Dịch: Tiểu Thanh Đình
Đáng ghét thật! Ở kia chỉ có anh và Từ Bác Nhã trong phòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khoảng thời gian hắn không biết đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ!
Cát Nhạc Trì nhìn chằm chằm Sư Tam gia nắm tay hắn, mí mắt từ từ buông xuống. Vẻ mặt nham hiểm, hung ác được che giấu trong bóng tối.
Hắn cố ý đưa Tiểu Hổ Ban đi chính là vì chuyện này.
Dù sao đi chăng nữa, hắn nhất định phải hỏi được chút gì đó. Khi hắn phá cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó, tâm trạng của hắn, e là chẳng ai hiểu được.
Cửa khóa, đèn tắt, quần áo xộc xệch, đồ đạc lộn xộn, thêm thứ mùi mịt mù ngập căn phòng, phàm là đàn ông ắt đều nhận biết được mùi gì. Tuy rằng Sư Tam gia trông có vẻ bình yên vô sự, thế nhưng, thế nhưng, Từ Bác Nhã cuối cùng đã làm đến mức độ nào rồi? Hễ nhớ tới chuyện này, hắn không sao tỉnh táo nổi!
Phía Sư Tam gia, thấy con trai nuôi đầu tóc rũ rượi, vai sụp xuống, trông vẻ ủ rũ lại oan ức. Sư Tam gia cho rằng hắn đang tức giận móng vuốt của Tiểu Hổ Ban, anh liền lập tức áy náy. Anh thầm nghĩ, nếu việc này không xử lý ổn thỏa, sau này e rằng sẽ gây ra mâu thuẫn giữa con trai nuôi và Tiểu Hổ Ban.
Là một người cha, anh đương nhiên không hy vọng xảy ra lục đục giữa các con.
Anh đặt hắn xuống cùng ngồi trên sofa, tay vỗ đầu gối, nghĩ xem nên khuyên hắn thế nào.
Cát Nhạc Trì thấy vậy liền biết cơ hội đã tới. Hắn nhìn kĩ đường nét mềm mạ nơi gò má anh, rồi chậm rãi nói: "Tam gia, thực ra Nhạc Trì có mấy lời muốn nói với người, liên quan tới chuyện của biểu thiếu gia."
"Chuyện của Tiểu Ngư?" – Nghe thấy chuyện đại sự cả đời của cháu trai, sự chú ý của Sư Tam gia lập tức bị chuyển dời. Anh nhíu mày, làm mặt nghiêm túc, ánh mắt thăm dò nhìn con trai nuôi.
"Nói nghe coi."
Sư Tam gia vẻ mặt chắc chắn, lông mi rủ xuống đôi mắt sâu, viền gò má sắc xảo, trông uy nghiêm vô cùng. Cát Nhạc Trì trước giờ đều rất kính nể anh, nhất là những khi có trù tính. Chẳng ai biết, cái kẻ đang tỏ ra lạnh lùng bình tĩnh, phơi ra nét mặt như tượng đá tượng gỗ kia, thực chất trong thâm tâm đang náo loạn như đấu súng. Hắn hệt như đứa trẻ nói dối phụ huynh, lòng đầy hổ thẹn, áy náy. Nhưng thực lòng không làm vậy không được.
Hắn né tránh ánh mắt có thể xuyên thẳng vào lòng người kia, âm thầm cân nhắc ngữ khí, nói với cha nuôi: "Thực ra, trước kia vì muốn giải quyết ổn thỏa chuyện tình cảm của biểu thiếu gia, Nhạc Trì cũng đã bổ túc sơ qua kiến thức vấn đề kia. Con hơi nghi hoặc một chút, liệu, cha có thể giải thích cho con những nghi hoặc được không?"
Nói đoạn, hắn ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, vẻ mặt chăm chú nhìn Sư Tam gia, ý tứ vô cùng rõ ràng.
"Bất kể là XXX, hay là OOO, con hiểu, hoàn toàn chuyên ngành, có thể đá bay tên nghiệp dư Tiểu Hổ Ban qua mấy trăm con phố. Con còn có thể phát biểu cảm nghĩ sau khi nghe xong, làm tổng kết. Thảo luận cùng con đi, Tam gia!"
Sư Tam gia sợ hãi, mặt biến sắc.
Đã sớm soạn xong bài học?
Lại hỏi vấn đề này?
Không nhịn được nữa, rất muốn trả lời!
Hậu bối ham học gì gì đó à, chắc chắn là có thể rồi!
Lúc này, Sư Tam gia không thể khống chế nổi nữa.
"Ừm, thực ra cũng không có gì ghê gớm, đây chỉ là vấn đề xu hướng tình dục...blah blah..."
...Ở một diễn biến khác
Trên đường phố vắng vẻ và tối tăm, không ngừng vẳng lại tiếng mèo kêu lanh lảnh.
Tiếng thét nhỏ dài ai oán, làm người ta có cảm giác đầy bi thương.
Ở một trung tâm thú cưng cách phòng Sư Tam gia mười mấy kilomet, trong một căn phòng, giữa vô số những lồng chó lồng mèo, Tiểu Hổ Ban hai mắt mở trừng trừng, lông dựng ngược, gào thét bên cánh cửa đã đóng chặt.
··········································
Buổi sáng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng chói, gió thổi hây hây. Đường phố dần náo nhiệt, phía xa xa, những tiếng thét, tiếng còi xe cùng tiếng cười nói khắp đầu đường cuối phố nối tiếp hòa trộn vào nhau, những hơi nóng từ các quầy ăn vặt bốc lên ngùn ngụt, bao trùm bầu trời nội thành.
Ấy thế mà những phồn hoa bình yên này, vẫn khiến Sư Tam gia lo lắng khôn nguôi.
Sư Tam gia ngồi bên bàn ăn cạnh cửa số, nhìn ra phía trước là thành phố náo nhiệt, hai tay đan vào nhau, đặt dưới quai hàm, hàng mi rũ xuống tựa cánh bướm, lộ vẻ buồn ngủ. Ánh mắt anh đăm đăm, cương nghị và quắc thước; nhưng tinh thần lại không tỉnh táo, lộ vẻ thất vọng mất mát. Tóm lại, nhìn thoáng qua, sẽ thấy chán đời đến mức vô cùng có chiều sâu.
Cát Nhạc Trì đẩy cửa bước vào đem theo ánh mặt trời, vừa tới nơi thấy cảnh tượng đó, hắn lập tức dừng chân.
Ánh ban mai chiếu qua cửa kính, tựa lấp lánh tựa vàn lại như lưu ly, hắt trên người Sư Tam gia, anh tựa như ngưng tụ thành một khối trầm tư. Hôm nay anh khoác áo dài vải thô, mẫu mã đơn giản, nhã nhặn mà phóng khoáng. Bởi buổi sớm ở phía Nam khá mát mẻ, trên vai anh còn choàng thêm chiếc áo gió mỏng manh, hoa văn khắc họa giàn dây leo, mỗi đường mỗi nét đều tỉ mỉ, tinh xảo.
Thế nhưng, đương nhiên đó đều là trang phục mùa thu, hơn nữa còn là cuối thu, có bông!
Giờ đang là mùa xuân, Tam gia lại mặc nhầm quần áo sao? Anh không phải kiểu người lôi thôi, ăn mặc cho có.
Không đúng! Sư Tam gia có tâm sự? Cát Nhạc Trì hơi giật mình.
Chuyện hôm qua vẫn chưa thông suốt? Không phải chứ, sau đó hắn đã tấn công đủ mọi mặt trận để Sư Tam gia ngây thơ nói ra toàn bộ những chuyện đã xảy ra, trước sự động viên khuyên nhủ của hắn, anh đã hoàn toàn coi Từ Bác Nhã như "thách thức nhỏ trong kế hoạch tu tâm dưỡng tính", "hòn đá ngáng đường thành công", "tiết mục không đáng để mắt trong cuộc đời".
Như vậy, tức là chuyện của Lâm Tiểu Ngư diễn biến xấu? Không đúng chút nào, mặc dù thương lượng với Đàm Phong không thành, nhưng Lâm Tiểu Ngư vẫn bị hắn giám sát, thầy cô hay bạn học của cậu ta đều là gián điệp của hắn.
Lẽ nào Sư gia xảy ra chuyện? Gần đây cục diện chính trị trong nước đang dần sáng sủa. Cùng với thời đại, nguyện vọng hòa nhập quốc tế của nhân dân ngày càng bức thiết, sự bức thiết ấy đã khơi dậy trận đấu võ chính trị âm thầm, phe cải cách vẫn đứng vững ở thế thượng phong, còn địa vị của phái bảo thủ đứng trước trùng trùng nguy cơ. Nhưng Sư Tam gia vốn đâu quan tâm chính trị! Muốn anh phiền não vì chính trị, chỉ sợ anh còn chẳng biết phải bắt đầu phiền từ đâu.
Trông tình hình này, thì chỉ có thể là vấn đề của bản thân Sư Tam gia? Vấn đề gì cơ chứ? Dựa vào những gì hắn hiểu rõ về anh, chân tướng chỉ có một!
Trong nháy mắt, Cát Nhạc Trì liền đoán ra toàn bộ những gì trong đầu Sư Tam gia. Khi đã sáng tỏ, hắn bước về phía vị cha nuôi còn đang ngẩn người.
"Tam gia." – Hắn đứng bên Sư Tam gia, đỡ lấy góc bàn, quỳ một đầu gối xuống, ngẩng đầu nhìn đối phương chăm chú.
Sư Tam gia tiếp tục bất động, duy chỉ có ánh mắt là di chuyển tới phía hắn.
Cát Nhạc Trì vẫn nhìn anh chăm chú, ánh mắt ôn nhu đầy cảm động. Bàn tay đặt trên bàn chậm rãi di chuyển, ôn tồn nói: "Ngày hôm qua đã trôi qua rồi. Từ Bác Nhã cũng được, biểu thiếu gia cũng được, mọi thứ đều sẽ tốt lên."
Hắn nắm chặt lấy bàn tay buông thõng xuống của Sư Tam gia, rồi lại đặt lên đầu gối.
Sư Tam gia thở dài một hơi, ôm chàng con nuôi đầu trọc vào lồng ngực. Anh áp gò má phía trên đầu hắn, sượt qua sượt lại. Vừa sượt vừa buồn bã nói:
"Ôi chao, bằng giờ mọi hôm đã tưới xong, nhâm nhi trà ngon, cho cá ăn, tập thái cực, luyện thư pháp, đánh ván cờ. Bây giờ, chẳng được việc gì. Hôm nay đột nhiên ít đi hai tiếng, bao nhiêu là chuyện, chuyện nào cũng quan trọng, thật chẳng biết phải bắt đầu từ chuyện nào mới tốt!"
Sư Tam gia tu thân dưỡng tính suốt 30 năm, không muốn nhất thời run tay, cả ngày hôm qua xảy ra đủ thứ chuyện, nào là đánh, nào là mắng, nào là tìm hiểu bàng môn tà đạo, thức đêm, sáng ra vẫn năm lì trên giường, ngủ một mạch tới 8 giờ sáng.
Giờ đây, anh đang từng bước làm rối loạn đồng hồ sinh học của bản thân, mất dần phương hướng, đối mặt với tình trạng của anh hiện tại, anh bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt như tàu chệch đường ray, máy bay ra khỏi đường biển.
Cát Nhạc Trì thở dài thở ngắn bên tai anh, vẻ mặt vô cùng vui vẻ tận hưởng. Hắn vùi đầu vào ngực cha nuôi, lắng nghe nhịp đập trái tim anh, ngửi hương cơ thể anh. Dòng điện từ khi bị cha nuôi truyền sang da đầu đã chạy quanh thân hắn, khiến huyết dịch và dây thần kinh của hắn rung lên, toàn thân tê dại, cơ bắp căng lên. Hắn thoải mái đến mức mắt nheo lại, hầu kết rung động, tất thảy lỗ chân lông đều đồng loạt giãn nở.
Nếu trên thế giới còn có một chốn cực lạc, có lẽ chính là nơi đây. Hắn thầm nghĩ, tay Tam gia quả nhiên có dòng điện.
Sư tam gia luôn có logic của riêng mình, Cát Nhạc Trì không cách nào tác động tới được. Vì vậy hắn nghĩ ra một cách, trước tiên quên đi những chuyện suốt hôm qua tới nay, từ tối nay lại trở về quỹ đạo thông thường. Giờ đây, hắn sẽ hoàn thành 8 nhiệm vụ đầu tiên hằng ngày, Sư Tam gia có thể coi như mọi thứ vẫn như cũ, tiếp tục thực hiện 8 tiết tấu sinh hoạt tiếp theo.
Sư Tam gia cảm thấy phương pháp này rất hay. Thế là, anh tự lừa mình dối người để trải qua một buổi sáng. Cho tới khi Tiểu Hổ Ban mặt mũi sợ hãi trốn từ trung tâm thú cưng về, nhào vào lồng ngực anh.
Sư Tam gia không quan tâm mực bị văng tung tóe lên giấy, vội đặt bút xuống, nâng niu bộ móng vuốt trước và sau của đứa con thơ mà ngắm nghía.
Anh không tin vào mắt mình, trợn mắt lên: "Tiểu Hổ Ban, da con sao lại biến thành như vậy? Con bị cướp đi sao?"
Tiểu Hổ Ban vẩy những cỏ bùn dính trên người ra, lông lá ngổn ngang, hắt xì mấy cái về phía anh để trả lời. Chú mèo bị tên con nuôi bất lương nào đó đem nhốt vào trung tâm thú cưng rồi tiêm phòng, nước mắt nước mũi tèm lem đầy bi phẫn.
Sư Tam gia ôm Tiểu Hổ Ban vào ngực xoa xoa, vô cùng lo lắng.
"Con trai, con đừng có chạy lung tung, cuộc đời hiểm ác, lòng người khôn lường, con không biết đâu, trên đời còn có một loại người tên là Từ Bác Nhã nữa đấy..."
Tiểu Hổ Ban liền nhe nanh giơ vuốt: "Meow meow!"
"Cái gì, con có oan khuất sao?" – Sư Tam gia giận dữ - "Chẳng lẽ không phải bị cướp, mà là bị bắt cóc? Được, con nói xem, hung thủ là ai? Ba ba báo thù cho con!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...