Nguyên chủ từng nói, anh trai đối tốt với Nam Tuệ Mỹ là vì anh có tình cảm vượt qua tình cảm gia đình với ta cô.
Nam Ngự không biết nội tình, ở trong mắt anh ấy, Nam Tuệ Mỹ chính là em họ của anh ấy, ngược lại, cô em gái ruột Nam Dạng này được anh ấy bảo vệ từ nhỏ, anh dạy cô các loại kỹ thuật tự vệ, sợ cô em gái càng ngày càng xinh đẹp, sau này dễ dàng gặp nguy hiểm, chịu thiệt.
Anh ấy tự nhận mình có tấm lòng trong sạch, chưa bao giờ làm điều gì khác người, nhưng lại bị hiểu nhầm là đối xử khắt khe với Nam Dạng, bắt cô phải chịu đủ mọi hình thức huấn luyện, nhưng lại không đôi với Nam Tuệ Mỹ như vậy, đây chính là "thiên vị".
Sau khi nguyên chủ bị Nam Tuệ Mỹ lừa gạt, quả thực chính là đang vũ nhục nhân cách của anh ấy!Đừng nói là anh cả bị tổn thương, ngay cả Nam Dạng biết rõ lời này không phải mình nói, cũng hận không thể tát cho bản thân một cái.
Càng nghĩ cô càng ủ rũ, không nhịn được mà chui vào trong ngực Trình Tích Khanh để tìm kiếm sự an ủi.
Nhưng Nam Tuệ Mỹ ở bên cạnh nghe được kế hoạch của hai mẹ con, trong lòng cũng vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Vất vả lắm cô ta mới làm cho Nam Dạng cảm thấy người nhà họ Nam đều ghét bỏ cô, chỉ thật sự yêu thương cháu gái là mình.
Nếu mối quan hệ của họ được hàn gắn, chẳng phải mọi nỗ lực trước đây của cô ta đều bị lãng phí sao?Nam Tuệ Mỹ cắn môi, trong lòng vô cùng bực bội.
Cô ta không hiểu tại sao Nam Dạng lại đột nhiên trở nên thông minh như vậy, quấy rầy tất cả kế hoạch của cô ta!Nhưng Nam Dạng mặc kệ trong lòng cô ta nghĩ gì, kề tai nói nhỏ với Trình Tích Khanh.
Rồi sau đó tùy tiện tìm một lý do lên tầng, trở về phòng mình.
Nam Tuệ Mỹ cảm thấy có chút bất an mơ hồ, thấy thế vội vàng đuổi theo.
Thấy Nam Dạng vừa vào cửa là lập tức lục lọi, giống như là đang thu dọn đồ đạc.
Lòng Nam Tuệ Mỹ thắt lại, vội vàng mở miệng hỏi:"Dạng Dạng, em đột nhiên làm loạn phòng lên như vậy, dì nhìn thấy sẽ không vui.
Là xảy ra chuyện gì sao, có cần chị giúp em hay không?"Nam Dạng không nói gì.
Động tác của cô rõ ràng như vậy, người có mắt hẳn là nhìn ra cô đang thu dọn đồ đạc chứ?Nam Dạng lười nói nhảm, cũng không ngẩng đầu lên, lấy vali ra.
Cô sắp xếp lại một số quần áo mình để ở nhà, định mang đến nhà họ Lục mặc.
Nam Tuệ Mỹ đã quen được người khác tâng bốc, lần đầu tiên bị người khác phớt lờ, tức giận cắn chặt cánh môi.
Nam Dạng không để ý tới cô ta, con còn lười nói chuyện với cô ta đấy.
Chờ sau này bị đuổi ra khỏi nhà họ Nam, cô ta sẽ ăn đủ!Vừa định bày sắc mặt rời đi, Nam Tuệ Mỹ chợt nhìn thấy Nam Dạng cúi xuống mở ngăn kéo dưới cùng của bàn trang điểm.
Sự bực dọc và giận dữ ban đầu giống như bong bóng bị đâm thủng, trong nháy mắt hầu như biến mất hết.
Nam Tuệ Mỹ có chút chột dạ lui về phía sau một bước.
Quả nhiên, cô ta nhìn thấy Nam Dạng cau mày, hỏi:"Tại sao đồng hồ đeo tay màu xanh ngọc lục bảo của em lại không thấy đâu, đó chính là quà sinh nhật cha mẹ mang từ nước ngoài về tặng em!"Nam Tuệ Mỹ yên lặng lui về phía sau, không dám nói là mình lấy.
Cô ta vốn tưởng rằng lần này Nam Dạng trở lại chắc chắn cũng sẽ giống như lần trước, cãi nhau một trận lớn với Trình Tích Khanh rồi rời đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...