra coi thường nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui