A Dưới O Trên


"Đánh dấu em đi."
Editor: CO6TINY
"Vứt cái chảo đi, lấy nước tẩy chà sạch kệ bếp với máy hút mùi, mấy cái này...cũng vứt đi," Cao Trản chỉ vào con cá hoàn toàn không nhìn ra hình thù kia, "Dưới lầu có mèo hoang."
"Vậy tôi..." Ngay khi Thành Tễ muốn hỏi hắn ăn gì giờ, ánh mắt sắc lẻm như dao của Cao Trản xẹt qua: "Cấm cậu vào nhà bếp, chốc nữa tôi đưa đồ ăn sang."
Cao Trản nói xong liền cầm dao bỏ đi, để lại Thành Tễ một mình một cõi đầu đầy hoang mang.
Lúc Cao Trản tới nhà, Cao Cao lẫn chị Ngụy đều hỏi cậu có chuyện gì, Cao Trản đơn giản tóm gọn lại khách trọ mới đến nấu cơm không bật may hút mùi còn làm rối tung nhà bếp lên.
"Thành Tễ?" Cao Cao nói, cô nhìn Cao Trản cầm dao ra ngoài, chỉ lo cậu băm vằm Thành Tễ ra.

Căn bếp kia chính là tâm huyết xương máu của Cao Trản, nếu phải xếp thứ tự, nói không ngoa chứ chỉ xếp sau hai người bọn họ thôi.

Cao Trản khịt mũi, "Hắn là Thành Tễ? Người hôm nay đến tiệm mì cũng là hắn."
"A, là anh chàng đẹp trai đó!" Chị Ngụy bị hai chữ 'chị ơi' kia khiến tâm tình vui sướng, lại còn được cái đẹp trai nữa ô hô, bà vỗ tay, "Cũng quá có duyên rồi! Sao con không gọi người ta đến ăn cơm."

Cao Trản thầm nghĩ thấy hắn coi video của mình học hỏi, bằng lòng chia cho hắn một phần cơm, đã tận tâm lắm rồi, " Con lo người ta nhìn thấy mẹ sẽ không dám ăn cơm con làm đâu."
"Đáng ghét!" Ngụy Ngọc Lam véo mặt con trai, "Vậy chốc nữa cơm chín rồi thì đem cho thằng bé một ít, Cao Cao nói thằng bé trạc tuổi các con, lại có một thân một mình, chả trách khiến người ta yêu thương."
"Anh trai con dám chắc tiếc đứt ruột căn bếp kia." Cao Cao một lời trúng đích.
Cao Trản liếc em gái, gật đầu tán thành.
"Aiya, Thành Tễ đó, thằng bé nhất định không có kinh nghiệm tự sinh tự diệt, luyện thêm vài lần nữa là lên tay thôi ha, giống mẹ đấy." Ngụy Ngọc Lam dõng dạc nói.

Cả hai anh em nhà họ Cao đều không lên tiếng.
"Làm sao, mẹ thấy bọn con đây là không tiếp thu lời mẹ nói ra." Ngụy Ngọc Lam giả vờ bất mãn nói.

Cao Cao mời chị Ngụy ngồi xuống sô pha, "Dù sao anh con cũng không cho anh ấy đụng vào bếp nữa đâu, nếu không sớm muộn gì cũng gây ra thảm kịch.

Nếu anh ấy làm nổ tung nhà bếp lên, thì anh con xách dao bằm vằm anh ấy là cái chắc.

Căn bếp kia chính là cô vợ nhỏ của anh trai."
Cao Trản ngừng tham gia vào cuộc thảo luận của họ về việc Thành Tễ có đẹp trai hay không nữa, quay trở lại bếp tiếp tục nấu ăn.

Lần này cậu tăng nhanh tốc độ, các món ăn đồng loạt vào nồi, trong lúc nấu nướng còn tranh thủ lau kệ bếp.
Buổi livestream kia Cao Cao sớm đã giúp cậu tắt, Cao Trản thay thành ghi hình, ghi lại mấy đoạn làm tư liệu, sau khi đồ ăn lên đĩa lại chụp thêm mấy tấm hình.

"Ăn cơm thôi." Cao Trản bưng đồ ăn lên.
Ngụy Ngọc Lam cùng Cao Cao vội vàng chạy từ phòng khách đến bàn ăn, mặt mày tươi rói lúc nhìn thấy đồ ăn trên bàn.
"Con trai, làm gì thế?" Ngụy Ngọc Lam thấy Cao Trản còn loay hoay trong bếp.

"Nấu nhiều quá, cho bên đối diện một ít." Cao Trản nói.
"Có lần nào thừa đồ ăn mà không ăn hết đâu, rõ ràng quan tâm người ta còn mạnh miệng..." Ngụy Ngọc Lam cười nói.
"Mẹ..." Cao Trản bất đắc dĩ nhìn Ngụy Ngọc Lam.

Trong lúc Thành Tễ vẫn đang dọn dẹp nhà bếp, Cao Trản từ bên ngoài đi vào, lần này không có cầm dao trên tay, Thành Tễ nhìn thêm vài lần.

Lúc này trên tay hắn dư ra một hộp giữ ấm.

"Ăn xong rửa sạch đưa tới đối diện."
Từ sau buổi livestream hôm đó, mỗi lần cập nhật video, dưới khu bình luận đều dùng đủ loại cách thức giục Cao Trản phát sóng.

Ngoài cái này còn chưa tính, có người còn bắt bẻ bọn họ em trai mới lên năm ba, phải chăm chỉ học tập!
Hơn nữa còn có người ngày nào cũng hỏi: Em trai, bài tập hè làm xong chưa?
Cao Trản đứng ở cửa phòng em gái, nhìn Cao Cao che miệng cười đến mức cả người run rẩy, bất đắc dĩ nói: "Cho anh mượn bài tập hè."
Cậu cau mày, khóe miệng rũ xuống, trên mặt tràn đầy vẻ không muốn, người rành còn biết cậu mượn em gái bài tập hè để chép, không biết còn cho là cậu đi cướp.


Cao Cao cười đến nỗi không thẳng lưng được, chủ nhiệm lớp họ là giáo viên thể dục, trình độ giảng bài của anh cũng ngang ngửa chị Ngụy nấu ăn, những học sinh giống Cao Trản không muốn học, đều bỏ qua bài tập hè.
"Tôi biết," Cao Trản nhìn hắn, "Chỉ là tôi, còn chứ chuẩn bị sẵn sàng."
"May mắn tôi không xuất hiện quá muộn, bằng không còn phải chờ cậu chuẩn bị xong nữa." Thành Tễ cười cười.
"Nếu thật sự như thế, cậu không muốn đợi?" Cao Trản nhẹ giọng hỏi.
"Đợi chứ, có thể gặp được cậu, tôi đã dùng hết sạch may mắn cả đời này rồi, còn lại đều phải coi tôi tự mình nỗ lực rồi." Thành Tễ nắm chặt tay Cao Trản, lướt qua đầu ngón tay, cùng cậu mười ngón đan xen.

"Cao Trản, tôi không thể không có cậu được."
Cao Trản nghe vậy, khóe miệng nhếch lên ý cười nhàn nhạt, "Ừm, tôi cũng thế."
Cậu từ từ tiến sát lại, chạm nhẹ vào khóe miệng Thành Tễ.
"Rất ngọt."
Editor: CO6TINY.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận