99 Bước Tiến Về Phía Em
Biệt thự Á Hiên
Tôn Lãng lái xe đưa Dương Tịnh Hàm về chỗ của anh. Vừa về tới quản gia đã nhanh chóng ra tiếp đón “Xin chào ông chủ.”
Nhìn thấy Tôn Lãng đang ôm một người phụ nữ say khướt về, quản gia Lý lấy làm ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì, ông ta cung kính: “Ông chủ có cần tôi dặn người nấu canh giải rượu không ạ?”
“Bây giờ thì chắc chưa cần nhưng sáng mai chú dặn người nấu giúp tôi. Còn nữa, chuẩn bị cho tôi vài bộ quần áo cho cô ấy.” Nói rồi Tôn Lãng bế Dương Tịnh Hàm vào phòng.
Vào phòng, anh đặt cô lên giường, lấy khăn lông thấm nước ấm rồi giúp Dương Tịnh Hàm lau mặt và tay chân. Lúc lau mặt cho cô anh phát hiện bên má phải của Dương Tịnh Hàm hơi sưng so với bên má trái. Tôn Lãng thầm nghĩ chẳng lẽ nào cô vẫn chưa nhổ răng khôn? Đang chăm chú quan sát chỗ bị sưng trên mặt Dương Tịnh Hàm thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc, cốc, cốc” Cửa phòng vang lên tiếng gõ đều đặn chậm rãi.
“Vào đi.”
“Đây là đồ ngủ cho tiểu thư ạ. Ông chủ có cần tôi cho người vào thay giúp cô ấy không ạ?”
“Không cần đâu. Chú cứ để đó đi.”
“Vâng.” Đặt bộ đồ ngủ lên giường xong quản gia đang định đi ra thì bị Tôn Lãng gọi lại “À chú Lý”
“Ông chủ có gì dặn dò sao ạ?”
“Chú nhìn thử cái này, có phải má bên này sưng hơn má bên này không?” Vừa nói Tôn Lãng vừa lần lượt chỉ vào má phải rồi má trái của Dương Tịnh Hàm.
“Hình như đúng là như vậy ạ.” Chú Lý quan sát chăm chú rồi lên tiếng khẳng định.
“Chú nghĩ là tại sao? Có phải là do răng khôn không?” Tôn Lãng hỏi ý kiến quản gia.
“Thường thì bị đau răng khôn sẽ không sưng, mà chỉ bị sưng sau khi vừa mới nhổ. Không biết gần đây tiểu thư có nhổ răng khôn không ạ?”
“Cái đó thì không. Sáng nay tôi vẫn còn gặp cô ấy. Mọi thứ vẫn bình thường.” Tôn Lãng nghe vậy thì lập tức phủ nhận suy nghĩ vừa rồi của bản thân.
“Thật ra… tôi cảm thấy giống như là bị sưng do ai đó tát đó ạ ông chủ.” Quản gia Lý ngập ngừng nói ra hoài nghi trong lòng.
“Chú cũng nghĩ như vậy sao?” Tôn Lãng quay sang nghiêm túc nhìn chú Lý. Thật ra suy nghĩ này cũng có xẹt qua trong đầu anh, nhưng anh không chắc lắm vì không thể nghĩ ra là ai đã tát Dương Tịnh Hàm, bây giờ sau khi nghe chú Lý nói vậy Tôn Lãng càng thêm khẳng định ý nghĩ này.
“Được rồi, chú ra ngoài đi.” Tôn Lãng quay sang tiếp tục lau cổ cho Dương Tịnh Hàm.
Sau khi quản gia Lý ra ngoài, Tôn Lãng cầm lên bộ quần áo ngủ định thay cho Dương Tịnh Hàm. Lúc này anh mới để ý cô vẫn chưa thay ra bộ đồ hôm qua. Tôn Lãng trầm mặc suy nghĩ, không lẽ lúc Dương Tịnh Hàm lên nhà đã gặp phải chuyện gì đó, cô bị người khác ức hiếp nên ngay cả quần áo cũng không thay đã lập tức chạy qua nhà Trịnh Tú Hà?
Kết quả là Tôn Lãng trằn trọc suy nghĩ đến tận sáng. Lúc Dương Tịnh Hàm tỉnh dậy đã là gần trưa, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, miệng thì khô khốc, bao tử cồn cào.
“Em dậy rồi sao? Tối qua chơi vui quá nhỉ?” Tôn Lãng vừa bưng canh giải rượu cho Dương Tịnh Hàm vừa không quên châm chọc cô.
Dương Tịnh Hàm nhìn thấy Tôn Lãng thì hoảng hồn, lúc này cô nhìn xung quanh mới biết bản thân đang ở chỗ của Tôn Lãng. Nhưng đây nhìn không giống căn phòng lần trước ở Tôn gia.
“Sao mình lại ở đây vậy nhỉ?” Dương Tịnh Hàm nhận lấy chén canh nhưng né tránh ánh mắt của Tôn Lãng, cô lẩm bẩm.
Giọng Dương Tịnh Hàm tuy nhỏ nhưng Tôn Lãng vẫn nghe thấy, anh nhếch mép “Bởi vì có một tên yêu quái đã bắt cóc em nên em mới ở đây giờ này.”
Dương Tịnh Hàm nghe vậy thì tưởng Tôn Lãng nói đùa, cô buồn cười phản bác “Anh nói gì vậy, yêu quái gì chứ…” Nhưng vừa nói dứt câu thì nụ cười của Dương Tịnh Hàm dần tắt ngấm. Ký ức về tối qua cứ từng đợt từng đợt hiện lên trong đầu cô. Dương Tịnh Hàm sửng sốt đến tròn mắt rồi giơ tay che miệng. Cô dè dặt nhìn Tôn Lãng rồi nở một nụ cười gượng gạo với anh.
Tôn Lãng nhìn thấy biểu cảm đa dạng trên gương mặt của Dương Tịnh Hàm thì đoán chắc cô đã nhớ lại nên chỉ nở nụ cười bất lực rồi ngồi xuống giường, anh hất cằm về phía chén canh giải rượu “Em uống cái này đi bao tử sẽ cảm thấy đỡ hơn.”
Dương Tịnh Hàm cảm động nhìn Tôn Lãng, cô nhấm vào từng ngụm từng ngụm, bao tử cũng dần trở nên đỡ hơn.
“Tối qua sao em lại qua nhà trưởng phòng Trịnh uống rượu vậy? Có chuyện gì không vui sao?” Tôn Lãng vừa chống cằm nhìn Dương Tịnh Hàm uống canh vừa hỏi, anh muốn biết rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Dương Tịnh Hàm suy nghĩ một lúc rồi trả lời “Không có gì, chỉ là đột nhiên em muốn qua tìm chị Hà uống rượu thôi.”
“Vậy sao? Vậy em có thể giải thích cho anh về vết sưng trên má phải của em không?” Tôn Lãng đưa tay vuốt ve chỗ bị sưng trên mặt Dương Tịnh Hàm. Tuy đã không còn ửng đỏ nhưng vừa nhìn liền thấy rõ má phải sưng hơn má bên trái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...