9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Mạc Hân Hy nhìn anh một cái, không nhịn được nở nụ cười, “Em còn cười! Bà xã, em không yêu anh!”
Trong giọng nói Lục Khải Vũ đầy ấm ức, ôm chặt Mạc Hân Hy vào trong ngực, như sợ mất đi cô.


Mạc Hân Hy ở trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, trong ánh mắt sáng long lanh chứa đầy hạnh phúc: “Ông xã, anh còn muốn nghe không?”
Lục Khải Vũ buồn bực nhéo cái mũi cô: “Em nói đi, anh nghe đây!”
“Lúc ấy anh ấy học tập tốt, đẹp trai, lại còn là hội trưởng hội học sinh, rất nhiều các bạn nữ đều có cảm tình với anh ấy.

Nhưng mà, anh ấy học một nửa học kỳ lớp 11 thì chuyển đi”
“Chuyển đi? Vì sao?” Lục Khải Vũ nhíu mày.


“Từ nhỏ anh ấy được gửi nuôi ở nhà họ hàng, vẫn luôn cho rằng mình là người mồ côi, không có bố mẹ, nhưng khi anh ấy học lớp 11, bổ mẹ ruột của anh ấy đột nhiên tới tìm anh ấy, nghe nói còn là người có tiền.”
“Khoảng thời gian đó, anh ấy rất đau khố, rất mâu thuẫn.

Vừa không muốn rời khỏi ngôi nhà hiện giờ, lại không thế từ chối điều kiện bố mẹ ruột cung cấp cho anh ấy.

Năm đó bố mẹ anh ấy gửi anh ấy ở nhà họ hàng cũng là bị bất đắc đi”
“Nghe nói mẹ anh ấy đã từng là giúp việc cho nhà bố anh ấy, ông nội anh ấy vẫn không chịu thừa nhận mẹ anh ấy.


Cũng không thừa nhận anh ấy.

Sau đó ông nội anh ấy còn lợi dụng tính mạng của mẹ con bọn họ để ép buộc, buộc bố anh ấy cưới một cô gái nhà giàu, mẹ anh ấy vì bảo vệ anh ấy, bất đắc dĩ mới đưa anh ấy đến nhà họ hàng ở nông thôn”
“Mãi cho đến khi ông nội anh ấy qua đời, bố anh ẩy thành chủ nhà, ly hôn với cô gái nhà giàu, sau đó cưới mẹ anh ấy, hai người mới cùng nhau tới đón anh ấy về”
“Nhưng sau đó, qua mấy tháng suy nghĩ, cuối cùng anh ấy quyết định đi theo bố mẹ ruột về nhà.

Bọn em không có liên lạc với nhau nữa.

Vừa rồi ở cửa hàng bánh ngọt Midore chỉ là trùng hợp gặp nhau mà thôi”
Sau khi Mạc Hân Hy nói xong, ôm cánh tay Lạc Khải Vũ làm nũng: “Em và anh ấy nhiều nhất là khi học trung học có chút ngưỡng mộ anh ấy mà thôi, bây giờ chúng ta đã có con như vậy rồi, ông xã, anh đừng tức giận nữa!”
“Những việc anh ta trải qua là vấn đề riêng tư phải không, vì sao em biết rõ ràng như vậy?” Lục Khải Vũ đầy nghi ngờ.


“Việc này, không phải em đã nói rồi sao? Bọn em học cùng từ nhỏ đến lớn, tương đối thân thiết, trong lòng anh ấy đau khổ, không có người nào tâm sự, bởi vậy nên đã nói một chút với em lúc ở trên đường đi học.”
“Em an ủi anh ta?” Vẫn đầy ghen tuông như cũ, nhưng đã tốt hơn vừa rồi một chút.


“Bọn em là bạn bè, đồng hương, anh ấy gặp chuyện lớn như vậy, em đương nhiên sẽ an ủi anh ấy rồi.


Dù sao vợ của anh cũng là một người lương thiện” Mạc Hân Hy cố ý dẩu miệng khoe khoang.


Lục Khải Vũ lập tức không còn giận dỗi, đành phải nhéo nhéo cái mũi của cô: “Em đó! Anh bại dưới tay em”
“Nhưng mà, sau này không có anh đi cùng, không cho phép gặp anh ta” Lục Khải Vĩ có chút không yên tâm, giọng nói bá đạo.


“Được, sau này không có sự cho phép của anh, em tuyệt đối sẽ không gặp anh ấy nữa.

Cứ như vậy là được!” Mạc Hân Hy ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, bảo đảm với anh.


Lục Khải Vũ không nhịn nữa, trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cô.


Tài xế Mãnh lén lút nhìn thoáng qua, có chút vui mừng, cuối cùng ông chủ mình cũng là thông suốt, nếu sớm như vậy, không phải tốt hơn sao!
‘Về đến nhà, hôm nay năm đứa bé đều ở cửa chờ bọn họ.


Mạc Hân Hy có chút kinh ngạc, sau khi đi tới chỗ ba đứa con gái, trực tiếp đi tới trước mặt Lý Mộc Tháp, đầy quan tâm h: Tháp à, sao cháu cũng ra đây.

Buổi tối gió lớn, cẩn thận bị cảm đói”
Ba đứa con gái đi theo phía sau cô, như là ba cái cái đuôi nhỏ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận