9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Nửa giờ sau, Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy gần như đồng thời chạy về.

“Mẹ, mẹ thế nào rồi, con vừa gọi xe cứu thương, mẹ có muốn báo cho Khải Dã không!”
Lục Khải Vũ vì hoang mang nên sắc mặt hơi trắng bệch.

Mạc Hân Hy vào cửa ngay sau anh, thở hổn hển, có thể thấy được vừa rồi cũng vô cùng sốt ruột.

Mẹ Lục chậm rãi ngồi dậy trên ghế salon: “Mẹ không sao, các con lại đây, mẹ có việc hỏi các con!”
Lục Khải Vũ nhíu mày, không hiểu chuyện gì: “Mẹ không sao ư? Vậy sao mẹ lại bảo Minh Húc gọi điện nói mẹ phát bệnh tim?”
Anh cẩn thận xem xét mẹ mình, giọng nói có chút giận dữ Mạc Minh Húc bước nhanh về phía trước, kéo tay anh lại: “Bố, bố đừng nóng giận, bà vừa rồi đúng là phát bệnh, nhưng đã kịp thời uống thuốc rồi Mạc Hân Hy kéo con trai hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Mạc Minh Húc nhìn thoáng qua bà cụ Lục và ba cô em gái đang mờ mịt đứng một bên: “Mẹ, hiện tại đã là hơn mười hai giờ, bọn con đói bụng, sức khỏe bà không tốt, chưa nấu cơm, để bà cố đưa bọn con xuống phòng ăn dưới tầng ăn trưa được không?”
‘Vũ Tuệ vừa nghe sắp đi ăn cơm, vội phụ hoạ theo đuôi anh trai: “Mẹ, bà cố, con rất đói!”
Lục Khải Vũ nhìn thoáng qua bà cụ Lục, lại nhìn mẹ Lục: “Chỉ bằng chúng ta cùng đi ra ngoài ăn đi!”
Thấy con trai phản ứng chậm chạp như thế, mẹ Lục trừng mắt liếc anh một cái: “Mẹ không đói bụng, để bà con đưa bọn trẻ con đi ăn cơm đi, mẹ có lời muốn hỏi hai con.”

Bà cụ Lục còn tưởng mẹ Lục đã biết chuyện của Mộc Tháp, đầy thông cảm nhìn Lục Khải Vũ: “Giải thích tốt cho mẹ con đi.

Bà đưa bọn trẻ đi ăn cơm”
Sau khi nói xong, bà cụ Lục đưa Minh Húc cùng ba bé gái đi ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài, bà thấy một cô bảo mầu bé nhó đang đứng ở cửa thang máy, không ngừng nhìn xung quanh.

“Cháu chờ aï?” Bà rất khách khí hỏi.

Tô Cẩm lại càng hoảng sợ, vội vã lui sang một bên: “Không có, không có!”
Bà cụ Lục không nói gì nữa, đưa bọn nhỏ đi vào thang máy.

Trong phòng khách rộng lớn của căn hộ 1601, mẹ Lục nhìn chăm chăm thẳng vào Lục Khải Vũ cùng với Mạc Hân Hy, “Có phải các con có chuyện nói dối mẹ đúng không?”
Lục Khải Vũ kéo Mạc Hân Hy ngồi xuống, giọng nói hơi mất kiên nhẫn: “Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng, không phải lòng vòng với bọn con”

Phải biết rằng, lúc anh nghe được tin mẹ phát bệnh, đã sợ đến mức tay chân đều mềm nhũn.

Sốt ruột vội vàng trở về, kết quả chẳng những mẹ yên lành, lại còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc chất vấn mình, điều này khiến anh rất khó chịu.

“Long Thiên và Long Bách ở căn hộ đối diện là sao? Mẹ vừa nhìn thấy bọn trẻ, Long Thiên và con khi còn bé giống nhau như đúc, con định giải thích thế nào?” Mẹ Lục rất tức giận.

Xem bộ dáng bọn họ hẳn là đã sớm xác nhận thân phận hai tên nhóc này, nhưng lại vẫn nói dối người trong nhà, nhìn bà ta và bà cố mỗi ngày thắp hương bái Phật, mỗi ngày đều cầu khẩn bọn nhỏ bình an.

Thực sự là quá ghê tởm!
Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy nhìn nhau một cái: “Mẹ gặp Long Thiên và Long Bách rồi ạ?”
Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi, mẹ và bà lần đầu tiên tới đã gặp Long Thiên và Long Bách sao?
“Phải, các con định nói dối bao lâu nữa?”
Lục Khải Vũ thở dài: “Mẹ à, bọn con không định nói dối người trong nhà, là Long Thiên và Long Bách cho rằng trước đây bọn con cố ý từ bỏ hai đứa, đối với bọn con, đối với nhà họ Lục có hiếu lầm rất sâu nặng”
“Hiếu lầm? Con tìm cơ hội giải thích rõ với hai đứa là được mà?” Ý nghĩ của mẹ Lục rất đơn giản.

Mạc Hân Hy cười khổ một tiếng: “như hai đứa bằng lòng nghe bọn con giải thích thì bọn con cũng không cần phí nhiều công sức như vậy, còn phải chuyến tới đây làm hàng xóm với hai đứa rồi!”
“Hai tên nhóc này cũng không phải trẻ con bình thường, là cậu hai và cậu ba của tập đoàn Long Uy”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận