Hai mươi tuổi, nét mặt cô vẫn còn đôi chút non nớt nhưng cũng đã dần nảy nở, đôi mắt hạnh to tròn, lông mày tinh tế, sống mũi cao thẳng cùng khuôn mặt trái xoan thật tinh xảo, xinh đẹp.
Trên bàn trang điểm có một số chai lọ, tất cả đều là nhãn hiệu cao cấp nổi tiếng.
Trước khi kết hôn với Lệ Tư Thừa, cô đã bị Đường Mộng Dĩnh, người mà lúc đó cô nhận là "khuê mật" giật dây mua những thứ này, nói là nếu muốn thể hiện thân phận thì không thể dùng những thứ thấp kém được.
Lúc ấy, cô tin không chút nghi ngờ, dưới sự hướng dẫn của cô ta, cô đã mua gần như tất cả sản phẩm chăm sóc da xa xỉ nổi tiếng không phù hợp với mình một chút nào, sau đó cho tất cả vào thùng rác.
Mà những việc này, Lệ Tư Thừa đều nhìn thấy hết thảy, cũng chính vì vậy khiến anh càng thêm căm ghét người vợ này.
Mỗi khi nghĩ đến những điều này, Tô Thiên Từ đều thầm hối hận, cô luôn nghĩ nếu có thể quay về quá khứ cô sẽ làm gì, nhưng cô thực sự không ngờ đến có một ngày thành sự thật!
Tô Thiên Từ thấp giọng cười nhẹ, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, nước mắt chảy ròng ròng.
Cô đã chết, cô cũng không có chết, cô! trọng sinh!
Năm đó, cô yêu Lệ Tư Thừa 5 năm, ở bên hắn 5 năm.
Để trở thành một người vợ hào môn ưu tứ, cô đã học tất cả các phép tắc xã giao, nhạc cụ, ngôn ngữ, tự học tài chính và quản lý kinh doanh, chỉ cần anh ta thích, yêu cầu, cô đều học qua một lần.
Nhưng dù vậy, sau khi có đủ tư cách trở thành con dâu hào môn, cô cũng không nhận được bất kỳ lời khẳng định nào, chỉ có vô vàn sự so sánh cùng khinh bỉ.
Kiếp trước cô sống vì Lệ Tư Thừa, bây giờ có thể sống lại, cô phải sống vì chính bản thân mình.
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Tô Thiên Từ.
"Ai?"
Ngoài cửa trầm mặc.
Không có câu trả lời, Tô Thiên Từ liền biết người tới là ai.
Không vội mở cửa, cô mở tủ quần áo, chỉ thấy bên trong đều là những bộ quần áo xa xỉ.
Đây là những thứ mà Đường Mộng Dĩnh giúp cô lựa chọn, mỗi cái đều là giá đắt đỏ, nhưng lại không có lấy một cái nào phù hợp với khí chất và tuổi tác của cô.
Cau mày lựa chọn thật lâu, Tô Thiên Từ vẫn là cầm lấy bộ quần áo cũ của mình.
Đây chỉ là một bộ quần áo bình thường của thương hiệu bình dân, tuy rằng không hợp với thân phận của cô, nhưng nó rất phù hợp với khí chất và tuổi tác của cô.
với lên ngăn tủ trên cao để lấy nội y, Tô Thiên Từ vừa mặc xong quần lót, đang định mặc áo ngực thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một luồng hơi nóng thoang thoảng ập đến.
Tô Thiên Từ giật mình, cô vô thức che ngực và quay lưng về phía Lệ Tư Thừa.
Lệ Tư Thừa mặc một chiếc áo choàng tắm bằng lụa đen bó sát người, đường nét cứng rắn hiện lên rõ ràng, dáng người 1m88 cao lớn, mái tóc đen hơi xoăn vẫn còn nhỏ nước, ánh mắt nhìn chăm chú vào tấm lưng mịn màng của Tô Thiên từ một lúc.
Làn da mịn màng, trắng nõn giống như dải tơ lụa cao cấp, phía trên có vài ấn ký xanh tím khiến hắn rõ ràng sự điên cuồng và thô lỗ của đêm qua.
Bầu không khí trầm mặc đến xấu hổ.
Lệ Tư Thừa bất động, Tô Thiên Từ cũng không tiện quay người lại.
"Anh! "
"Côc côc" Cánh cửa lại bị gõ, lời nói của Tô Thiên Từ bị chặn trở về.
Lệ Tư Thừa thu hồi ánh mắt, "Mặc vào.
"
Ngắn gọn, lại không có ý cho cô từ chối.
Lệ Tư Thừa đi đến cửa, chỉ hé mở ra một góc, nhìn thấy người bên ngoài, anh nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"
Đường Mộng Dĩnh đúng ở ngoài cửa, chỉ có thể nhìn thầy nửa khuôn mặt của Lệ tư Thừa, không khỏi duỗi cổ nhìn vào trong phòng, nói: "Em tới tìm Thiên Từ, cô ấy còn chưa có dậy sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...