9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


“Cái này… cháu chờ một lát” Nhìn thấy cậu bé đã đi tới cửa và thực sự mở của chuẩn bị đi, Lục Khải Vũ vội ngăn cản bé lại.

Mạc Vũ Lý đứng đưa lưng về phía anh, khóe môi hơi nhếch lên.

Cậu biết với thủ đoạn ‘lấy lùi làm tiến này chắc chắn sẽ có tác dụng.

“Sao vậy? Cháu cũng không muốn gì nữa, chú còn đòi hỏi cái Cậu bé vờ như không tình nguyện ngoảnh đầu lại, trong mắt vẫn còn ngấn lệ.

Lục Khải Vũ thầm thở dài một tiếng, chẳng lẽ vì anh là bố của tám cục cưng dễ thương, nên hôm nay anh mới bị nước mắt của một thăng bé đánh bại.

“Cháu lại đây!” Anh lấy ra phong bì chứa tiền và vẫy tay với Mạc Vũ Lý.

“Để làm chỉ!” Tuy ngoài miệng rất bằng lòng, nhưng cái chân vẫn thành thật bước thoăn thoắt tới chỗ Lục Khải Vũ.

Lục Khải Vũ đưa phong bì cho cậu bé cùng với những lời nói thấm th lần này là của cháu! Chú nói được làm được.


Nhưng mà cháu cũng đã nói mẹ cháu một mình nuôi dưỡng cháu cũng rất vất vả, sau khi trở về hãy cố học hành cho đàng hoàng, hãy vì mẹ mà tranh giành lấy tiếng nói cho mình”
Thật ra Lục Khải Vũ cũng không biết mình bị làm sao?
Tại sao lại nói nhiều như vậy trước mặt một đứa trẻ?
Phải biết rằng trước kia khi gặp những loại chuyện này, anh vẫn luôn ném thẳng cho giải quyết, ngay cả nhìn cũng lười liếc mắt một cái.

Mạc Vũ Lý nhận tỉš như nở hoa: “Cháu bi khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển biến tức thì vui Thấy dáng vẻ tươi cười ấy của cậu bé, tâm trạng của Lục Khải Vũ cũng vui lây theo.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Lâu Văn Vũ cầm một cái điện thoại di động mới bước chân vào đến: “Tổng giám đốc Lục, đây là điện thoại mà giám đốc Hoàng vừa cho người tới tặng, bảo tôi đưa cái này cho bạn nhỏ!”
“Chuyện dư luận trên mạng đã giải quyết thế nào rồi?” Anh nâng tay, ý bảo đưa điện thoại di động cho Mạc Vũ Lý.

“Anh yên tâm đi, bên bộ phận quan hệ công chúng đã xử lý xong rồi.

Sẽ không gây ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty” Lâu Văn Vũ đáp.



Đi tìm Hàn Hữu?
Nhưng mà Hà Thành lớn như vậy, có biết bao nhiêu người tên Hàn Hữu, làm sao tìm được chú ấy trong khoảng thời gian ngắn nhất chứ!
Cậu bé ngẩng đầu nhìn lên trời, đã là giữa trưa rồi.

Cậu quyết định ăn no bụng trước đã, còn nghĩ cách để tìm chú Hàn Hữu thì tính sau.

Cậu đi dọc theo con đường lớn trước của tập đoàn nhà họ Lục, muốn tìm một nhà hàng sạch sẽ và hợp vệ sinh để ăn trưa.

Đang đi bộ, Mạc Vũ Lý đột nhiên nhíu mày và nhìn chằm chằm vào.

nhà hàng cửa sổ sát đất bên kia đường.

Trước cửa sổ sát đất của nhà hàng có một nam một nữ đang ngồi, không biết hai người đang nói gì mà người nữ lại che miệng cười khẽ.

Điều này cũng không có gì lạ, đối với những cặp đôi trẻ tuổi là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà, người nam kia….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận