A Hàn Sủng Vợ Vô Đối!


Y Cát rời nhà Minh Nguyệt liền tới nhà mẹ.

Nhà mẹ cô ở trong một con hẻm nhỏ, cách quán ăn không xa lắm.

Trước đó, cô còn ghé ngang qua mua một chút đồ cho mẹ.
Cô đứng trước mái hiên nhà cũ kĩ, rêu xanh phủ đầy bức tường cũ, hai bên hông nhà trồng đầy hoa hồng và oải hương mà cô thích.

Hương hoa nhè nhẹ dậy lên trong tim cô một hồi nhung nhớ.

Cô đưa tay sờ vào mép cửa cũ mèm, cách cửa thơm mùi gỗ thoang thoảng, hoà cùng mùi đất tươi mát.

Ngôi nhà của kỉ niệm, nay phải đi xa lòng cô cũng nhói đi mấy phần.

Những kí ức ùa về như sóng dữ, cuồn cuộn gợi nhớ tuổi thơ hồn nhiên khi ấy.
Khoé mắt cô khẽ đỏ, Y Cát vội vã dùng khăn lau đi, tay cô xách ba bảy túi bước vào nhà.

Vừa vào nhà đã thấy bóng dáng thân yêu quen thuộc đang cặm cụi quét nhà.
“Mẹ...con về rồi.” Y Cát cảm giác họng cô như bị mắc nghẹn, lời nói thốt ra vô cùng khó khăn.
“Tiểu Cát? Con sao vậy? Con khóc đấy à?” Dì Mai đặt cây chổi sang bên cạnh, cẩn thận cầm lấy mấy túi đồ trên tay Y Cát.
“Dạ.

Con nhớ mẹ quá đấy hì hì...” cô nặn ra một nụ cười chan hoà, ánh mắt biết cười rạng rỡ hướng đến mẹ.
“Cái con bé này, còn nhỏ thế cơ à? Có chuyện gì mới về đúng không? Công việc mệt mỏi quá huh?”
“Dạ không...” Y Cát gượng gạo đảo mắt.

Cô không thể nói rằng trước giờ cô không có đi làm gì cả...Chuyện mà cô trước giờ đang đảm nhận đó là tình nhân của Tuệ Anh Duệ...
“Vậy thì chuyện gì mà làm con buồn lòng vậy? Nào nào, ngồi đây.” Dì Mai bận rộn dọn dẹp phòng khách, bà đưa tay phủi chiếc ghế cũ rồi ép người Y Cát ngồi xuống.
“À thì, con có tin vui mẹ à.

Thật ra thì...con được chuyển công tác.”
“Nếu vậy thì hay quá còn gì? Công tác là chuyện phải vui chứ?” Ánh mắt dì Mai sáng rực lên, trong lòng hồ hởi phấn khích.

Con gái bà thành công, thì bà là người hạnh phúc nhất.
“Nhưng con chuyển công tác qua Mỹ...”

“Mỹ? À...vậy thì càng tốt chứ sao.” Trong nháy mắt, vẻ mặt của dì Mai thoáng vẻ buồn bã khó thấy nhưng rồi lại nhanh chóng cười nói như ban đầu.
“...” Y Cát nhìn chăm chú mẹ cô.

Cô ở bên cạnh mẹ suốt bấy nhiêu năm, chẳng lẽ cô không hiểu mẹ mình? Bà luôn vui vẻ, rạng rỡ.

Tính cách của cô cũng chính từ mẹ mà được di truyền lại.

Vẻ mặt khi nãy, không phải cô không nhìn thấy.

Trái tim cô trong vô thức siết chặt lại như bị bóp nghẹn.
“Mẹ hiểu con đang lo lắng điều gì.

Tiểu Cát à, con cứ việc tới đó làm việc, không việc gì phải suy nghĩ bận tâm về mẹ.

Ở đây mẹ có một mình đâu, còn quán ăn, còn bạn bè mẹ ở đây, à còn có cả tiểu Nguyệt nữa mà.

Có gì đâu mà con phải bận lòng.” Dì Mai đưa tay ôm Y Cát vào lòng, từ từ vỗ về đứa con gái bé bỏng của bà.
“Nhưng mà...”
“Nhưng nhị gì? Mẹ vui cho con còn không hết, sao phải buồn chứ.

Mẹ càng hi vọng, con ở đó làm việc thì phải cố gắng nỗ lực thật tốt, sống thật hạnh phúc và mạnh khoẻ.

Chỉ có như vậy mẹ mới an lòng chứ đúng không? Mọi chuyện sẽ trôi qua như bình thường.

Thời gian không đợi chờ ai, cả cơ hội cũng thế.

Hay nắm bắt ngay khi có thể tiểu Cát.

Mẹ ở đây vẫn rất ổn.”
“Vâng ạ...” Y Cát ôm chặt mẹ, thút thít khóc như một đứa trẻ ngây dại.
“Ây da, Y Cát của mẹ...Mới ngày nào còn bé như cái nắm tay giờ đã lớn như vậy, còn được qua Mỹ nữa chứ.

Không khéo mẹ phải khoe cho mấy người khách quen biết mới được.


Con gái mẹ đã giỏi như vậy mà.”
“Mẹ đừng làm con xấu hổ chứ hức hức.” Y Cát nũng nịu trong hơi ấm của mẹ, cô tham lam hít lấy hương thơm nhẹ nhàng của mẹ cô, cố gắng khắc ghi trong tâm trí thật sâu thật kĩ.
“Mua nhiều đồ như vậy hẳn là đã lo lắng cho mẹ nhiều lắm chứ gì.

Cái con bé này, cứ phải phí tiền như vậy làm gì chứ.”
“Mua chút quà cho mẹ thì có sao đâu chứ.

À mẹ ơi, con mua cho mẹ chiếc điện thoại mới.

Mẹ chỉ được dùng cái điện thoại này để gọi điện cho con thôi nhé.” Y Cát lấy trong túi ra một chiếc điện thoại mới cứng.
“Ừm mẹ biết rồi.

Con ở đó phải chú ý chăm sóc bản thân nghe chưa.

Đừng có để mình bị bệnh, làm việc thì đừng có gắng sức qua nghe chưa...”
“Rõ, thưa mẹ!!!” Y Cát nghe bản ca cũ xì của mẹ lại thấy ấm lòng biết bao.
“Qua đó con sẽ nhớ món của mẹ nhiều lắm đó, mẹ mau mau nấu cho con mấy món để mang theo đi nào~~”
“Vậy để mẹ vào bếp chuẩn bị nhé.

Sẽ nhanh thôi.”
Y Cát đưa tay nhìn đồng hồ, còn hơn 2 tiếng nữa cô bay, khoảng thời gian ít ỏi còn lại, cô sẽ dành hết cho mẹ...
“Mẹeee ơiii, để con phụ mẹ nhé.” Y Cát chạy thẳng vào bếp, từ phía sau ồm chầm lấy người mẹ thân yêu của cô.
Cô ở đây còn vài tiếng, cô không muốn phải lãng phí bất kì khoảnh khắc nào bên mẹ mình cả.

Khi cô qua Mỹ, chuyện nỗ lực là điều tất yếu, nên cô không thể có nhiều thời gian trò chuyện với mẹ.

Suy cho cùng thì trong trái tim cô mẹ vẫn là nhất.

So với cái tên khốn kiếp kia thì thà nhớ tới mẹ cô còn tốt hơn đến mấy lần.

Ngôi nhà nhỏ ngập tràn hương thơm ngào ngạt, mùi đồ ăn thơm nức mũi hấp dẫn dạ dày.
Trong căn bếp ấm áp, chỉ vang lên tiếng xèo xèo của thức ăn nóng hổi, tiếng keng keng củ cái chảo cái xoong va vào nhau, tiếng cười nói giòn giã hạnh phúc.


Những âm thanh của yêu thương, của mái ấm được hằn sâu trong tâm trí cô, nhẹ nhàng khiến cô nhớ về những kỉ niệm bên gia đình.

Đó mới chính là sức mạnh, là ý chí để cô thay đổi bản thân...
Y Cát bước vào cánh cửa được phết sơn màu vàng cam rực rỡ, cánh cửa sần sùi vết bẩn, lấm lem màu cũ kĩ.

Đây là phòng của cô, căn phòng đã theo chân cô biết bao năm.

Mở toang cánh cửa ra, những góc quen thuộc hiện ra ngay trước mắt cô, những thước phim kí ức tràn về.
Cô đặt tay lên chiếc bàn học màu gỗ sồi, đây là nơi cô từng vỡ oà khi nhận được kết quả trúng tuyển đại học, là nơi cô đã thức đến tận sáng để học bài...
Cô đặt tay lên chiếc tủ quần áo, bên trong không còn quá nhiều đồ, chỉ còn sót lại vài món đồ cô ít mặc đến, đây là nơi ngày trước
Cô đã rất vui vẻ chọn cho mình những bộ đẹp nhất để vô tình gặp anh...
Cô đặt tay lên chiếc giường màu xanh mạ xinh xắn, chiếc giường mềm mại như bông, chiếc màn trắng tinh như mây, chăn gối vẫn còn được giữ rất sạch sẽ như lúc cô còn ở đây, mẹ đã chăm sóc nó rất kĩ.

Đây là nơi cô vẫn thường nằm khóc khi nghĩ đến anh...
Cô cùi người xuống, lấy trong gầm giường một chiếc hộp quà bám bụi, Y Cát dùng hơi thổi mạnh, những hạt bụi bay tứ tung, chiếc hộp hình chữ nhật màu hồng nhạt được thắt nơ cẩn thận nằm trong tay cô, Y Cát từ từ mở nắp hộp ra, hơn chục bức thư màu hồng, màu đỏ xếp chồng lên nhau, mỗi bức đều được xếp tỉ mỉ bằng tay, gói bằng dây thừng mảnh và kèm theo một nhánh oải hương khô.

Những món quà những trái tim bằng giấy cũng ngập tràn trong chiếc hộp cũ.

Y Cát nhìn lại từng món đồ trong đó, đây toàn là những thứ dành cho anh, toàn là những thứ anh vứt bỏ, thậm chí còn có món anh bỏ vào thùng rác, cô lại lúi húi đi tìm lại...
Y Cát thấy trong lòng khẽ nhói từng cơn, tâm trí đảo điên một hồi.

Trong lòng cô, anh vẫn kiên định như vậy, nhưng có lẽ giờ phải buông bỏ đi rồi...Cô đi lại chiếc tủ, lấy trong hộc sâu một quyển sổ mỏng được viết nắn nót đặt vào bên trong chiếc hộp kia.
Căn phòng này chỉ toàn là anh, căn phòng này chỉ toàn những kí ức về anh mà thôi...Cô không nên ở lại đây quá lâu, kí ức đó sẽ lại một lần nữa tổn thương đến cô.

Cũng đến lúc cô phải đi rồi...
Y Cát chuẩn bị mọi thứ, nhanh chóng tạm biệt mẹ.
“Mẹ ơi, ở lại giữ gìn sức khoẻ nhé.

Con sẽ cố gắng liên lạc cho mẹ khi có thể.

Con qua đó không biết trước bao lâu sẽ về.

Nhưng mẹ đừng lo, có tiểu Nguyệt chăm sóc cho mẹ.

Sau này con sẽ trở về đón mẹ qua đó cùng con nhé.”
“Tiểu Cát, con cũng giữ sức khoẻ...” dì Mai im lặng một lúc, đôi tay bà vội vàng ôm chặt cô lần nữa.

Đôi vai run rẩy bần bật.

Khuôn mặt bà đượm buồn, đôi mắt đỏ hoen ngập nước.


Từng giọt nước mắt cứ không thể kiểm soát mà tuôn rơi.

Nét chân chim nhúm lại, đáy mắt bà vừa vui lại vừa buồn.

Cảm xúc phức tạp không nói lên lời.

Bà còn nhiều điều muốn nói, bà muốn nói tất cả, dặn dò từng cái một cho tiểu Cát.

Nhưng cổ họng bà lại đắng ngắt không thể nói nên lời.
“Mẹ đừng khóc.

Thật xấu...!Con sẽ thường xuyên liên lạc.

Con sẽ về sớm thôi...” Y Cát cũng theo dòng cảm xúc của bà mà rưng rưng.

Nhưng cô không muốn khóc nữa.

Nếu khóc nữa thì mẹ cô sẽ không an lòng.

Cô chỉ có thể an ủi bà như vậy mà thôi...
“Được, mẹ không khóc nữa.

Con đi đi, sắp đến giờ cất cánh rồi.”
“Tạm biệt mẹ.

Con yêu mẹ nhiều lắm.” Y Cát hôn lên má bà một cái, âu yếm ôm lấy bà thêm lần cuối cùng.
“Mẹ cũng yêu con.”
Y Cát nhanh chóng rời đi, lòng cô bồi hồi ngoảnh lại, mẹ cô vẫn ở đó vẫy tay chào tạm biệt.

Cô nở nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ như ánh nắng hướng trở lại.

Như một lời hứa sẽ sống thật tốt gửi tới mẹ của cô.
Cô đi ngang qua một chiếc thùng rác được đan bằng tre màu nâu, cô lại nhìn chiếc hộp ở trong túi vải kia, nháy mắt xuất hiện chút chần chừ.

Y Cát liền lắc đầu ngoe nguẩy, dứt khoát vứt chiếc hộp đi.

Chiếc hộp quà xinh xắn nằm gọn ở trong thùng rác, Y Cát cũng không hề lưu luyến chút tình cảm nào, mạnh mẽ bỏ lại những kỉ niệm đáng xấu hổ kia để có thể thay đổi trái tim và bản thân một lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui