Từ khi Hồ Lăng Hiên rời đi cũng không thấy xuất hiện trước mặt của A Hạnh, điều này làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, thế giới dường như yên tĩnh đi không ít. Từ từ nàng cũng đem chuyện này quẳng ra sau đầu, không còn vì nó mà tức giận, hao tổn tinh thần nữa.
Rất nhanh thì đến đầy tháng con của Lý Ngân. Ngày hôm đó, Hồ phủ cố ý phái xe ngựa tới đón cha con A Hạnh.
Từ khi Lý Ngân xuất giá đến nay đây là lần đầu tiên Lý Nhuận Phúc gặp con gái, tâm tình dĩ nhiên vô cùng kích động. Ông bàn với A Hạnh mua cho ông bộ đồ mới, đã sớm chuẩn bị xong lễ vật mang theo đưa cho vợ chồng Hồ thị, rồi cùng A Hạnh ngồi xe ngựa Hồ gia đi đến Hồ phủ.
Hồ phủ hôm nay rực rỡ lộng lẫy làm cho Lý Nhuận Phúc nhìn hoa mắt, ông suy nghĩ con gái có thể ở nơi tốt như này thì trong lòng ít nhiều cũng có chút an ủi.
Lý Ngân là thiếp, vừa sinh con gái, cho nên ngày đầy tháng này, Hồ phủ cũng không tổ chức long trọng. Nhưng Lý Ngân và phu nhân quan hệ tốt đẹp cho nên Hồ phu nhân cố ý phân phó phòng bếp chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú vì Lý Ngân, để cho nàng có thể cùng người nhà ăn mừng.
Cha con A Hạnh dưới sự hướng dẫn của nha hoàn vào viện của Lý Ngân. Bây giờ đã là giữa hè, trong sân cây hòe, cây lý cành lá sum xuê, u tùm. Cản không ít khí trời làm cho trong phòng mát mẻ hơn.
Hôm nay trong phòng Lý Ngân rất là náo nhiệt. Phòng chính có hai phụ nhân mặc y phục bằng gấm, đều có đeo trang sức trâm vòng, trang điểm xinh đẹp. A Hạnh nhận ra hai người này là hai di nương của Hồ phủ. Hai người này đang vây quanh bà vú, trêu chọc hài tử, thỉnh thoảng truyền ra tiếng hoan hô.
Nha hoàn thông báo một tiếng, Lý Ngân ngẩng đầu lên thấy phụ thân và muội muội, lập tức hiện ra vẻ mặt vui mừng. Vội nghênh đón, nắm tay của phụ thân. Phấn khích nói: "Cha!" Tiếp theo thì chảy nước mắt.
A Hạnh nghe nói nữ nhân vừa sinh hài tử tâm tình không thể kích động, không thể rơi lệ, nếu không sẽ không tốt cho thân thể, lúc này thấy Lý Ngân nước mắt chảy như mưa, vội vàng đi tới kéo tay của tỷ tỷ an ủi: "Tỷ tỷ, mới ra tháng đừng rơi lệ, nếu không ảnh hưởng đến mắt!" Nha hoàn bên cạnh cũng cùng nhau khuyên, lúc này Lý Ngân mới từ từ ngừng khóc.
A Hạnh làm lễ với hai di nương khác, hai di nương thấy người nhà Lý Ngân đến, hơn nữa còn có nam tử xa lạ, cũng không tiện ở lại, rối rít đứng dậy cáo từ rời đi.
Sau khi Đại di nương và Nhị di nương đi, Lý Ngân kéo phụ thân và muội muội ngồi xuống. Quỳ gối trước mặt phụ thân, cung kính dập đầu lạy ba cái. Lý Nhuận Phúc sợ con gái mệt nhọc, vội vàng đỡ nàng lên. Lý Nhuận Phúc đánh giá con gái, thấy con gái cao hơn một ít, cũng tròn trịa hơn một chút, trên người cũng không phải thứ bình thường. Hơn nữa nhìn đồ vật trong phòng, xem ra đều là đồ tốt, liền hỏi nàng: "A Ngân, con ở nơi này có tốt không?"
Lý Ngân lấy khăn tay lau giọt lệ còn vương trên khóe mắt, gật đầu nói: "Cha hãy yên tâm, A Ngân ở chỗ này sống rất tốt, đồ dùng ăn mặc đều ổn. Hơn nữa phu nhân và lão gia đối với con gái cũng tốt. Lần này mặc dù sinh con gái, vẫn thưởng không ít!" Nàng buông tay ra, ở trước mặt phụ thân quay một vòng: "Cha xem này, bây giờ con trắng trắng mập mập, nói con sống không tốt cũng không ai tin a!"
Cho tới nay vì chuyện Lý Ngân làm thiếp mà Lý Nhuận Phúc luôn tự trách, lúc này thấy nàng nói thành thật, nhìn qua cũng vui vẻ hạnh phúc, không giống dáng vẻ chịu khổ thì trong lòng mới thư thái một chút.
Lý Nhuận Phúc nhìn xung quanh một lần nói: "Nữ ngoại tôn của ta đâu? Hôm nay ta tới xem ngoại tôn của ta mà!"
Lý Ngân cười ôm hài tử từ trong ngực bà vú đưa tới trước mặt của phụ thân, nói: "Cha! Người xem, vừa mới đầy tháng!"
Lý Nhuận Phúc chỉ có một cánh tay, không dám ôm, đứng lên nhìn hài tử trong ngực Lý Ngân, trên mặt lộ ra nụ cười cưng chiều: "Giống con hồi bé y như đúc, tựa như một tiểu mập mạp nho nhỏ."
A Hạnh cũng tiến tới nhìn, thấy khuôn mặt hài tử chỉ cỡ bàn tay, trắng nõn nà, hiện tại đang ngủ, đôi mắt khẽ nhắm, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận thỉnh thoảng lại bi bô hai tiếng, nhìn vô cùng dễ thương, tiểu hài tử như vậy cho dù là người có tâm địa sắt đá cũng sẽ lộ ra nụ cười đối với nàng.
Bởi vì khí trời tương đối nóng, hài tử ăn mặc ít, tay chân đều lộ ra, A Hạnh so đo, bàn chân hài tử cũng chỉ lớn hơn ngón cái của nàng một chút, ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ cười: "Tỷ tỷ, chân hài tử thật nhỏ!"
Lý Nhuận Phúc nhìn nữ nhi cười đến ngây ngô không khỏi vui vẻ: "Con lúc mới vừa đầy tháng cũng giống như thế, toàn thân mềm mềm, ta cũng không dám tới ôm!"
Lý Ngân ôm hài tử chỉ cười cười.
A Hạnh đưa ngón tay nhẹ nhàng nhét vào trong tay hài tử, bàn tay nhỏ bé của hài tử cầm lấy ngón tay của nàng, cảm giác mềm nhũn ấm áp làm cho lòng của A Hạnh mềm mại đi: "Tỷ tỷ, nàng nắm tay của ta rồi!"
Lý Ngân nhìn muội muội cười: "A Hạnh thích tiểu hài tử như thế, về sau thành thân sinh thêm vài đứa, mỗi ngày ở nhà chơi đùa cùng tiểu hài tử." Nàng hơi suy nghĩ một chút, còn nói: "A Hạnh, cuối tháng này muội đã mười bốn rồi!" Tiếp theo nhìn về phía phụ thân: "Cha à, A Hạnh cũng xắp mười bốn, có thể cho bà mối giúp A Hạnh chú ý một chút rồi!"
Lý Nhuận Phúc ngẩn ra, trên mặt có chút buồn rầu. A Hạnh thấy vẻ mặt phụ thân, biết ông lại vì chuyện chung thân của mình lo lắng, vội vàng nói với Lý Ngân: "Tỷ tỷ, tỷ cũng đừng lo lắng cho muội, việc này muội cũng đã thương lượng xong cùng cha." Sau đó đem chuyện mình cùng phụ thân bàn về sau tuyển con rể nói cho Lý Ngân nghe.
Lý Ngân nghe xong trợn mắt á khẩu, tuy là ý tưởng của A Hạnh có chút kinh thế hãi tục, nhưng nàng suy nghĩ tỉ mĩ dường như cũng có chút đạo lý, hơn nữa tuyển con rể về nhà thì phụ thân về sau cũng có người chiếu cố, vẫn có thể xem là chuyện vẹn toàn đôi bên.
Lý Ngân nhẹ nhàng gõ đầu muội muội nói: "Tỷ tỷ biết muội là cô nương có chính kiến, suy nghĩ đương nhiên sẽ không sai. Nhưng chuyện tuyển rể về nhà muội cũng phải mở to hai mắt mà nhìn, nhất định phải tìm một thân gia tính tình trung hậu trong sạch."
A Hạnh vuốt vuốt tay cháu gái nhỏ mềm nhũn, cười trả lời nàng: "Muội biết rồi, tỷ cứ yên tâm đi." Lại hỏi: "Tỷ tỷ. Đã đặt tên cho hài tử chưa? "
Lý Ngân ôm nhẹ nhàng lay động, vẻ mặt thỏa mãn:" Lão gia trước khi ra cửa đã lấy tên rất hay. Hắn nói, hài tử này sinh vào lúc trời mưa, nên đặt là Hồ Vũ Tình, là ý nói sau cơn mưa trời lại sáng! Nhưng lúc vừa mới sinh ra, tỷ thấy nàng mập mập đáng yêu như thế cho nên lấy nhũ danh là Phấn Đoàn, lão gia còn cười ta. Nói là nghe giống như cơm nắm!" Lúc nhớ tới một màn Hồ lão gia cười trêu nàng, mím môi cười, gương mặt tràn đầy nhu tình.
A Hạnh cùng Lý Nhuận Phúc thấy Lý Ngân trông ngọt ngào hạnh phúc đều hết sức hài lòng, những vướng mắc cũng từ từ mà tan ra. Còn A Hạnh thì âm thầm thề ở trong lòng, bất kể như thế nào, nàng đều phải cẩn thận bảo hộ phần hạnh phúc này của tỷ tỷ.
Lý Nhuận Phúc nói: "Hồ lão gia rời nhà rồi sao? Ta hôm nay còn muốn tới thăm hắn."
Lý Ngân nhìn phụ thân nói: "Lão gia đầu tháng phải đi phương Bắc làm ăn, nói là cuối tháng sẽ trở về."
Trên mặt Lý Nhuận Phúc có chút thất vọng: "Xem ra không thể làm gì khác hơn là lần sau tới vậy." Mặc dù trên danh nghĩa Hồ lão gia là con rể của ông nhưng hai người lại chưa bao giờ gặp mặt, đủ thấy trước đây Hồ lão gia căn bản không để nhà mẹ đẻ của Lý Ngân vào mắt. Nhưng khi đó thân phận Lý gia thực sự thấp cũng không thể làm gì khác hơn. Dù sao Lý Nhuận Phúc không để bụng chuyện Hồ gia có để Lý gia vào mắt hay không, chỉ cần Hồ gia có thể đối tốt với A Ngân, ông cũng đã hài lòng.
Ba người ngồi chung một chỗ, một bên chơi đùa cùng hài tử, vừa kể chuyện qua ngày, A Hạnh nói đến một số chuyện chuyện lý thú ở rạp hát với tỷ tỷ, nghe được Lý Ngân mở to hai mắt, khuôn mặt chăm chú, nói: "Nếu như tỷ cũng có thể xem kịch nói của muội thì tốt rồi."
A Hạnh nói: "Tỷ tỷ đừng nóng vội, về sau Hồ phủ có sự tình gì vui hoặc là lễ mừng nói không chừng sẽ mời rạp hát chúng ta tới quý phủ biểu diễn, đến lúc đó tỷ có thể xem được rồi!"
Lúc này Lý Ngân mới vui vẻ nói: "Thật hy vọng có thể sớm được xem!"
A Hạnh ở trong lòng thầm thở dài, cái thế giới này nữ nhân thực sự là quá đáng thương. Như Lý Ngân vậy, vì phu quân giàu có còn có thể mời rạp hát về trong phủ diễn, còn những nữ nhân nhà người bình thường kia, vì thế tục ràng buộc, có lẽ cả đời đều không thể xem một tuồng kịch.
Thật sự không có cách nào sửa đổi chuyện này sao?
Ba người đang trò chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiềng ồn ào. Lý Ngân ngẩng đầu hướng ra phía ngoài nhìn một chút, không biết là đã xảy ra chuyện gì nàng nói với đại nha hoàn Thúy Liễu bên người: "Thúy Liễu, ngươi đi ra xem một chút, chuyện gì tranh cãi ầm ĩ như vậy? "
Thúy Liễu lĩnh mệnh, một lát sau liền tiến đến báo: "Là Tam di nương bên kia đã xảy ra chuyện!"
A Hạnh nhớ kỹ Tam di nương dường như cũng có thai hơn nữa còn là muộn hơn Lý Ngân một tháng, hiện tại hài tử Lý Ngân đã đầy tháng rồi, sẽ không phải là trùng hợp như vậy, muốn sinh hài tử rồi chứ? Nàng theo miệng hỏi: "Chẳng lẽ là Tam di nương sắp sinh sao? "
Lý Ngân thở dài một hơi. Nét mặt hiện ra một vệt sầu lo: "Muội muội có chỗ không biết, Tam di nương từ tối hôm qua đã bắt đầu vỡ nước ối rồi nhưng mà tới giờ vẫn chưa sinh." Tiếp theo vừa nhìn về phía Thúy Liễu: "Ngươi nói Tam di nương gặp chuyện không may? Nàng xảy ra chuyện gì rồi? "
Thúy Liễu nhìn thoáng qua sân viện của Tam di nương, sắc mặt lạnh lùng nói: "Nghe nói hài tử đã sinh rồi, là một nam hài tử nhưng mà... Tam di nương chảy máu rất nhiều!"
" Cái gì?" Lý Ngân hoảng sợ lớn tiếng, lập tức đứng lên. Đột ngột lớn tiếng làm cho hài tử trong ngực tỉnh lại, Phấn Đoàn "Oa" một tiếng khóc lớn, Lý Ngân giao hài tử cho bà vú lập tức xoay người hỏi Thúy Liễu: "Tam di nương cũng đã từng sinh, sao giờ lại bị chảy máu được?"
Thúy Liễu bĩu môi nói: "Chuyện sinh con ta không hiểu nhưng ta thường nghe những lão nhân kia nói. Nữ nhân sinh con đã bước một chân vào trong quỷ môn quan, sơ sảy một bước sẽ mất mạng!"
Lý Ngân và Tam di nương cùng mang thai hài tử, có lúc sẽ đến vườn hoa tản bộ, đôi khi chạm mặt, Tam di nương có lẽ bởi vì đang mang thai hài tử nên tính tình mềm mại đi rất nhiều, đối với nàng đã giảm đi chút địch ý, lúc gặp mặt còn có thể cùng nàng trò chuyện mấy câu, truyền thụ một chút kinh nghiệm nuôi con, cùng sinh con như thế đến giờ đột nhiên nghe được nàng ta phát sinh chuyện, Lý Ngân làm sao có thể không khiếp sợ!
Lý Ngân suy nghĩ một chút, thì nói với A Hạnh: "Tiểu muội, muội ở nơi này cùng phụ thân, ta đi đến chỗ Tam di nương xem một chút!"
A Hạnh thấy nàng gấp gáp, liền vội vàng nói: "Được, tỷ đi đi, lát nữa muội sẽ cùng phụ thân đi xung quanh một chút!"
Lý Ngân gật đầu vội vã ra ngoài, đến viện của Tam di nương.
Viện của Tam di nương cách viện của Lý Ngân không xa lắm, không bao lâu, Lý Ngân đã tới viện của Tam di nương.
Vừa đi đến gần viện của nàng lập tức thấy rất nhiều nha hoàn bà tử đứng ở cửa viện, mấy bà tử thân thể cường tráng ngăn ở cửa viện, trong đó Liễu Nguyệt bên cạnh Tam di nương cũng bị ngăn ở bên ngoài viện, Liễu Nguyệt khóc lớn tiếng nói: "Tại sao không để cho ta vào, Tam di nương bây giờ vô cùng nguy hiểm, tại sao không để cho ta bên cạnh chăm sóc!"
Bà tử ngăn nàng tức giận nói: "Ngươi cũng biết tình hình di nương ngươi nguy hiểm! Như ngươi khóc sướt mướt nếu như ảnh hưởng tới đại phu cứu chữa ngươi gánh trách nhiệm nổi sao?"
Liễu Nguyệt vội lau khô nước mắt, tiếp theo nắm cánh tay của bà tử cầu khẩn nói: "Vương ma ma, ngươi giúp ta, để cho ta vào đi, để cho ta ở bên cạnh tiểu thư nhà ta!"
Vương ma ma khó chịu, vung tay lên hất Liễu Nguyệt té ra đất, lớn tiếng nói: "Đây đều là phu nhân ra lệnh, phu nhân nói bây giờ tình hình Tam di nương nguy cấp, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào quấy rầy nàng!"
Liễu Nguyệt nằm trên mặt đất khóc rống khản cổ.
Lý Ngân đi tới, nhìn lấm lét bên trong mấy cái, không biết mình có thể vào hay không. Bà tử giữ cửa kia thấy nàng, lập tức cười nói: "Là Tứ di nương a!"
Lý Ngân đi tới bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi: "Ta muốn vào xem Tam di nương một chút có thể không?" Nàng vốn cho là mình cũng sẽ bị ngăn lại ở bên ngoài, không ôm nhiều hy vọng. Nhưng không ngờ Vương ma ma kia nghiêng người sang nhường ra một con đường cười nói: "Tứ di nương muốn đi vào dĩ nhiên là có thể!"
Lý Ngân gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích, từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc vụn nhét vào tay bà ta, coi như là đáp tạ. Vương ma ma cười một tiếng, cũng không khách khí chút nào liền nhận lấy.
Lý Ngân đi vào viện, trong sân bình thường có mấy nha hoàn nói cười nhưng bây giờ một bóng người cũng không có. Yên tĩnh! Yên tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe được tiếng rên rỉ vô lực của Tam di nương trong phòng.
Lý Ngân đi vào, xuyên qua nhà chính, đi tới phòng ngủ của Tam di nương. Càng đến gần phòng ngủ tiếng rên rỉ của Tam di nương càng rõ ràng, lòng của Lý Ngân càng căng thẳng, vội bước nhanh hơn.
Vừa đến gần phòng ngủ của Tam di nương, đang muốn nhấc chân đi vào thì bất chợt giọng nói lạnh lùng của phu nhân từ bên trong truyền ra.
" Vương bà, Tam di nương còn có thể cứu không?"
Lý Ngân không ngờ phu nhân ở đây, trong bụng sợ hãi. Nàng thu chân về, rúc vào bên cạnh.
Bên trong vang lên giọng nữ già nua xa lạ: "Bẩm phu nhân, Tam di nương chảy máu không ngừng sợ là không qua được!"
Phu nhân lạnh lùng cười một tiếng: "Làm tốt lắm! Vương bà, ngươi đỡ nhiều năm như vậy đến giờ tuổi tác đã cao, cũng đã đến lúc hồi hương hưởng phúc!"
"Tạ phu nhân! Ta hiểu, phu nhân cho ta tiền, đủ để cho ta an hưởng tuổi già, phu nhân xin yên tâm, ngày mai ta sẽ lên đường hồi hương, cũng sẽ không lộ diện ở Tấn thành nữa!"
Phu nhân "ừ" một tiếng, giọng nói lạnh như băng, giống như một con rắn độc chui vào lòng của Lý Ngân. Lý Ngân nép chặt vách tường, mắt mở thật to, hai tay giữ kín miệng tránh cho mình kêu thành tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...