90 Thủ Trưởng Quá Nuông Chiều Mẹ Kế Xinh Đẹp Bỏ Trốn Cùng Đàn Con


Tô Vân còn cường điệu cảm thán: "Mấy thứ đồ bẩn thỉu do con hồ ly tinh độc ác kia đưa cho, tao cũng không dám ăn.

"Đại Bảo mới nãy còn phản ứng thờ ơ, nhưng bây giờ lại không nhịn được siết chặt nắm đấm.

Cậu đúng là không thích Nam Dạng, nhưng trong lòng lại không thích nghe những lời chửi bới người khác như này.

Hơn nữa chẳng lẽ những thuốc kia có vấn đề g, người vừa mới khỏi bệnh hạ sốt là Tiểu Bảo sẽ không biết rõ ư?Dù thế nào đi chăng nữa, Đại Bảo cũng đã tiếp nhận ân tình cứu em gái của Nam Dạng.

Cậu không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Tô Vân bằng đôi mắt to đen láy.

Bầu không khí u ám vốn có xen lẫn với sự tức giận và hận thù, khiến người khác càng thấy sợ hãi hơn.

Tô Vân bị cậu nhìn lập tức cảm thấy run rẩy sợ hãi, trong lòng hoảng hốt, không nhịn được giơ tay mạnh mẽ đẩy Đại Bảo ngã xuống đất.


"Từ lâu đã nghe thấy mẹ mày mắng mày là đồ súc sinh, hôm nay thấy được, quả nhiên mày là đồ súc sinh!"Cô ta nhìn Đại Bảo ngã xuống đất bị đập khuỷu tay xuống, trong lòng cảm thấy thở phào đắc ý.

Người lớn không thể trêu vào, nhưng chẳng lẽ lại phải sợ một đứa trẻ con ư?Tô Vân trực tiếp đổ lỗi tất cả những bất bình mà cô ta phải chịu hôm nay lên đầu hai đứa trẻ, hạ giọng, chỉ vào Đại Bảo và Tiểu Bảo, càng ngày càng mắng mỏ hai đứng một cách không kiêng nể gì cả.

"Đừng có tưởng Nam Dạng đối tốt với chúng mày, loại phụ nữ như cô ta là người không đàng hoàng, sẽ chỉ cưng chiều để lợi dụng chúng mày như một công cụ thôi!""Hôm nay tao nói cho mà biết này, hai đứa súc sinh chúng mày tôn trọng tao đi, từ nay về sau tao sẽ là mợ của chúng mày đấy!"Trong lúc nhất thời, bên tai hai đứa trẻ tràn ngập giọng nói kiêu ngạo và ngang ngược của Tô Vân.

Cô ta đẩy ngã đứa trẻ xuống đất, chỉ vào mũi mắng mỏ, nhưng vẫn cảm thấy như vậy chưa đủ để giải tỏa cơn tức giận, thậm chí còn muốn động tay động chân lần nữa.

Đại Bảo đứng trước mặt em gái, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt độc ác của người phụ nữ trước mặt.

Đúng lúc cậu chuẩn bị nhắm mắt chịu đòn, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Nam Dạng bước nhanh xuống lầu, ánh mắt lạnh lùng như ao nước lạnh, khuôn mặt thanh tú quyến rũ không có tí biểu cảm nào, nhưng lại có cảm giác áp bức khó có thể bỏ qua.


Tô Vân bị Nam Dạng dọa sợ, lúc này mới bất giác cảm thấy chột dạ.

"Chị Nam Dạng, không phải chị đã ngủ rồi sao? Sao đột nhiên lại xuống lầu thế?"Ánh mắt cô ta đảo liên hồi, cố gắng hết sức nghĩ ra lý do để giảo biện.

"Nhưng cũng may chị tới kịp lúc, hai đứa nhỏ này còn đang nói xấu chị đấy, đúng là không có học thức, tôi nhịn không được, chỉ mới mắng mấy câu để dạy dỗ lại.

"Nhưng Tô Vân lại không nhận ra, cô ta am hiểu nhất việc đổi trắng thay đen, nhưng cũng không thể lừa gạt được tất cả mọi người.

Nam Dạng không để ý đến lời nói của cô ta, trực tiếp bế Đại Bảo ngã trên mặt đất lên, đặt cậu xuống đất, sờ sờ đầu nhỏ của cậu rồi nói:"Đại Bảo, đi đi, đưa em gái vào bếp đi.

"“Hôm nay có vải tươi tôi mới mua đấy, con bóc vỏ cho con và em ăn đi nhé.

”Giọng nói và vẻ mặt của Nam Dạng vẫn thờ ơ như trước.

Nhưng Đại Bảo nhìn vào mắt cô, lại cảm thấy có chút dịu dàng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận