9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Ngày thứ hai mới sáng sớm Mạc Hân Hy đã rời giường, làm món bánh rán trái cây mà bọn trẻ thích ăn nhất, hầm một nồi cháo gạo kê táo đỏ, còn chưng hấp một ít bánh bao thịt.

Mấy đứa nhóc đã tốt nghiệp mẫu giáo một tuần trước, chuẩn bị ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm sau đó đi học tiểu học.

Lúc này, tối hôm qua bởi vì mới chuyển đến nhà mới mà hưng phấn đến nửa đêm nên bọn trẻ lúc này vẫn còn đang trong giấc mộng, Lục Khải ‘Vũ nhìn thấy Mạc Hân Hy mặc tạp đề ở trong phòng bếp bận rộn, trong lòng tựa như dâng lên tình cảm ấm áp.

Anh từ sau lưng ôm lấy cô, đầu tựa lên vai cô: “Vợ à, chúng ta mời một bảo mẫu gia đình đi, thế này em vất vả quá rồi!”
Giọng nói của anh bởi vì vừa mới thức dậy nên có chút trầm khàn lười nhác.


Mạc Hân Hy bón cho anh một miếng bánh rán trái cây: “Có ngon không?”
Lục Khải Vũ gật đầu: “Ngon, vợ anh nấu cơm là ngon nhất”
Nói xong, anh xoay người Mạc Hân Hy lại, đối mặt với cô: “Anh nghiêm túc đấy, vợ à, em thế này vất vả quá rồ Mạc Hân Hy lắc đầu, từ chối ý tưởng của anh: “Không cần đâu, em không thích trong nhà có người lạ.

Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao? Đối với em mà nói chẳng có tí độ khó nào cả.Về phần việc vặt trong nhà, anh cùng các con có thể cùng nhau giúp đỡ em”
Nói xong, cô nghiêng đầu chăm chú nhìn Lục Khải Vũ: “Anh quên mất dự tính ban đầu đến đây của chúng ta rồi sao? Chính là vì rèn luyện cho các con năng lực độc lập, tránh cho bọn chúng từ nhỏ đã được nuông chiều quá mà kiêu căng, tùy hứng làm bậy”
“Điều kiện của bọn chúng so với chúng ta hồi nhỏ không biết tốt hơn bao nhiêu lần”
Lục Khải Vũ bị cô nói đến á khẩu không trả lời được, ôm lấy cô, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô: “Được, mọi việc đều nghe theo em”
Mạc Hân Hy trừng mắt nhìn, khóe môi cong lên một nụ cười: “Vậy thì, tổng giám đốc Lục, hiện tại em sẽ dạy anh làm bánh rán trái cây có được không? Bọn trẻ đều rất thích ăn món đó.”
Lục Khải Vũ rửa tay: “Được thôi, nếu như anh học được rồi, sau này bữa sáng sẽ do anh chuẩn bị, em ngủ nhiều thêm một chút đi!”
“Nào, như thế này, quét đều lên bề mặt bột nhồi này, sau đó đợi đến khi trở nên hơi vàng thì dùng cái xéng lật sang mặt bên kia, đập một quả trứng gà, đậy nắp lại trong nửa phút, sau đó hâm nóng chân giò hun khói, sau đó thêm nước sốt với rau xà lách.

Mấy đứa Vũ Tuệ thích ăn sốt cà chua, cũng có thể thêm một chút tương cà chua vào.”
Mạc Hân Hy đứng sau lưng Lục Khải Vũ, nắm lấy tay của anh, kiên nhần dạy anh cách làm món bánh rán trái cây đơn giản nhất.

Lần đầu tiên thất bại, đến lần thứ hai thì Lục Khải Vũ đã làm ra được thành phẩm có hình có dạng rồi Mạc Hân Hy giơ ngón tay cái lên, phát ra lời khen thưởng từ tận đáy lòng: “Chồng à, không ngờ anh học tập thông minh, nấu ăn cũng có thiên phú!”
Khóe môi Lục Khải Vũ lộ ra một nụ cười đắc ý: “Có một người chồng giỏi giang như anh thế này, vợ à, em có cảm thấy vô cùng hạnh phúc không?”

Bộ dạng ngập tràn ý cười của cô làm cho Lục.

Khải Vũ rung động, ngay cả bỏ nồi với xẻng xuống cũng quên, trực tiếp ôm lấy cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.

Nhưng mà hai người chỉ vừa mới bắt đầu xoay người lại liền truyền đến tiếng ho khan: “Bố, mẹ, có cái gì đấy bị cháy rồi?”
Mạc Minh Húc cau mày đi đến cửa phòng bếp, liếc mắt liền thấy bố mẹ đang ôm dính lấy nhau, cậu bé còn nhỏ nhưng láu cá vội vàng xoay người, che mắt lại.

“Con không hề nhìn thấy cái gì cả!”
Vẻ mặt Lục Khải Vũ hiện lên sự xấu hổ, vội vàng quay người đổ đi bánh rán đã cháy khét, làm lại từ đầu.

Mạc Hân Hy đỏ cả mặt, đi đến bên người con trai, giả vờ bình tĩnh võ vai cậu bé: “Đại Bảo, sao con dậy sớm thế, mau mau đi đánh răng đi rồi giúp bố con sắp xếp bát đũa.


Mẹ đi ra ngoài một lúc?
Nói xong, cô quay người trở lại phòng bếp, lấy ra một cái khay nhỏ sạch sẽ, xếp lên hai cái bánh trứng gà với mấy cái bánh nhân thịt, múc thêm hai bát cháo gạo kê.

Bưng lên chuẩn bị đi ra ngoài.

“Mẹ ơi, mẹ muốn đưa đến cho Long Thiên với em Long Bách ăn ạ?” Mạc Minh Húc liếc mắt liền nhìn ra được tâm tư của mẹ mình, chạy nhanh ra giúp cô mở cửa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận