Sau khi đưa Dương Tịnh Hàm về nhà, nụ cười trên gương mặt Tôn Lãng tắt ngấm, sắc mặt anh đanh lại, thấp giọng lên tiếng: “Gây một chút áp lực lên Lâm thị đi, tôi muốn dạy cho Lâm Khiết một bài học.”
“Vâng.” Thư ký Trần đáp lời rồi khởi động xe rời đi.
****
Sau khi Dương Tịnh Hàm về tới nhà, cô mở điện thoại lên liền thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ và một tràng tin nhắn từ dì:
“Nhận được tin nhắn thì mau chóng gọi lại cho dì.”
“Con đang trốn dì đó sao?”
“Lập tức gọi lại cho dì!”
“Dương Tịnh Hàm! Con phá hỏng buổi xem mắt rồi bây giờ muốn trốn dì đó sao?”
“Con có phải muốn làm dì và bố tức chết không? Cái đồ bất hiếu này.”
Dương Tịnh Hàm mệt mỏi xoa xoa thái dương, dù chỉ là một chốc thôi cũng được, cô muốn thoát khỏi cuộc sống ngộp ngạt này. Cô tắt nguồn điện thoại rồi vào phòng đóng cửa lại, Dương Tịnh Hàm nằm lên giường, sức cùng lực kiệt nhắm mắt lại rồi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
****
Tôn gia
Trên trường kỷ gỗ màu nâu sẫm, lúc Tôn lão gia đang ngồi đọc sách, còn Tôn phu nhân ở bên cạnh đang ăn tổ yến chưng thì Tôn Lãng trở về.
“Thưa bố mẹ.” Tôn Lãng vào nhà chào bố mẹ rồi chuẩn bị bước lên lầu thì bị Tôn phu nhân gọi lại.
“Tiểu Lãng, lại đây nói chuyện với bố mẹ một chút.”
Tôn Lãng bước đến ngồi xuống bên cạnh Tôn phu nhân, chăm chú lắng nghe bà nói.
“Con xem, năm nay con đã 25 tuổi rồi, con… vẫn không có ý định kết hôn sao?” Tôn phu nhân ngập ngừng vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt Tôn Lãng. harry potter fanfic
Tôn Lãng im lặng, anh thầm nghĩ không biết lúc nào nên đưa Dương Tịnh Hàm về ra mắt bố mẹ thì thích hợp. Có lẽ anh nên ra mắt gia đình của cô trước thì mới phải phép. Vì mải mê đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân nên anh cũng quên mất là Tôn phu nhân đang chờ đợi câu trả lời của mình.
Tôn phu nhân thấy Tôn Lãng không nói gì thì tưởng anh vẫn còn đau lòng chuyện chia tay trước đây mà thực sự không có ý định kết hôn nữa, bà lại ngập ngừng lên tiếng: “Cái đó, tiểu Lãng à, chuyện đã qua rồi thì con nên để cho nó qua đi, tình cảm không phải là thứ có thể cưỡng ép được.” Bà vừa nói vừa vỗ vỗ mu bàn tay Tôn Lãng, đau lòng nhìn anh.
Ngừng một lúc, như chợt nhớ đến gì đó, bà lại tiếp tục: “À đúng rồi, con còn nhớ con bé Lâm Khiết chứ, lúc trước không phải hai đứa đã hứa hôn với nhau sao? Từ lúc con đòi huỷ hôn với con bé, sau đó sang nước M du học, con bé vẫn thường xuyên ghé thăm bố mẹ đó. Thật sự mẹ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con bé vì chuyện huỷ hôn trước đây. Hay là lần này con thử hẹn con bé đi ăn rồi nói chuyện, tìm hiểu với con bé xem sao? Bây giờ con bé đã trưởng thành, trở nên rất khác, nói không chừng con sẽ có cảm tình đó. Đương nhiên con không thích cũng không sao, có thể làm bạn cũng tốt.”
Nghe mẹ nhắc đến Lâm Khiết, Tôn Lãng hơi khó chịu nhíu mày: “Chuyện của con, con sẽ tự biết sắp xếp, mẹ đừng lo lắng. Còn nữa, cái cô Lâm Khiết đó, không hiền lành giống như mẹ nghĩ đâu. Mẹ đừng tiếp xúc nhiều với cô ta.”
Tôn phu nhân đang tính lên tiếng khuyên nhủ tiếp thì đã bị cái đập bàn của Tôn lão gia làm cho giật bắn mình. Tôn Lão gia nãy giờ đang ngồi đọc sách yên ổn thì bất chợt tức giận đứng bật dậy đập bàn lớn tiếng: “Tiểu tử thối, đến khi nào mày mới hết làm cho mẹ mày lo lắng vậy hả? Kêu mày cùng con bé đi ăn một bữa thì mày chết à? Kêu mày thừa kế Tôn thị thì mày nói chưa đến lúc thích hợp, mày đã làm giám đốc 5 năm rồi thì còn không thích hợp cái gì, còn chờ cái gì nữa chứ? Tối ngày cứ tới cái công ty cỏn con mới thu mua An Phong làm cái gì không biết. Mày muốn làm ba mẹ mày tức chết mới vừa lòng phải không cái đồ bất hiếu.” Tôn lão gia phẫn nộ đến mức mặt đỏ gay, ông chửi Tôn Lãng một tràng rồi thở hồng hộc.
“Ôi trời cái ông già này, tôi đã nói là để từ từ tôi nói chuyện với thằng bé rồi mà, ông cứ nhất định phải làm cho quan hệ cha con tệ đi thì mới chịu được à.” Tôn phu nhân đánh vào cánh tay Tôn lão gia rồi lo lắng quan sát phản ứng của Tôn Lãng.
Đối mặt với sự trách móc và phẫn nộ của Tôn lão gia, Tôn Lãng không giải thích cũng không phản bác lại, anh bình thản lên tiếng: “Con xin phép về phòng. Ba mẹ nghỉ ngơi đi.” Nói xong Tôn Lãng không đợi Tôn lão gia và Tôn phu nhân đáp lời liền sải bước lên lầu.
“Ôi trời, bà coi cái thằng trời đánh này, sẽ có ngày nó làm tôi tức chết mất.” Tôn lão gia ôm trán ngồi phịch xuống.
“Trời ạ, cái ông lão nóng nảy này, thật hết nói nổi hai cha con này, cứng đầu y như nhau vậy.” Tôn phu nhân bất lực thở dài rồi lườm Tôn lão gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...