9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài


Mẹ của Dương Hải Khang ngẩng đầu lên, sóng lưng thẳng tắp, vẻ mặt tự hào: “Dương Hải Khang là con của tôi, tôi muốn bán căn phòng này sẽ lập tức bán.”“Phải vậy không? Còn Lưu Cửu Nhạ thì sao? Tôi nhớ hình như bọn họ có nói qua, căn nhà này là do hai gia đình mua chung, trên giấy chứng nhận bất động sản chỉ có tên của hai người bọn họ, một mình bà nói không tính là gì hết.”

Cô vừa đến công ty vào lúc sáng, Tùng còn đang chờ cô.


Bởi vì lần trước Hồng Vi đã giúp bọn họ rất nhiều để bắt được dì Mai, vì vậy cô rất nhiệt tình mời Tùng đến văn phòng, sau khi tới văn phòng, Tùng do dự trong chốc lát mới lấy ra một cái bản vẽ đưa cho cô.


Nói rằng đó là căn nhà Hồng Vi đã bán, anh ta là người vẽ bản thiết kế trang trí nên muốn nhờ Mạc Hân Hy giúp đỡ và xem xét xem có cần phải sửa lại chỗ nào không.


Cô nhìn qua một chút bỗng nhiên nhận ra được ở phương diện ý tưởng thiết kế Tùng rất có thiên phú.
Vì thể cô mới theo anh ta đến nơi thực hiện.



Đó là một căn nhà rộng gần tám mươi chín mét vuông gồm hai phòng ngủ và một phòng khách.
Thông qua hiện trạng thực tế đối lập với bản vẽ, cô rất khó để có thể tin rằng Tùng chưa từng học qua thiết kế.


Giúp Tùng chỉ ra hai chỗ cần phải cân nhắc lại, cô phát hiện ở phương diện này Tùng rất thông minh, dường như chỉ cần nói qua một chút đã hiểu

Tùng nói với cô rằng, anh ta đã tham gia một cuộc sát hạch của lớp tự học và chuẩn bị đi học thiết kế.


Cô đang chuẩn bị nhân cơ hội này mời Tùng đến Trang trí Nội thất Nguyệt Tú để làm trợ lý cho mình, nhưng chưa kịp nói đã nhận được cuộc gọi của quản đốc, cho nên lúc này mới vội vàng chạy tới đây.


Vì vậy, căn bản là cô không có thời gian lướt điện thoại, cũng không biết chuyện của cậu hai nhà họ Lục lại rắc rối thành chuyện lớn như vậy, còn Lưu Cửu Nhạ và Dương Hải Khang đã sớm thành kẻ thù của nhau.


Mẹ Dương Hải Khang nghe cô nhắc tới ba chữ Lưu Cửu Nhạ, khinh thường bĩu môi: “Cái người phụ nữ lẳng lơ như hoa kia, con trai tôi đã không cần đến cô ta từ lâu rồi.”

“Lẳng lơ như hoa? Lưu Cửu Nhạ?” Mạc Hân Hy nhíu mày.


Mẹ Dương Hải Khang không biết Mạc Hân Hy, cũng như không biết quan hệ của cô với nhà họ Lục cho nên mới lớn giọng nói: “Đúng vậy, gần đây tôi mới biết chuyện, không biết cô ta đã ngủ với ông chủ họ Lục của công ty nó khi nào, đã vậy còn mang thai đứa nhỏ của ông chủ rồi vu oan cho con trai của tôi, nói hại cô ta sanh non, còn bắt con tôi phải đi hầu hạ cô ta.
Cái loại phụ nữ không biết xấu hổ, con trai tôi đúng là mắt bị mù rồi.”

Mạc Hân Hy có nghe Lục Khải Vũ kể qua đại khái về chuyện của Lục Khải Dã và Lưu Cửu Nhạ.
Nghe được mẹ Dương nói xấu hai người kia như vậy, cô đột nhiên ngẩng đầu lên dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mẹ Dương.



“Tôi nghe nói hai người bọn họ đã chia tay rồi.
Căn nhà này để lại cho con trai của bà sao?”

Mẹ Dương Hải Khang vênh váo tự đắc, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Đó là điều đương nhiên, cô ta cắm sừng con trai tôi, làm ra loại chuyện mất mặt như vậy, như thế nào lại không biết xấu hổ mà dành tài sản với con trai ta”

“Vậy tiền nhà họ Lưu mua nhà thì sao?” Mạc Hân Hy thật sự không thể ngờ người nhà của Dương Hải Khang lại có thể vô liêm sỉ đến như thế.


“Đương nhiên một đồng cũng sẽ không cho cô ta.
Con trai tôi tốt như vậy, người theo đuổi nó cũng rất nhiều.
Không tìm Lưu Cửu Nhạ đòi bồi thường đã là tốt lắm rồi.” Mẹ Dương ăn to nói lớn, rất là đắc ý.


Trong lòng Mạc Hân Hy âm thầm thở dài thay cho Lưu Cửu Nhạ, có lẽ trước đây đầu óc của cô gái này bị ủng nước cho nên mới có thể coi trọng tên khốn nạn Dương Hải Khang này như vậy.


Tình hình thế này, xem ra kế hoạch trước kia để cho Lưu Cửu Nhạ và Dương Hải Khang đóng giả một cặp tình nhân khi thu phòng, có lẽ thật sự không thể thực hiện được.


Một tuần sau, chương trình của đài truyền hình sẽ phát sóng, vậy phải làm sao bây giời


Chương trình này liên quan đến danh dự và sự tồn tại của công ty Trang trí Nội thất Nguyệt Tủ, cô phải nghĩ ra biện pháp giải quyết mới được.


Mặc dù rất không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý và ích kỷ của mẹ Dương Hải Khang, nhưng vì Trang trí Nội thật Nguyệt Tú, Mạc Hân Hy vẫn không thể không tiến một bước thương lượng với bà ta.


Trong mắt những người này chỉ có tiền mà thôi, chắc hẳn đây là con đường sống duy nhất của chuyện này.


Nghĩ đến đây, cô hằng giọng nói: “Các người thật sự muốn bán căn nhà này?”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận