9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Khúc Lăng Ái không phải mẹ nuôi của anh ba Lư Tử Tín hay sao? Cậu đã từng điều tra qua, anh ba sở dĩ được bên ngoài gọi là thiên tài trong giới y học, rất nhiều nghiên cứu thành công của cậu ấy thật ra đều là nhờ mẹ nuôi của cậu.

Như vậy điều này không phải có nghĩa là anh ba có lẽ có thể loại bỏ hoàn toàn các chất độc ra khỏi cơ thể của cậu hay sao.

Nghĩ đến đây, trong lòng Long Thiên không còn căng thẳng như vậy nữa, xem ra ngày mai lúc đi học phải tìm cơ hội nói chuyện với anh ba thôi.

Sau khi cậu đứng dậy quay lại giường năm xuống, mặc dù trên người đã bị bọn họ tiêm độc tố vào, nhưng tâm trạng của cậu lại thoải mái xưa nay chưa từng có.

Cậu và Long Bách có bố mẹ, từ nay về sau, gặp phải cực khổ, sẽ có người không màng tất cả xông ra bảo vệ lấy bọn họ.

Loại cảm giác này cực kỳ giống với ánh mặt trời ấm áp trong ngày đông, khiến người ta cảm thấy tâm hồn an yên vô hạn, từ sâu trong trái tim ấm áp vô hạn.


Long Thiên nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong hành lang của phòng chăm sóc cấp cứu của Bệnh viện nhân dân số một Hà Thành, sau khi Long Uy và Lục Khải Vũ gọi điện thoại liền vội vàng chạy đến đây.

Lâu Văn Vũ bên kia đã tra ra chủ sở hữu phía sau của viện nghiên cứu Tùng Lâm và nhà máy hóa chất Tùng Lâm đều là Long Minh Huệ.

Nói cách khác, lần này người bắt Long Thiên đi chính là chị Long Minh Huệ của Long Uy.

Bởi vậy, câu đầu tiên sau khi nhìn thấy Long Uy, Lục Khải Vũ nói một cách thẳng thần dứt khoát, lạnh nhạt tuyệt tình: “Tôi sẽ không bỏ qua Long Minh Huệ đâu.

Long Uy khẽ thở dài một tiếng: “Tôi biết.

Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của anh”
Chị quả thật đáng thương, nhà họ Long quả thật vô cùng có lỗi với cô, nhưng làm tổn thương nhiều người vô tội như thế quả thật là vô cùng quá đáng.

Làm em trai như anh ta cũng sẽ không bất chấp bảo vệ mà không quan tâm đến lý do là gì Chị cần phải có trách nhiệm với hành vi của mình.

Long Uy không nhắc đến chuyện cũ đã qua của Long Minh Huệ với Lục Khải Vũ, đó là chuyện xấu trong nhà của nhà họ Long, anh ta không thể nói ra.


Hai người đàn ông to lớn chỉ cứ ngồi trong hành lang của phòng chăm sóc đặc biệt như vậy.

Hành lang thật dài, bởi vì là đêm khuya, ánh đèn lờ mờ, chỉ có tiếng thở của bọn họ trong màn đêm yên tĩnh.

Thật lâu sau, Lục Khải Vũ mở miệng: “Long Thiên đã không sao không, hiện tại ước chừng bọn họ đã về tới khu chung cư Ánh Sao, Liễu Thanh Y đang mang thai, anh cũng trở về sớm một chút đi!”
Nghe thấy anh ta nhắc tới Long Thi nh mắt Long Uy chớp động vài cái, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: “Long Thiên cậu bé không nói gì cho anh biết sao?”
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của anh ta, trái tim Lục Khải Vũ đột nhiên giật thót vài cái: “Lời, lời này của anh là có ý gì?”
Long Uy đứng dậy, đi tới đi lui mấy bước trước mặt Lục Khải Vũ, trong lòng vô cùng chật vật.

“Long Uy, có gì thì cứ nói thẳng ra đi.

Đừng có ấp a ấp úng như vậy” Lục Khải Vũ đã có chút không kiên nhãn rồi Long Uy dừng lại ở trước mặt anh ta, hít một hơi thật sau: “Lục Khải Vũ, sau khi tôi nói cho anh biết, anh nhất định phải bình tĩnh có biết chưa?”
“Nói đi, tôi sẽ bình tĩnh” Lục Khải Vũ nhìn thẳng vào anh ta.


“Cái đó, ah hẳn là đã điều tra được, là chị của tôi bắt cóc Long Thiên” Nói tới đây, Long Uy lại tạm dừng một chút, sau đó mới nói thêm: “Bọn họ, bọn họ đã tiêm cho Long Thiên thuốc độc giống với trên người Hữu Sinh”
“Anh nói cái gì?” Lục Khải Vũ vừa mới còn bảo đảm bản thân sẽ bình tĩnh, trực tiếp giơ tay nắm lấy cổ áo Long Uy, đẩy cả người anh †a vào tường.

Long Uy đau khổ nhầm hai mắt lại: “Chị của tôi cho người tiêm chất độc mãn tính vào người Long Thiên, nếu không có thuốc giải, Long Thiên sống không quá hai năm nữa”
Nắm đấm của Lục Khải Vũ lướt qua tai Long Uy, đập mạnh vào tường.

“Chị Long Minh Huệ của anh cô ta vì sao lại muốn làm như vậy!” Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Long Uy thở dài thườn thượt, buồn bã vô hạn nói: “Chị ấy đã bị thù hận che mờ hai mắt, anh muốn như thế nào làm cũng được, tôi sẽ không ngăn cản anh đâu”
Sau khi nói xong, trong đầu Long Uy lại hiện lên hình ảnh Long Minh Huệ tươi đẹp như ánh mặt trời, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, người chị như vậy đã sớm không còn nữa tồn tại nữa rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận