99% Cơ Hội

Jaemin tìm được cả một hòm kho báu của Jeno cất trong kệ tủ trong lúc đang buồn chán.

Bên trong vậy mà lại có một lá thư lạ, nhìn rất giống thư tình nha.

Ngồi bệt hẳn xuống sàn, cậu giơ lá thư lên trước mặt, bắt đầu đấu tranh tâm lý giữa việc nên làm người yêu hiểu chuyện, biết tôn trọng sự riêng tư của bạn trai nhà mình hay là nhân danh sự thật làm một người trắng đen rõ ràng.

Ai cũng không cưỡng được sự tò mò, nếu liên quan đến Jeno thì Jaemin càng không. Cậu ngó nghiêng chắc ăn rằng cái kẻ sắp bị phanh phui sự thật kia vẫn đang trong phòng cắm mặt vào đống giấy tờ cho công ty startup của mình, cũng vì lẽ đó mà sáng ra đã chẳng thấy mặt mũi hắn.

À mà cũng không cần thấy, cậu đang chiến tranh lạnh với hắn.

Được thôi, Lee Jeno sắp tiêu đời rồi.

Jaemin đổi tư thế thành nằm sấp dưới thảm, hai tay xếp bằng để tựa cằm lên đó, chân cứ vô thức đung đưa trong không khí. Cậu không nhận ra mình lúc này trông như đang đọc quyển truyện tranh thú vị hơn là đi bắt quả tang bạn trai mình tàng trữ đồ trái phép.

Chỉ bởi lá thư này của Rina khiến Jaemin thấy bản thân không khác gì nhân vật chính của bộ phim tình cảm lãng mạn.

Đọc đi đọc lại đến lần thứ ba Jaemin mới cẩn thận cất lại vào hộp, thật thà mà nói những tháng ngày tách nhau ra, cậu chưa từng một cần có can đảm nhìn vào mắt Jeno để biết hắn chất chứa điều gì, có đúng là nỗi khổ sở dành riêng cho cậu như trong thư viết hay không.

Lần đầu cũng như lần cuối cậu bắt gặp hắn hút thuốc, Jaemin có bao nhiêu giận dữ đều trút hết lên Jeno. Cậu nghĩ hắn không giữ lời, không nghĩ đến cậu cũng chẳng nghĩ đến bản thân hắn. Thì ra từ đầu đến cuối đều là vì cậu cầm lên cũng vì cậu mà bỏ xuống.

Mắt Jaemin cay xè, thầm mắng hắn là đồ cún béo ngốc nghếch.

Cậu rõ là đang bực mình hắn chuyện hôm trước đi tiếp khách ba đêm liền, gọi điện thoại thì bấm tắt, cậu một mình ở nhà xoay sở với ống nước trong nhà tắm bị bể bắn tung toé. Cuối cùng càng làm càng hư, sửa không được, ngồi trong nhà vệ sinh lênh láng nước gọi dịch vụ đến. Sau đó ngấm nước mà đổ bệnh.

Bệnh sang ngày thứ hai, cậu không uống thuốc, Jeno cũng không biết. Bởi hắn từ sớm đã đi, ba giờ khuya mới về cứ thế liên tiếp mấy ngày.


Không trông chờ gì đến Jeno nữa,  gọi đến studio mà mình cùng bạn góp vốn mở dặn việc cho quản lý, cậu ở nhà lê thân rã rời nấu một nồi cháo. Lỡ nấu thì nhân tiện nhiều thêm một tô, biết đâu Jeno về nhà có muốn ăn.

Jaemin vừa khó khăn nuốt xuống ngụm cháo, vừa nhắn hỏi hắn có về ăn không? Hắn không đọc tin đó thôi mà cậu đã uỷ khuất, lúc bệnh bên ngoài bên trong đều vô cùng yếu đuối nhạy cảm. Jaemin không khác gì, mắng lên một câu 'chết tiệt' rồi vào bếp cầm cả nồi cháo nóng đổ đi.

Nửa đêm đó Jeno mang một thân toàn mùi rượu lẫn mùi nước hoa pha tạp bò lên giường, còn dám ôm cậu. Jaemin đau đầu, không buồn cằn nhằn nữa, quay lưng về phía hắn chớp mắt liền rơi một giọt nóng hổi. Hắn thì đã ngủ say từ lúc nào.

Sáng hôm sau người bên cạnh đã không còn, Jaemin ngán ngẩm thở dài. Cậu nghĩ xem có phải mối quan hệ của bọn họ cuối cùng đã đến giai đoạn trì trệ này rồi hay không?, tính từ khi quen nhau lúc năm hai đại học đến bây giờ chập chững vào đời mới năm năm, đâu thể gọi là dài để mà chán nhau, chưa kể là cậu có chán hắn đâu. Vẫn yêu cuồng nhiệt đây này.

Jaemin bước ra khỏi phòng ngủ, hướng về phía bếp nhẩm tính mình phải làm gì tiếp theo thì thấy Jeno đang cặm cụi với đống chén bát cùng nồi cháo hôm qua cậu chưa rửa.

Cậu đứng chôn chân tại chỗ nhìn bóng lưng rộng vững chãi của hắn, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động nhoi nhói.

Nhưng nghĩ đến mấy chuyện vừa qua vẫn ấm ức lắm, liền lên tiếng:

"Để đó, em ăn em rửa"

Jeno nghe tiếng cậu khàn đặc mới giật mình vội vã ngoái lại. Nhìn xuống chân thấy cậu mang dép lê trong nhà đàng hoàng mới yên tâm chút chút.

"Nana, bạn bệnh rồi, vào phòng đi, anh dọn xong sẽ vào với bạn."

"Tính ra là bệnh sắp hết luôn đó, cảm ơn ngài Lee để tâm"

Jeno rút bao tay, lau qua sạch sẽ mới tiến đến bế cậu ngồi lên bàn ăn. Jaemin không khỏi nhạc nhiên, còn chưa định hình lại đã để Jeno chống tay hai bên khoá mình vào lòng, nhiệt kế nằm trong miệng khi nào không hay, hắn cẩn thận cụng trán mình lên trán cậu đo độ, giữ yên vài giây cho cậu vừa kịp cảm nhận hơi thở thoảng mùi kem đánh răng bạc hà mới buông ra.


Tí nữa thì không kiềm chế mà hôn lấy mất.

"Anh xin lỗi, để bạn chịu đựng một mình một thời gian. Từ hôm nay anh có thể ở nhà ít hôm, anh chăm sóc bù cho bạn nhé?"
3

Cậu quay mặt né tránh, "Bận thì cứ bận đi chứ ai nói gì đâu"

"Thời điểm bây giờ rất quan trọng với anh, quyết định tương lai của chúng ta. Tương lai để bạn có một cuộc sống hạnh phúc và sung sướng nhất, cho nên Nana, xin lỗi bạn lúc này, lực lòng xin lỗi."

Họ Na nghĩ lại ánh mắt lúc đó của hắn có giống ánh mắt mà Rina tả trong bức thư không nhỉ?

Ừ thì tràn ngập yêu thương đó, nhưng chắc không có khổ sở đâu, thay bằng chút xót xa với cả quyết tâm nữa chăng? Có lẽ thế.

Mà nói ở nhà chăm sóc nên không cho cậu đi làm nhưng chăm sóc của tên cún béo đó chính là bê công việc dời về nhà rồi chốt luôn trong phòng làm việc để cậu loay hoay chơi một mình thế này đây.

Thôi kệ, Jaemin xem hết cái này qua cái khác trong hộp, có hình của cậu với hắn từ năm cấp ba đến đại học. Tập album ở trận đấu bóng rổ, cả ấn phẩm đặc biệt của clb báo chí, tiền cậu đòi trả hắn cũng cất trong này, hình cậu chụp trong chiếc máy ảnh thời đại học cũng được hắn rửa ra nốt, đằng sau đều có ghi chú kỹ lưỡng.

Ở đáy hộp Jaemin nhìn ra một tấm ảnh lạ chưa từng được thấy bao giờ. Bởi đó là bức hình chụp cậu, ngày tốt nghiệp trung học.

Ngày tốt nghiệp trung học hai người không có nhau, cậu đứng phía này, hắn đứng phía kia, không ai nhìn đến ai. Tấm hình chung duy nhất lúc đó là tấm chụp tập thể lớp. Còn bức này cậu hoàn toàn không biết.

Ở ghi chú phía sau, chữ Jeno vô cùng nắn nót viết đúng một dòng 'Nana, chúc mừng tốt nghiệp'.
3


Trái tim rung lên mãnh liệt, Jaemin bật mở cửa phòng làm việc rồi cứ thế lao vào lòng Jeno. Ghế ngồi chao đảo một chút nhưng rất nhanh Jeno kịp trụ chân, choàng tay ôm cậu, giữ lấy người trong lòng.

"Sao thế? Nana? Bạn còn mệt không? Hay đói bụng? Anh tập trung quá lại bỏ quên bạn nữa rồi phải không?"

Jaemin lắc đầu, nhớ đến Jeno ngày tốt nghiệp cũng làm chính cậu bồi hồi biết bao nhiêu.

Chiếc Na xinh xắn ngóc đầu lên từ trong ngực Jeno, tay vắt vẻo trên cổ hắn giữ thăng bằng dù biết có buông ra thì bạn người yêu cũng không bao giờ để cậu ngã.
1

"Bạn có muốn nghe bí mật của em không?"

"Là gì thế?"

"Áo đồng phục năm cấp ba của bạn, ngày tốt nghiệp có phải nhiều người viết chữ, ký tên quá nên bạn không để ý rồi"

Jeno nhướng mắt ngờ ngợ ra ẩn ý trong lời của cục cưng hắn, "ở vị trí nào?"

"Lật cổ áo phía sau lên. Lúc bạn thay áo ra để trên bàn học trong lớp. Em tiện tay."

Jeno vươn tay tìm điện thoại, nhanh nhẹn gọi một cuộc video call về cho bà Lee.

"Mẹ, là con"

"Có chuyện gì thế Jeno? Jaemin đâu?"

Jaemin nghe tiếng mẹ Lee hỏi mình trong điện thoại mà không tránh khỏi nét kiêu ngạo.


"Mẹ, vào phòng giúp con tìm một thứ."

"Áo đồng phục năm cuối cấp xếp trong tủ, mẹ thấy không? Là chiếc kỉ niệm. Đúng, là nó đó ạ"

"Giúp con lật cổ áo lên với, có dòng chữ nhỏ.."

"Có phải câu, gì ấy nhỉ? Hơi hơi phai rồi. 'Giá như, giá như cậu có thể biết được tớ thích cậu nhiều thế nào'... ừm... Lee Jeno, dẹp mấy cái tình cảm thắm thiết này đi nhé. Mẹ không vừa mắt ai ngoài Jaemin đâu"
4

"Mẹ" Jeno nhìn thấy phản chiếu của bản thân qua đôi mắt lấp lánh của người yêu. Hắn như rơi sâu vào biển hồ không lối nào leo lên, cất giọng nói "Là Jaemin viết".

"Hèn gì đáng yêu thế"
10

Jaemin nghe tiếng điện thoại được Jeno ném trở lại bàn, cậu híp mắt mặc cho Jeno hoả sức hôn mình. Mấy ngày nay chưa được hôn mà.

"Em còn đang bệnh đó Nono"

"Lây đi, anh thay bạn"
2

Na Jaemin mơ màng nghe thấy lời Jeno nói giữa những cái hôn rải rác khắp nơi trước khi chìm đắm trong lửa tình.

"Nana, anh đã biết rồi. Còn với anh,  không là giá như, mà bạn phải nhất định biết rằng, anh yêu bạn nhiều như thế nào".
.
.
.
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui