9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Chỉ là anh vừa mới bước ra ngoài được vài bước thì chợt nghe thấy giọng nói vui mừng của con gái truyền tới từ phía sau: “Bố ơi, bố ơi!”
Anh quay lại, ba bé gái mặc bộ váy hồng nhạt giống nhau như đúc từ xa chạy về phía anh, Lục Khải Vũ giang hai cánh tay chào đón, dùng chút lực đã bế cả ba bé gái lên.

“Bố ơi, bố ăn cơm chưa? Con rất nhớ bố!” Vũ Tuệ ôm lấy cố của anh rồi hôn một cái lên mặt anh.

“Bố ơi, bố ơi, cụ vừa đưa bọn con đi ăn cháo thịt nạc, ngon lắm!” Mộc Lam cũng hôn anh một cái Tư Nhã nhìn hai chị một chút rồi cũng bắt chước theo hôn một cái lên mặt Lục Khải Vũ: “Bố ơi, ăn!”
Lúc này Mạc Minh Húc mới kéo tay bà cụ Lục đi tới, bà cụ Lục thấy thương cháu nội, vội nói: “Ba người các cháu mau đi xuống, đừng khiến cho bố các cháu mệt”
Mạc Minh Húc liếc nhìn bố mình đầy ẩn ý: “Bố, chuyện đã nói xong chưa?”
Lục Khải Vũ đặt ba đứa con gái bảo bối xuống, khẽ thở dài một tiếng: “Đừng nói nữa, bà nội con tức giận, mẹ con mới vừa đưa bà ấy về nhà!”
Mạc Minh Húc nghiêng đầu có chút không hiểu: “Vì sao bà nội lại tức giận? Hai người cũng không phải cố ý muốn giấu bà mà!”

Vẻ mặt của bà cụ Lục cũng khó hiểu: “Vì sao nó lại tức giận, bởi vì cháu không nói cho nó biết chuyện của Tứ Bảo sao?”
Lục Khải Vũ liếc nhìn con gái mình, nói với Mạc Minh Húc: “Đại Bảo, con đưa các em về nhà trước đi.

Bố và cụ nói chuyện chút.”
Lần này, Mạc Minh Húc rất biết điều và hiểu chuyện, đi tới kéo bàn tay nhỏ bé của các em gái: “Đi thôi, chúng ta về nhà trước, những đề tài người lớn nói thật buồn chán.

Chúng ta trở về uống nước trái cây, xem tỉ vi được không?”
Ba bé gái vừa nghe thế thì vui vẻ nở nụ cười: “Dạ, bọn em muốn xem Những Nàng Tiên Hoa”
“Đúng, Những Nàng Tiên Hoa!”
Mạc Minh Húc im lặng lắc đầu, đưa các em gái đi về nhà.

Cậu bé thật sự không hiểu, thể loại phim hoạt hình động một chút là ma pháp, động một chút là biến thân, vô cùng buồn chán thì có cái gì hay để mà xem.

Nhìn bóng dáng bọn nhỏ đã đi xa, bà cụ Lục trực tiếp tỏ thái độ không hài lòng với Trương Tuyết Du trước mặt Lục Khải Vũ: “Mẹ cháu bị bố cháu chiều hư rồi, chẳng phải chỉ là không nói cho nó biết chuyện của Tứ Bảo thôi sao? Có cần phải tức giận với cháu rồi lại để cho Hân Hy đưa nó trở về không?”
Lục Khải Vũ biết bà hiểu lãm, nhanh chóng giải thích: “Không phải đâu, bà à, mẹ cháu cũng không biết chuyện của Tứ Bảo.

Ngày hôm nay tức giận là bởi vì Tô Cẩm”
“Tô Cẩm là ai?” Bà cụ Lục rất kỳ quái.

“Con gái của Lý Thu Hài”

Quả nhiên vừa nhắc tới Lý Thu Hà, ánh mắt của bà cụ Lục chợt run lên: “Con gái của cô ta?”
Lục Khải Vũ hít sâu một hơi, kể cho bà cụ Lục nghe chuyện đã xảy ra từ đầu tới đuôi một lần, bao gồm cả chuyện của Long Thiên và Long Bách.

“Mọi chuyện chính là như vậy.

Bà à, Tô Cẩm bây giờ là bảo mẫu của gia đình Long Thiên và Long Bách”
Bà cụ Lục bắt lấy tay anh: “Khải Vũ, cháu đỡ bà tới bên kia ngồi xuống, bà có chút đứng không vững”
Lục Khải Vũ vội vàng đỡ bà tới chỗ ghế ngồi dưới bóng cây phía trước.

Đố bà cụ Lục cẩn thận ngồi xuống: “Bà, bà làm sao vậy? Có phải bà khó chịu hay không?”
Anh sốt ruột hỏi.

Bà cụ Lục lắc đầu, nước mắt lưng tròng hồi lâu nói tốt, tìm lại đứa trẻ là ốt rồi.


Hiện tại nó không chấp nhận chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ nhận lại.

Bảo bối nhà họ Lục chúng ta đều là ưu tú nhất!”
‘Sau khi nói xong, bà đứng lên: “Con đã đồng ý với Lý Thu Hà chăm sóc Tô Cẩm, hiện tại nó xảy ra †ai nạn xe cộ, con mau tới bệnh viện đi!”
Lục Khải Vũ có chút lo lắng cho bà: “Vậy bà thì sao? Cháu đỡ bà lên tầng nghỉ ngơi một lát”
Bà cụ Lục khoát tay áo: “Không cần, cháu đi đi, bà đi lên nói chuyện với bố cháu, yên tâm, nó nhất định sẽ nói xin lỗi với mẹ cháu.

Ngoài ra, chúng ta còn muốn đến xem hai bảo bối nhỏ Long Thiên và Long Bách nữa!”
Trong lòng Lục Khải Vũ cả kinh, sợ bọn họ chọc tới hai tên nhóc đấy: “Bà, bọn họ có hiểu lầm rất sâu với cháu và Hân Hy! Cháu sợ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận