“Sao đột nhiên hôm nay em muốn đến nhà chị vậy?” Trịnh Tú Hà vừa đưa ly cà phê cho Dương Tịnh Hàm vừa hỏi.
“Để sau đi, để sau này rồi em sẽ kể với chị.” Dương Tịnh Hàm tay nhận ly cà phê, cười cười tránh né câu hỏi của Trịnh Tú Hà.
“Để xem… để sau này của em chính là sẽ không bao giờ kể nhỉ?” Trịnh Tú Hà nheo mắt quan sát biểu cảm trên gương mặt của Dương Tịnh Hàm, sau đó mỉm cười nói ra suy nghĩ.
“Làm… làm gì có.” Bị nói trúng tim đen, Dương Tịnh Hàm lúng túng lãng tránh ánh mắt rực lửa của Trịnh Tú Hà.
Trịnh Tú Hà cười cười dời tầm mắt “Không trêu em nữa. Để sau thì để sau này vậy.”
Dương Tịnh Hàm vừa nhâm nhi ly cà phê vừa suy nghĩ miên man. Quả thật là cô không có ý định sẽ kể cho chị Hà nghe về gia đình đáng xấu hổ của cô cũng như về mọi chuyện. Nhưng vừa rồi nhìn thấy ánh mắt có chút mất mác và lạc lõng của chị Hà, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút… có lỗi. Rõ ràng là chị Hà đã giúp đỡ cô rất nhiều, luôn nhiệt tình và hết lòng đối đãi với cô. Vậy mà mỗi lần chị ấy muốn tiến gần hơn, trở nên thân thiết hơn với cô, cô lại luôn tìm cách lùi ra xa. Nếu bản thân cứ tiếp tục giấu giếm suy nghĩ và khép mình như vậy, rồi ai sẽ mở lòng với cô đây? Ai sẽ muốn trở nên thân thiết hoặc ít nhất là muốn trở thành bạn bè với cô nữa?
Dương Tịnh Hàm đặt ly cà phê xuống, cũng đã sắp xếp xong suy nghĩ, cô ngước lên nhìn Trịnh Tú Hà và mỉm cười cất giọng: “Chuyện của em có lẽ sẽ hơi dài… dù vậy chị vẫn muốn nghe chứ?”
Trịnh Tú Hà bất ngờ nhìn Dương Tịnh Hàm, sau đó cô không nói một lời, ngồi xuống cạnh cô ấy, bắt đầu chăm chú lắng nghe câu chuyện của cô.
Hai người trò chuyện từ chiều cho đến tận tối. Trịnh Tú Hà dùng gần hết bịch khăn giấy để lau nước mắt. Sau khi nghe xong câu chuyện của Dương Tịnh Hàm, Trịnh Tú Hà ôm lấy cô, xoa xoa đầu an ủi: “Làm tốt lắm! Em làm tốt lắm. Trời ạ, đứa em bé bỏng của chị đã phải trả qua chuyện kinh khủng gì thế này. Không sao rồi, mọi chuyện đã ổn rồi. Từ bây giờ chị sẽ trở thành gia đình của em, chị sẽ bảo vệ em. Vậy nên, việc duy nhất em cần làm bây giờ là sống thật vui vẻ và hạnh phúc, có biết chưa?”
Dương Tịnh Hàm từ nãy đến giờ kể lại mọi chuyện mà cô đã trải qua cho Trịnh Tú Hà nghe, tuyệt nhiên không hề rơi giọt nước mắt nào, giống như cô chỉ đang thuật lại câu chuyện về một người khác. Ấy vậy mà sau khi nghe những lời đó của Trịnh Tú Hà, nước mắt cô cứ không ngừng chảy. Cô khóc nấc lên như một đứa trẻ, không ngừng hỏi đi hỏi lại một câu hỏi: “Thật sao? Thật sao chị?”
“Đương nhiên rồi! Đồ ngốc này.” Trịnh Tú Hà chắc nịnh khẳng định.
Kết quả là Dương Tịnh Hàm và Trịnh Tú Hà ôm chằm lấy nhau khóc đến bù lu bù loa, quên trời quên đất, quên luôn thời gian. Lúc hai người bình tĩnh lại lần nữa thì trời cũng đã tối hẳn, bụng của cả hai cũng liên tục biểu tình.
“Cảm ơn anh, bao nhiêu tiền vậy ạ?” Trịnh Tú Hà mở cửa, nhận đồ ăn ngoài từ người giao hàng.
“Của chị hết $25.78”
“Của anh đây, không cần thối. Cảm ơn anh.” Trịnh Tú Hà lịch sự mỉm cười, đưa $30 cho người giao hàng.
“Cảm ơn ạ. Chúc chị ngon miệng.” Người giao hàng lễ phép gật đầu rồi liền rời đi.
Trịnh Tú Hà đóng cửa lại, mau chóng đem đồ ăn vừa giao tới bày biện ra bàn. Dương Tịnh Hàm cũng tất bật chạy tới chạy lui từ bếp lên phòng khách, đem bát đũa. Trong nháy máy, một bàn tiệc nhỏ đã được hoàn thành gồm có gà, pizza, và… 10 lon cùng một két bia. Dương Tịnh Hàm và Trịnh Tú Hà người khui bia người đổ tương cà ra đĩa, phối hợp vô cùng ăn ý.
“Mà chị phải công nhận là em kể chuyện nghe cực kỳ lôi cuốn đấy. Phải nói sao nhỉ, giống như em đang cầm một quyển truyện trên tay và đọc cho chị nghe ấy. Chắc em viết văn giỏi lắm nhỉ?” Trịnh Tú Hà vừa gặm đùi gà vừa hỏi.
Dương Tịnh Hàm ngừng động tác ăn pizza, cô hơi ngập ngừng: “Thật ra… mơ ước từ nhỏ đến giờ của em chính là trở thành một tiểu thuyết gia. Hồi học cao trung em đã từng thử viết qua nhưng đều bị dì ném đi cả rồi. Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy tiếc.”
Trịnh Tú Hà nghe xong thì muốn sặc xương gà, “Woaa. Trời ạ cái bà già này. Chị thật không tin nổi là trên đời này còn tồn tại loại người xấu xa như bà ta luôn đấy.” Trịnh Tú Hà đảo mắt*, gương mặt cô tràn ngập vẻ khinh bỉ.
Ngưng một lúc, Trịnh Tú Hà quan sát nét mặt Dương Tịnh Hàm rồi tiếp tục: “Vậy em có tính tiếp tục thực hiện ước mơ không?”
Dương Tịnh Hàm nhìn ly bia chăm chú “Em cũng không chắc nữa. Từ sau khi lên đại học, em đã hoàn toàn từ bỏ mơ ước trở thành nhà văn và chuyên tâm học ra lấy bằng rồi mau chóng tìm một công việc văn phòng ổn định. Hiện tại em cũng không rõ liệu bản thân có nên theo đuổi ước mơ ấy lần nữa hay không.” Dương Tịnh Hàm nhìn Trịnh Tú Hà và nở một cười, nhưng trong mắt cô đầy ắp phiền muộn.
“Nếu em thích thì cứ làm thôi.” Trịnh Tú Hà hớp một ngụm bia, nói một cách hiển nhiên. Dương Tịnh Hàm tròn mắt, cô ngơ ngác trước câu nói của Trịnh Tú Hà.
Trịnh Tú Hà tiếp tục: “Nếu em thích thì cứ làm, sao phải nhọc lòng cân nhắc xem có nên hay không? Sống như vậy sẽ mệt mỏi cho em lắm.”
Trịnh Tú Hà ngưng đoạn rồi tiếp tục “Chị biết từ nhỏ đến lớn em đã phải sống dưới sự sắp đặt của dì. Vậy nên bây giờ đã đến lúc em nên sống cho bản thân em rồi.” Trịnh Tú Hà thở dài, cô ngửa cổ uống cạn lon bia rồi bóp nát vỏ lon như để trút giận.
Dương Tịnh Hàm im lặng không nói gì, tay siết chặt ly bia, cô cúi đầu, sống mũi đột nhiên chua xót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...