9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Thiện Linh là một đứa trẻ mồ côi năm đó được mẹ Long Anh Vũ cứu sống.

Kể từ khi Long Anh Vũ trở về nhà họ Long, cô ta vần luôn ở bên để chăm sóc cho anh.

Mục đích bọn họ quay trở lại lần này là hủy hoại hoàn toàn nhà họ Long, trả thù cho mẹ của Long Anh Vũ.


Long Anh Vũ liếc nhìn cô ta một cái, trong ánh mắt ôn hòa nho nhã ánh lên một vẻ ớn lạnh: “Nên làm gì không đến lượt cô nhắc nhở tôi.”
Thiện Linh không dám nói gì nữa, cô ta cúi đầu, cung kính đáp: “Thuộc hạ hiểu rõ.”
Sau khi Mạc Hân Hy, Lục Khải Vũ và Lý Duy.


Lộc rời khỏi phòng riêng, bọn họ tìm cả nửa ngày trời ở tầng hai và tầng ba buổi tiệc cũng không tìm thấy bóng dáng Liễu Thanh Y.


Gọi điện thoại thì vấn luôn không có người nghe máy.


Nghĩ đến bộ dạng thô tục của Lương Dịch Hàm, trong lòng cô có chút lo lắng: “Thanh Y sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lý Duy Lộc lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ của cô: “Tính khí cô ấy hấp tấp như vậy, Lương Dịch Hàm không dám làm gì cô ấy đâu! Có lẽ cô ấy cảm thấy chán, lại không muốn nhìn thấy một vài người, cho nên đi trước thôi!”

Vừa nói, anh ta vừa chỉ tay về phía Long Uy đang được vây quanh bởi một vài người phụ nữ.


Mạc Hân Hy hất tay Lục Khải Vũ, trực tiếp đi tới, kéo một người phụ nữ như đang dán chặt vào người Long Uy ra: “Long Uy, Thanh Y đâu?”
Khuôn mặt cô tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm Long Uy.


Khổ công cô vẫn luôn khuyên Thanh Y cho Long Uy một cơ hội nữa, hóa ra Long Uy cũng là một tên tra nam không hơn không kém!
Long Uy đưa mắt nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa, vừa rồi Liễu Thanh Y và Lương Dịch Hàm còn đang ở chỗ đó anh anh em em.


Tuy nhiên, hiện giờ cửa sổ lại không một bóng người.


Một nét hoảng sợ thoáng hiện trên khuôn mặt trắng bệch và lạnh lùng của Long Uy, nhưng nhanh chóng bị anh ta che giấu đi.


“Mạc Hân Hy, Liễu Thanh Y đã đi đâu? Làm sao tôi biết được, cô nên đi hỏi bạn trai mới của cô ấy là Lương Dịch Hàm mới đúng chứ” Giọng điệu Long Uy thờ ơ như thể anh ta chưa từng quen biết một người phụ nữ tên Liễu Thanh Y.


Mạc Hân Hy cười nhạt: “Long Uy, anh đừng hối hận, tôi thật sự nhìn lãm anh rồi!”

Nói rồi, cô quay người kéo Lục Khải Vũ rời đi.


“Đi, kiểm tra camera của khách sạn” Không hiếu sao, trong lòng cô cảm thấy rất bất an, luôn cảm thấy ánh mắt tối nay mà Lương Dịch Hàm nhìn Thanh Y không có ý gì tốt đẹp.


Sau khi nói đôi lời qua lại, họ nhanh chóng tìm thấy camera quay hội trường.

Nửa giờ trước, bên cửa sổ, Lương Dịch Hàm đã lén Liễu Thanh Y, bỏ thứ gì đó vào ly rượu đỏ, sau đó dụ dỗ Liễu Thanh Y uống hết.


Mười phút sau, Liễu Thanh Y bắt đâu đứng không vững, Lương Dịch Hàm đỡ cô ấy rời khỏi hội trường.


Camera cho thấy, họ có lẽ đã đi xuống hầm để xe.


“Chết tiệt!” Mạc Hân Hy và Lý Duy Lộc quay người chạy đến hầm để xe.


Khi rời khỏi phòng giám sát, bọn họ đi ngang qua trợ lý của Long Uy, ông Sở, nhưng họ hề chú ý đến đối phương, Liễu Thanh Y lúc này đầu óc quay cuồng, được Lương Dịch Hàm dìu đã xuống đến hầm để xe “Lương Dịch Hàm, em khó chịu quá!” Cô cảm thấy chân mình mềm nhũn, một ngọn lửa không thể giải thích được trong lòng không ngừng lan tỏa ra khắp người, đầu càng ngày càng nặng rề.


Cả người muốn nhảy xuống bể bơi băng giá, tắm mình trong làn nước mát lạnh.


Lương Dịch Hàm liếc nhìn Liễu Thanh Y, trông cô ấy vô cùng quyến rũ, hai má ửng hồng, đôi mắt mơ màng, hẳn ta không khỏi nuốt nước miếng “Thanh Y, ngoan, em say rồi, anh sẽ đưa em Nói rồi, hắn ta mở cửa xe của Liễu Thanh Y, đỡ Liều Thanh Y ngồi vào hàng ghế sau,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận