A Hàn Sủng Vợ Vô Đối!


Y Cát sụt sùi mãi, đến khi thấy Vương Hàn tới liền bất giác được sự vô ý của mình.

Cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng tiểu Nguyệt, giọng nói yếu ớt thều thào.
“Tớ không có nhiều thời gian...tiểu Nguyệt.”
“Ừm ừm...tớ hiểu.” Minh Nguyệt vội vàng lau đi hàng nước mắt ướt, nhẹ nhàng đỡ Y Cát ngồi xuống ghế.
Vương Hàn cảm thấy mọi chuyện dần bình tĩnh hơn khi nảy, tối hôm qua anh cũng đã nghe Minh Nguyệt nói về mối quan hệ giữa Y Cát và Anh Duệ.

Tuy có chút phức tạp nhưng anh cũng có thể dễ dàng đoán được phần nào.

Vì Anh Duệ suy cho cùng chính là bạn của anh.
“A Hàn, mau tới đây.” Minh Nguyệt quay đầu nhìn anh, bàn tay thon thả vẫy anh lại.
Vương Hàn vô cùng ngoan ngoãn nghe theo lời vợ, một mạch đi tới ghế sô pha ngồi đối diện cô.
“Quản gia, lấy cho tôi hai ly trà hoa cúc mật ong.

Ly của tiểu Nguyệt phiền ông cho nhiều mật ong.

Cô ấy thích uống ngọt.”
“Quản gia, ly của tiểu Cát bạn tôi, ông cho thêm một lát gừng nhé.

Cậu ấy luôn thích uống như vậy.” Minh Nguyệt dịu dàng nắm tay Y Cát, ánh mắt đều ngập tràn yêu thương.
Y Cát ngồi bên cạnh mà trái tim vừa thổn thức lại vừa lặng đi trong một khắc.


Nhìn xem, Vương Hàn luôn nhớ rõ được mọi thứ của tiểu Nguyệt, cô hạnh phúc thay cho bạn mình, cảm thấy may mắn thay cho tiểu Nguyệt vì đã gặp đúng người, yêu đúng người.

Còn cô thì sao? Vĩnh viễn chỉ có duy nhất một người, song, vĩnh viễn cũng chỉ bị tổn thương bởi người ấy.

Trái tim cô dần nguội lạnh đi mấy phần.
“Tiểu Nguyệt, tớ muốn rời xa Anh Duệ không phải chuyện dễ dàng gì, thủ tục qua Mỹ anh Giang Tước đã lo cho tớ, chỉ còn một việc duy nhất mà chỉ có cậu và Vương Hàn có thể giúp được...”
“Y Cát, Vương gia tuy mạnh nhưng với thế lực của Tuệ gia và Anh Duệ thì việc tìm kiếm cô rất dễ.

Chẳng lẽ cô muốn tôi và tiểu Nguyệt che giấu thân phận cho cô?”
Vương Hàn đan hai tay vào nhau trầm ngâm nói, từng câu từng chữ đều như dao găm đâm vào tim cô vậy.

Mọi chuyện cô đều có thể biết trước.

Danh tính của cô với sức của Anh Duệ thì chuyện ngày một ngày hai tìm ra cô là chuyện hết sức bình thường.

Chính vì vậy, người có khả năng giúp cô, chỉ có thể là hai người này, so về thế lực thì ắt hẳn Vương gia lớn mạnh hơn.
“Vương Hàn, tôi muốn xoá danh phận của tôi tại thành phố, à không, tại đất nước này.

Việc Anh Duệ tìm ra tôi ở trong nước sẽ rất dễ dàng.

Nhưng nếu tôi ở Mỹ với một tên khác, với một thân phận khác thì chắc chắn sẽ rất khó tìm ra.” Y Cát vô cùng bình tĩnh cất lời.

Kế hoạch của cô nhất định phải hoàn hảo.

Cô cũng chỉ có và cũng chỉ còn một cơ hội này thôi...
“Không được, tiểu Cát! Vậy còn dì Mai thì sao?! Chẳng lẽ cậu để dì ấy một mình?” Minh Nguyệt không tự chủ được bản thân mà gằn giọng xuống.

Trong lời nói lộ rõ vẻ tức giận.
“Tớ biết cậu sẽ giận tớ vì tớ để lại mẹ một mình ở đây.

Vì vậy tớ mong cậu sẽ quan tâm đến mẹ tớ một khoảng thời gian.

Đợi đến khi tớ ổn định lại tất cả ở Mỹ, tớ sẽ lập tức đưa mẹ qua đó.”
Y Cát hiểu nỗi lòng của Minh Nguyệt.

Anh Duệ sẽ không dễ gì mà buông tha cho cô.


Anh chắc chắn sẽ tìm cách uy hiếp cô để cô trở về.

Nếu mẹ cô còn ở đây ngày nào thì cô sẽ còn phải lo lắng ngày đó.

Vì vậy khi cô qua Mỹ thì cô phải càng nỗ lực cố gắng hơn nữa để có thể nhanh chóng đón mẹ.

Và cô cũng mong Minh Nguyệt sẽ là người giúp đỡ mẹ cô trong khoảng thời gian tới.
“Cậu định bao lâu? Bao lâu thì cậu mới trở về chứ...Còn tớ mà tiểu Cát...không còn cách nào khác ư?...” Minh Nguyệt đưa mắt nhìn Y Cát, đôi mắt xinh đẹp buồn bã đến đau lòng kia như thể tham lam níu kéo người bạn thân thiết trước mặt.
“Tiểu Nguyệt...đó là cách duy nhất.

Tớ qua Mỹ không biết bao lâu mới có thể trở lại.

Cũng không thể dám chắc rằng tớ sẽ liên lạc với cậu.

Vì vậy hiện tại tớ chỉ có cậu mà thôi...người có thể giúp tớ cũng chỉ có cậu mà thôi...” Y Cát nhắm chặt mắt né tránh Minh Nguyệt, bả vai bắt đầu run rẩy, đáy lòng không ngừng co thắt từng cơn mạnh mẽ.
“Tiểu Cát...vậy hứa với tớ.

Ở bên đấy phải thật hạnh phúc, phải thật giỏi, phải sống thật tốt để nhanh chóng trở về với tớ và dì nhé?...” Đôi mắt của Minh Nguyệt ngấn nước, đôi gò má ửng hồng nóng ran lên.
“Được.

Tớ hứa...tớ không còn nhiều thời gian nữa.

Hiện tại tớ phải qua gặp mẹ rồi xuất phát.

Nếu không nhanh chân thì sẽ bị Anh Duệ phát hiện mất.”

“Vậy để tớ tiễn cậu...” Minh Nguyệt dang tay ôm Y Cát vào lòng.
“Đừng cứ khóc như vậy tiểu Nguyệt, tớ không lỡ đi mất.” Y Cát nở nụ cười uỷ mị, ngón tay thon dài lau đi hàng nước mắt trong suốt như màu của pha lê trên khuôn mặt thanh thoát của Minh Nguyệt.
“Đừng có ghẹo tớ nữa.

Mau đi đi.

Sẽ không kịp mất.”
“Vướng Hàn, phiền anh chuyện kia...tôi thật lòng biết ơn anh...và tiểu Nguyệt rất nhiều.” Y Cát kính cẩn cúi người.
“Này này, cậu đừng khách sáo, tớ nguyện ý giúp mà...”
“Y Cát, đừng giữ trong lòng.

Nếu cô cùng Anh Duệ không thể hạnh phúc thì cứ rời xa nhau.

Cứ bên nhau như vậy cũng không phải là cách hay.

Cô hạnh phúc thì tiểu Nguyệt cũng sẽ hạnh phúc.

Giúp cô là điều tôi nên làm.”
“Cảm ơn anh, Vương Hàn.”
“Cảm ơn cậu, tiểu Nguyệt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận