9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Lúc này, loa phát thanh sân bay bắt đầu nhắc nhở, chuyến bay của cô đi Hà Thành chuẩn bị làm thủ tục đăng ký.

“Được rồi, Mạc Vũ Lý, cháu đừng quậy nữa.

Chuyến bay của tôi sắp bay rồi.

Cháu mau trở về đi thôi!” Nói xong, cô kéo hành lý, vội vã đi về phía cửa đăng ký.

Mạc Vũ Lý đứng sau lưng cô, chớp đôi mắt đào hoa mê người, hét lớn: “Mợ!”
Hoàng Ánh Tuyết quay đầu: “Mau trở về đi! Đừng để cho mẹ cháu lo lắng!”
Cậu bé ưu nhã bắn một nụ hôn gió với Hoàng Ánh Tuyết: “Chúc mợ thuận buồm xuôi gió!”
Sau khi đứng nhìn bóng dáng Hoàng Ánh Tuyết biến mất ở cửa đăng ký cậu bé xoay người kéo ra một cái vali hành lý nhỏ từ một chỗ cách đó không xa.

Sau đó cậu rất đàng hoàng ngẩng cao đầu bước từng bước về phía cửa đăng ký.

Để cho cậu ở lại châu Âu một mình, ăn thứ đồ ăn ghê tởm mẹ cậu làm, rồi lại phải nghe bà ấy lải nhải một đống kế hoạch thiểu năng sao, còn lâu cậu mới chịu!
Thật sự là cậu không hiểu nổi chỉ số thông minh của mẹ mình.


Nhà họ Mộ ngoại trừ có nhiều tiền thì có điểm nào tốt, tại sao lại cứ phải đâm đầu vào bụi rậm, chẳng lẽ bà ấy không biết có câu nói như thế này sao.

“Nếu không muốn người khác biết thì tốt nhất đừng có làm”
Sớm muộn gì cũng có một ngày bà ấy sẽ tự hại chết chính mình.

Ôi, cậu làm con đã nhắc nhở bà nhiều lần rồi, đến lúc đó nếu bà ấy bị nhà họ Mộ trả thù thì đều là do mẹ cậu tự làm tự chịu thôi.

Hoàng Ánh Tuyết sau khi lên máy bay vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không biết có một cậu nhóc thông minh, nhanh nhẹn đang lặng lẽ đi theo chuẩn bị sống dựa vào cô.

Đêm mùa thu im ăng, chỉ ngẫu nhiên có một làn gió thổi qua.

Gió thổi qua nhánh cây trong sân phát ra âm thanh rất nhỏ.

Long Thiên trằn trọc mãi không thể nào ngủ được, cậu bé lặng lẽ đi từ tầng hai xuống, bước ra sân nhà.

Bên phải sân, chỗ gần sát hàng rào của vườn hoa đặt một cái bàn rộng và một ít ghế.

Trong ngày thường, bố Lục thích ở trong này ngồi uống trà, ngắm nhìn đàn cá vàng ông nuôi bơi lội trong hồ ở cách đó không xa.


Mẹ Lục cùng bà cụ cũng thích ngồi ở đây nói chuyện phiếm.

Căn nhà của nhà họ Lục có đủ các loại hoa cỏ, tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Cảm xúc của Long Thiên hơi trầm xuống.

Cậu bé chậm rí ra một cái ghế, ngẩng đầu nhìn ánh trăng không sáng lắm trên trời đêm.

Hôm nay nghe cách nói của Tử Tín thì cậu có thể đoán được trong khoảng thời gian ngắn khó mà nghiên cứu ra được thuốc giải.

Cậu đã nhờ người đi tìm tung tích của Vương Kỳ, nhưng lại không thu hoạch được kết quả gì.

Cậu vừa mới vừa tìm được bố mẹ, cậu còn chưa đến bảy tuổi, cậu muốn sống, muốn sống hạnh phúc bên bố mẹ, và anh trai, em trai, em gái.

Nhưng cậu đã cảm giác được vài ngày nay tinh thần cậu ngày càng mệt mỏi.

Bọn họ nói loại thuốc độc mãn tính này có thể khiến cho các cơ quan khô kiệt trong vòng hai năm rồi chết.

Ban ngày cậu có thể giả bộ không có chuyện gì nói chuyện thoải mái với bố mẹ, em trai, thầy cô và người nhà, nhưng đến buổi tối, đặc biệt trong bóng đêm sâu thẳm, vào lúc con người tĩnh lặng nhất thì sự sợ hãi giấu kín dưới đáy lòng cũng sẽ bộc lộ ra.

Cậu sợ lắm, thật sự rất sợ.

Long Thiên nằm bò lên bàn, nhìn chằm chằm về phía cây quế ở xa, khóc trong im lặng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận