Edit: Khánh Ly
- - "Tao quá ngu rồi, thật là! Mình còn tưởng rằng cậu Từ có thể cao thượng lạnh lùng, bất kể là đối mặt với ai, không ngờ...!"
"Thực ra, tao đã sớm đoán được gia thế của hai người họ từ việc phân bố chỗ ngồi."
Lấy cớ đi tiểu, nhưng thật ra tên họ Tiền, người đứng ra tố cáo sự thật, khoe với tên họ Triệu.
Tên họ Triệu chế nhạo, dựa vào bồn rửa mặt nhàn nhã hít một hơi khói, nôn khan nói: "Hừ, đây đã tính là gì? Ông đây vừa vào cửa đã từ trong chén trà nhìn ra được ai mới là chủ nhà."
Tên họ Tôn sửng sốt: "Thật sao?! Sao nhìn ra hay vậy?!"
Tên họ Triệu cười bí hiểm, nghiêng người nói: "Chúng mày không phát hiện ra sao? Người phục vụ rót trà cho cậu Từ trước, nhưng cậu Từ lại để qua cho Sư tam gia, còn gấp khăn ăn cho anh ta. Cậu Từ từng làm việc này chưa?" Trước giờ chỉ có gã cướp của người khác, chứ không đứng sau lưng người ta! Sự thật quá rõ ràng! Vậy mới nói, Sư tam gia chủ trương nhân từ, vì đạo lý gì? Bởi vì nhân nghĩa không được, nên phải chuyển từ công sang thủ! "
Ba gã kia thấy ngạc nhiên và bị thuyết phục: "Quan sát đến từng chi tiết nhỏ nhất luôn! Theo dõi Conan ba năm thật không uổng mà!"
Tên họ Triệu tinh ý cười đắc thắng. Sau đó, hắn ta bị Từ Bác Nhã đánh từ sau lưng.
"Ai đó! Ai đang đánh tao!?" Tên họ Triệu đột nhiên quay đầu lại.
Từ Bác Nhã đút tay vào túi quần mỉm cười nhìn gã.
Tên họ Triệu ngạc nhiên! "Cậu Từ!"
"Xin chào cậu Từ!"
Bốn gã đều giật mình, ngay lập tức đứng thẳng như lao, làm gì dám kiêu ngạo nữa.
Từ Bác Nhã nở nụ cười ấm áp trên khóe miệng, gã từ từ bước tới. Nụ cười này là gã học được từ Sư tam gia, nhưng nụ cười trên khuôn mặt Sư tam gia là nhân hậu, còn trên gương mặt đẹp đẽ của gã thì lại trở nên gian ác, khiến người ta sợ hãi. Giống như một con quỷ muốn gây chuyện mọi lúc mọi nơi.
"Cậu Từ, sao anh lại ở đây!" Tên họ Triệu cúi đầu chột dạ nói.
Có người còn nhanh nhẹn hơn lão Triệu, chỉ vào phòng tắm rồi cúi đầu nịnh nọt: "Cậu Từ, anh vội thì dùng trước đi!"
Bất ngờ, Từ Bác Nhã túm lấy cổ áo hắn ta và ném thẳng vào nhà vệ sinh. Gã nhướng mày nhìn tên họ Triệu ra lệnh: "Khóa cửa."
Cơ hội chuộc tội là đây! Sau khi bị giáng một nhát búa vào đầu, tên họ Tiền không kịp phản ứng, tên họ Triệu đã nắm lấy cây lau bên hông và xiên vào chốt cửa, kéo đầu vào cửa, kéo đuôi vào tường rồi chặn cửa phòng vệ sinh.
Ở bên trong, tên họ Tiền cầu xin lòng thương xót, đập vào cửa bình bịch: "Cậu Từ, tôi sai rồi, tha thứ cho tôi! Để tôi ra ngoài!"
Từ Bác Nhã gõ cửa: "Còn ồn à, lôi ra mổ bụng nhé?"
Phòng vệ sinh lập tức yên lặng.
Từ Bác Nhã cầm điếu thuốc do tên họ Tôn đưa, ngậm trong miệng. Gã đưa tay mở bật lửa mà tên họ Lý dâng lên: "Đừng, không hút đâu, nếm thử một ngụm được rồi." Sau đó gã liếc mắt nhìn tên họ Lý, không vui nói: "Mày không thấy Tam gia ghét khói thuốc ư?"
Tên họ Lý: "Hả?"
Từ Bác Nhã nói: "Ban nãy lúc mọi người nói chuyện, Tam gia đều đối xử như nhau. Chỉ khi mày tới gần, anh ấy mới hơi quay mặt sang một bên. Tao nghĩ rồi. Chỉ có một sự khác biệt giữa mày và mọi người. Mày là tên nghiện thuốc! Vì vậy tao quyết định cấm thuốc lá, bắt đầu từ bây giờ!"
Tên họ Lý im lặng lấy lại bật lửa, nói không nên lời. Hành động nhỏ xíu như vậy, ai mà biết chứ? Mình cũng không hút ngay tại chỗ, trong miệng chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá, đàn ông hút thuốc thì đã là gì? Biểu cảm ghê tởm như vậy là sao? Cái đồ vô vị!
Nhìn thấy ánh mắt nặng nề của thủ lĩnh, dường như gã đang suy nghĩ xem nên làm gì với những người còn lại. Tên họ Triệu lanh trí nhanh chóng phá vỡ im lặng: "Cậu Từ, tôi nghĩ Sư tam gia không tốt nên mới mắng anh. Anh cứ chịu như vậy, không đánh lại sao? Anh chiều hư anh ta sau này sẽ thành thói quen, thậm chí là bạo lực gia đình!"
Từ Bác Nhã liếc mắt nhìn hắn bất mãn: "Tại sao ông đây phải đánh lại? Anh ấy dạy tao, nói trong lòng có tao, muốn tao học tốt. Tao mừng còn không kịp! Mày xem mày khốn nạn như thế, anh ấy dạy mày vậy ư?" Không nhé? Tao đang nói mày đó, đó là bởi vì anh ấy không thích mày! Ngược lại là mày, đây là xúi giục ly gián đúng không? Tao có thể cảnh báo mày, ông đây ghét nhất kẻ xấu đâm chọt. Kẻ xấu phải bị con lừa đá một trăm lần. Một trăm lần đó!"
Tên họ Triệu quỳ "phịch" một tiếng. "... Xin, xin lỗi! Tôi sẽ không dám nữa!"
Từ Bác Nhã đắc ý vì cuối cùng cũng trị được nhóm bóng đèn này. Không ngờ kế hoạch hẹn hò của gã còn chưa thực hiện được thì Sư tam gia nói rằng anh đã lớn tuổi, sức khỏe kém, anh sẽ về nhà nghỉ ngơi. Rõ ràng, trừ uống trà ra thì cái gì cũng chẳng nên chuyện! Nỗi buồn của Từ Bác Nhã lập tức chảy thành sông.
···················.
Về đến nhà, Sư tam gia không thay quần áo, nằm thẳng xuống ghế xích đu.
Vành ghế rung lên "cót két", kèm theo tiếng thở dài của Sư tam gia. Nhìn vầng trăng sáng và một vài ngôi sao mờ trên đầu, Sư tam gia cảm nhận sâu sắc sự mệt mỏi của thân xác và tâm hồn. Giống như đánh một trận chiến khốc liệt, xương cốt của anh đang rã rời. Đối phó với Từ Bác Nhã thực sự không phải chuyện đơn giản. Vừa rời khỏi ghế, anh suýt nữa thì bị gã hôn một cái, may mà anh phản ứng nhanh nên cho gã một cú ngã bằng vai.
Cuối cùng việc của Từ Bác Nhã cũng xong, sau đó anh sẽ sắp xếp một cuộc gặp với Đàm Phong. Kết thúc nỗi lo này càng sớm càng tốt!
Sau khi ngồi không yên một lúc, Sư tam gia đứng dậy tắm rửa, mặc đồ ngủ. Dù mới chín giờ nhưng anh thực sự rất mệt, nên nghỉ ngơi sớm một chút, nạp lại năng lượng để đối mặt với những thử thách trong cuộc sống!
Ngay khi chăn ga gối được vén lên, có tiếng gõ cửa.
Cát Nhạc Trì bưng một cốc sữa nóng trên khay, đi vào. Sư tam gia có thói quen uống một cốc sữa nóng mỗi tối và một tách trà ô long mỗi ngày. Anh có quên thì Cát Nhạc Trì cũng sẽ không quên.
"Tam gia, sữa của cha đây."
"Ờ, là sữa à, để trên bàn đi."
Sau đó hai người, một nhìn xuống sàn nhà, một nhìn lên trần nhà, không có gì để nói.
Hiện tại, Sư tam gia vẫn còn một chút không chắc chắn về đứa con nuôi. Anh sẵn lòng giảng hòa, nhưng mặt con trai nuôi như sắt không đồng, anh không thể quan sát được là đang vui hay đang tức giận.
Để thể hiện sự thân thiện của mình, Sư tam gia đã cầm cốc lên và uống sữa ừng ực. Anh quay đầu lại để lấy lòng đứa con nuôi của mình bằng một nụ cười.
Cát Nhạc Trì vẫn nhìn chằm chằm vào sàn nhà một cách vô hồn.
Sư tam gia đặt chén xuống, xoay người: "Được, đi ra ngoài."
"Vâng." Cát Nhạc Trì khẽ cúi xuống. Anh nhướn mắt, vô thức nhìn bóng lưng của cha nuôi, xoay người lẳng lặng mở cửa.
Sư tam gia thở dài, tức giận nói vào cánh cửa đã đóng lại: "Thằng nhóc xấu xa, không hiểu lòng ta!"
Mọi thứ đều bình thường.
Cho đến nửa đêm, Sư tam gia đột nhiên nóng đến tỉnh người.
Lúc đầu anh nghĩ là do thời tiết thay đổi đột ngột và nhiệt độ trong thành phố tăng cao, sau khi quay đi quay lại một lúc, anh lo lắng đạp bỏ chăn bông. Từng đợt nhiệt theo đó trào lên như nước sôi từ trong ra ngoài. Không chỉ toàn thân nóng bừng mà đầu cũng ong ong vì đau. Cổ họng khô và se, không ngủ được, nghi là sốt cao. Nghe nói ban ngày gặp nhiều rắc rối thì sẽ bị ốm vào ban đêm. Anh chỉ biết lóng ngóng đứng dậy, cố gắng làm ấm cổ họng bằng một cốc nước ấm.
Vừa định ngồi dậy, một lực mạnh đã đẩy anh ngã ngửa trên giường.
Sư tam gia choáng váng, nóng đến mức không thể giải thoát. Anh dụi mắt và bắt gặp một bóng người mơ hồ phía trên người mình trong bóng tối.
Sau đó, anh bị bao quanh bởi một bức tường da thịt ấm áp giữa quần áo và chăn ga gối đệm.
Cửa không khóa, rèm xám chì cũng khuất gió. Căn phòng không có một chút ánh trăng hay ánh sáng, trong sự yên lặng hỗn loạn và tăm tối, nhận thức rõ ràng nhất vang vọng bên tai Sư tam gia chỉ có thể là chính mình và hơi thở của người phía trên. Suýt chút nữa anh nghĩ rằng mình bị mắc kẹt dưới máy sấy, không khí gấp gáp xen lẫn nội tiết tố nam mạnh mẽ, vội vã, nóng nực và lo lắng trong sự hỗn loạn.
Tuy bề ngoài không thể phân biệt được, nhưng đã ở bên nhau nhiều năm, từ lâu đã quen thuộc với mùi, chiều cao, độ nặng của đối phương. Anh biết người đang đè lên anh và ôm anh run rẩy chính là đứa con nuôi đang chiến tranh lạnh với anh.
Cát Nhạc Trì.
Đã biết hắn là con nuôi nên Sư tam gia hoàn toàn yên tâm. Anh luôn tin tưởng Cát Nhạc Trì một cách không nghi ngờ. Anh đưa tay ra, giống như đang dỗ đứa trẻ ngủ, vỗ nhẹ vào lưng Cát Nhạc Trì. Dùng những phương pháp vụng về để an ủi hắn.
Để đáp lại anh, Cát Nhạc Trì ôm chặt hơn.
Thân thể hào phóng của hai người đàn ông trưởng thành đang khảm chặt vào nhau khiến cho Sư tam gia càng thêm khó chịu. Anh bắt đầu lắc đầu vẫy đuôi để thoát khỏi sự kiềm chế này. Tuy nhiên, bất kể tâm trí anh có mạnh thế nào, thực tế anh không thể cử động một ngón tay.
Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng rên rỉ trong bóng tối, anh không biết rằng nó phát ra từ cổ họng của Cát Nhạc Trì. Có một âm thanh nuốt xuống đầy chán nản, tràn ngập một loại đói khát tương tự như một con thú.
Hiện tại, Sư tam gia nóng đến mơ màng, không thể điều chỉnh được tầm nhìn. Anh bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cho nên lúc anh đang ngửa mặt lên trời, được Cát Nhạc Trì nâng má lên và khẽ hôn, anh đã không phản kháng.
Cằm anh bị nắm chặt, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên, thả lỏng hai hàm đang khép kín, nhẹ nhàng cho vật lạ đi vào một cách thô bạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...