9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Long Bách nhanh chóng vỗ vỗ bàn tay nhỏ của hai cô bé: “Được rồi, được rồi, hai em đều là em gái của anh, sao anh Sáu lại có thể chỉ dẫn theo một mình Vũ Tuệ được chứ! Đương nhiên là sẽ dẫn cả hai em cùng đi rồi”
“Yeah, yeah, anh sáu là tốt nhất”
Hai cô bé cũng vui vẻ ôm chầm lấy Long Bách.

Mạc Vũ Lý ở một bên trợn mắt há hóc mồm nhìn cảnh tượng này.

Dựa vào cái gì, cái tên nhóc chết tiệt vừa lùn vừa mập này, dựa vào cái gì mà lại được ba cô bé xinh đẹp như vậy ôm hôn cơ chứ?
Chẳng lẽ mắt của ba cô bé xinh đẹp này có vấn đề sao? Cái tên nhóc mập chết tiệt đó trông có đẹp trai, có ngầu bằng Mạc Vũ Lý cậu đây không?
Tại sao mấy cô bé xinh đẹp kia lại thích cậu ta?
Cậu không thể hiểu nổi, dứt khoát đi tới, kéo Mộc Lam sang một bên: “Các em, các em là con gái đó, phải dè dặt một chút, việc ôm ấp.

con trai như thế này là không đúng”
Mộc Lam nghiêng đầu nhìn chằm chăm cậu: “Tôi ôm anh trai ruột của tôi, liên quan gì tới anh chứ? Cái tên thối tha thích lo chuyện bao đồng”
Cô bé nhớ ra rồi, cái tên này chính là người đã lén hôn trộm Tư Nhã vào ngày hôm qua, cũng chính là cháu của cô giáo Ánh Tuyết.

“Anh trai ruột?” Mạc Vũ Lý có chút không dám tin quay đầu nhìn Long Bách, Mạc Minh Húc và Long Thiên.


Mạc Minh Húc kéo theo Long Thiên đi đến trước mặt cậu, quay người lại, che chở cho ba cô gái nhỏ ở phía sau.

“Bạn học Mạc quê mùa ơi, hôm nay, chúng tôi trịnh trọng thông báo với cậu rằng, sau này tránh xa em gái của tôi ra một chút.

Nếu không, ba người làm anh trai như chúng tôi sẽ một lần nữa đánh cho cậu không bò dậy nổi”
Mạc Vũ Lý tức đến mức sắp nhảy dựng lên: “Tôi tên là Mạc Huyền Tinh, Mạc Huyền Tỉnh, cậu mới là Mạc quê mùa đó!”
Sau khi nhảy dựng lên xong, cậu mới đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm ba cậu nhóc trước mặt: “Cậu, cậu nói ba cô bé này đều là em gái của cậu sao? Còn các cậu, ba người các cậu thì sao? Là anh em họ à?”
Khuôn mặt Mạc Minh Húc trở nên kiêu ngạo ngẩng đầu: “Cậu nghe cho kỹ đây, mấy anh em chúng tôi là đa thai do mẹ sinh ra, là anh em ruột thịt”
“Đa thai sao?”
Mạc Vũ Lý đưa tay ra đếm, một, hai, ba, bốn, năm, sáu.

“Ôi mẹ ơi, mẹ của các cậu là heo sao? Một lần sinh liền sáu đứa”
Cậu bị sốc nặng, nói ra một câu không hề suy nghĩ, sau đó lại chịu một trận đánh tới tấp.

Long Bách là người đầu tiên bước lên trước, giáng một cú đấm vào.


gương mặt nhỏ mê người mà Mạc Vũ Lý luôn tự cho là niềm kiêu hãnh: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy hả, mẹ của cậu mới là heo đó!”
Tiếp đó vào lúc cậu còn chưa kịp phản ứng thì Mạc Minh Húc đã một cước đá vào bắp chân của cậu: “Vừa nhìn đã biết cậu không phải là hạng người tốt gì.

Thế mà còn dám mắng người.

Xem hôm nay chúng tôi có xé nát cái miệng thúi của cậu ra hay không.”
Long Thiên rất nhanh cũng tham gia vào trận chiến.

Dám xúc phạm đến mẹ của bọn họ, cái tên nhóc Mạc quê mùa này đúng thật là muốn tìm đường chết mà.

Khi Hoàng Ánh Tuyết được các bạn học khác từ văn phòng gọi đến đây, Mạc Vũ Lý đã một lần nữa bị ba anh em cậu bé kia đè xuống đất, không thể cử động.

Có điều lần này, cậu không được may mắn như ngày hôm qua.

Lần này, cậu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, dáng vẻ này chỉ sợ là ngay cả Mạc Tình mẹ của cậu cũng không nhận ra.

“Ô… mợ ơi, cứu con!” Nhìn thấy Hoàng Ánh Tuyết, cậu ấm ức vươn tay ra, bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

Cậu chỉ là muốn nói vài câu với các em gái xinh đẹp thôi mà, chỉ là muốn kết bạn với bọn họ thôi mà, chẳng lẽ lại phạm tội giết người sao, ba tên nhóc này thật là độc ác mài!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận