9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Ăn xong bữa tối, sau khi tắm rửa xong, Lục Khải Vũ vào phòng làm việc ở tầng một.

Anh biết bố mình có một thói quen, trước khi đi ngủ sẽ đến phòng làm việc đọc sách một tiếng, bởi vì trong lòng có chuyện, nên anh không gõ cửa, trực tiếp đi vào.

Bố Lục nhìn thấy anh thì vội vàng hoảng loạn nhét tấm ảnh trên tay vào trong sách.

Sau đó mới giả vờ trấn định hỏi: “Muộn thế này rồi con vào đây có chuyện gì sao?”

Lục Khải Vũ hoài nghi nhìn quyển sách trên tay bố mình, trực tiếp giơ tay ra muốn cướp đi.

Nhưng lại bị bố Lục ngăn lại.

Anh nhìn mắt bố mình, nhàn nhạt nói: “Lần này con đến thôn hương lúa có thấy Lí Tiểu Linh.

Quả nhiên, trên mặt bố Lục lộ tia hoảng loạn: “Cô ấy, cô ấy…

“Bà ta là ai?” Lục Khải Vũ hỏi.

Anh không hoàn toàn tin tưởng lời của Lí Tiểu Linh, bà ấy quả thật bị mắc bệnh nan y, nhưng chỉ vì nguyên nhân này mà bố anh lại tặng cho bà ta chiếc nhẫn quý giá như vậy làm kỷ niệm, hơn nữa chiếc nhẫn đó còn giống hệt chiếc nhân tặng cho mẹ anh, điều này không thể giải thích “Cô ấy, cô ấy là bạn học cấp ba của bố” Bố Lục có được. chút chột dạ, không dám nhìn mặt con trai.


Lục Khải Vũ im lặng đưa chiếc nhẫn kim cương ra, đặt trước mặt bố Lục: “Cái này là Tô Cẩm bảo con trả cho bố, Tô Cẩm là ai? Bố, chắc là bố biết chứ.

Bố Lục kinh ngạc: “Con, con biết hết rồi sao?”

“Con không biết gì cả, bố, con muốn nghe bố nói.” Nói xong, anh chuyển một chiếc ghế đến trước mặt bố

Lục rồi ngồi xuống.

Bố Lục thấy không thể giấu được con trai mình nữa, thì bất lực thở dài, lấy bức ảnh vừa được giấu trong cuốn sách ra.

“Cô ấy, cô ấy là mối tình đầu của bố.

“Lúc đó, bọn bố đều học ở huyện Ảnh Hoa, cô ấy được trường công nhận là hoa khôi, học giỏi, tính cách cũng tốt. Rất nhiều học sinh nam thích thầm cô ấy “Vào kỳ nghỉ hè lớp mười một, bố đến nhà bà ngoại ở thôn Hương Lúa, khi đó cô ấy đang giặt quần áo ở bên sông, không cẩn thận bị rắn nước cắn bị thương ở chân, đúng lúc bố đi qua, kịp thời giúp cô ấy hút máu độc trên vết thương, sau đó đưa cô ấy lên bệnh việc trong huyện “Sau đó, bọn bố dần dần thân quen với nhau, sau đó trở thành người yêu. Bố Lục ngẩng đầu, nhìn vào bức tranh “Mùa gặt” của Van Gogh trên bức tường đối diện bàn làm việc, dường như đang chìm vào hồi ức tươi đẹp.

Lục Khải Vũ chưa bao giờ thấy biểu cảm này trên mặt bố mình, giống như hạnh phúc, nhưng lại có chút chua xót.

“Bọn bố đã hẹn ước với nhau sẽ cùng thi lên một trường đại học tốt nhất, cố gắng sinh sống, ra nước ngoài, đến quê hương của Van Gogh. Tràn đầy ảo tưởng về cuộc sống tương lai.


“Nhưng vào năm lớp mười hai, người em trai duy nhất của cô ấy đánh nhau với người khác bị thương, sau khi đưa đến bệnh viện thì luôn hôn mê không tỉnh. Mẹ cô ấy nhận được tin tức thì trực tiếp bất tỉnh, sau khi tỉnh lại, thì đầu óc có chút không bình thường”

“Cuộc sống của một nhà nhất thời trở lên hỗn loạn, năm đó, người dân thôn quê không có tài chính, tiền viện phí mỗi ngày của em trai cô ấy cũng rất lớn, đối phương còn tố cáo em trai cô ấy ra tay trước “Dưới tình huống như vậy, cô ấy không đạt được kết quả thi đại học tốt, sau đó, cô ấy đề nghị chia tay với bố, trực tiếp về nhà lấy chồng. Bởi vì đối phương đối phương cho nhà cô ấy rất nhiều sinh lễ, còn hứa sẽ tìm bác sĩ giúp em trai cô ấy chữa bệnh”

“Sau này bố học đại học ở Hà Thành, vào năm ba thì gặp được mẹ con, cũng không nghe ngóng về tin tức của cô ấy nữa. Khi bố và mẹ con chuẩn bị kết hôn, bọn bố đi đến làng Hương Lúa một chuyến. Lúc đó, mới nghe nói, em trai cô ấy đã chết rồi. Cô ấy đã có một đứa con.

“Sau này, cho đến khi con mười tuổi, công ty nhà chúng ta bắt đầu làm ra tiền, có một lần, bố và người bàn chuyện làm ăn phải đi qua nơi đó, vậy mà lại gặp cô ấy bị năm sáu người đàn ông cưỡng hiếp. Bố tức giận đánh nhau với những người đó, còn đe dọa sẽ báo cảnh sát, mới cứu được cô ấy!

Trên mặt bố Lục xuất hiện tia tức giận, dường như rất không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó vậy.

Chương 410: Con trai, cảm ơn con

“Lúc đó, bố mới biết, con của cô ấy vì bệnh mà chết, sau khi chồng cô ấy có tiền thì bắt đầu thay đổi, còn mắc chứng cờ bạc, cuối cùng vậy mà lại thế chấp cô ấy cho chủ nợ. Bố tìm người giúp bà ấy dạy dỗ người đàn ông kia, ép người đàn ông kia ly hôn với cô ấy. Lại đưa cho cô ấy một số tiền, đưa cô ấy về thôn hương lúa “Sau này, bọn bố không hề gặp mặt nữa” Sau khi nói xong, bố Lục như dùng hết toàn bộ sức lực, mệt mỏi dựa vào lưng ghế.

Sau khi Lục Khải Vũ im lặng một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Vậy chiếc nhẫn kim cương kia thì sao? Bố nghĩ, nếu như mẹ con biết thì sẽ đau lòng thế nào chứ “Khải Vũ, đó là bố nợ cô ấy. Năm đó vào hôm chia tay, cô ấy khóc cầu xin bố, bảo bố tìm bố cô ấy, đưa cho bố cô ấy ba triệu, giúp em trai cô ấy chữa bệnh. Như vậy cô ấy sẽ không cần phải gả cho người đàn ông đó nữa, cả đời này cô ấy chỉ muốn gả cho bố “Lúc đó ba triệu ở vùng nông thôn cũng là một số tiền lớn. Khi đó, thật ra trong tay bà con có tiền, nhưng, bố không dám xin người nhà, bố quá nhát gan.

“Nếu như khi đó bố dũng cảm hơn một chút, thì cô ấy sẽ không phải gả cho tên khốn nạn đó, cũng sẽ không phải đau khổ như vậy. Mọi chuyện đều do bố tạo lên, là bố trong lúc cô ấy cần sự giúp đỡ nhất, đã hèn nhát tàn nhẫn từ chối cô ấy. Mấy năm nay, trong lòng bố vẫn luôn rất tự trạch.


“Vài ngày trước, bố tình cờ gặp cô ấy ở thôn Hương Lúa mới biết cô ấy bị mắc bệnh nan y, chỉ sống được không đến hai tháng, vì để bồi thường cho cô ấy, cũng vì đề mình đỡ hối hận, bố mới đặc biệt tìm người làm ra chiếc nhẫn kim cương đó.

Sau khi nói xong, bố Lục mở mắt nhìn con trai: “Khải Vũ, con có xem thường bố không?”

Lục Khải Vũ nhìn bố mình, xem ra những người Lí Tiểu Linh nói đều là thật, Tô Cẩm không phải là em gái mình: “Bố, hy vọng sau này bố sẽ trân trọng mẹ con. Chuyện của Tô Cầm con sẽ giúp bố xử lý.

“Con?” Bố Lục có chút ngạc nhiên.

“Vâng, con đã đồng ý với mẹ cô ta, sẽ tìm cho cô ta một công việc ở Hà Thành, để cô ta có thể sống ổn định ở Hà Thành.

Sau khi nói xong, anh nhìn đồng hồ treo trên tường: “Thời gian không còn sớm nữa, bố nghỉ ngơi sớm một chút

Khi anh mở cửa chuẩn bị rời đi, bố Lục ở sau lưng anh nhẹ giọng nói: “Con trai, cảm ơn con

Lục Khải Vũ dừng lại một chút, không quay đầu lại, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc.

Khi đang chuẩn bị lên tầng hai, lại dột nhiên nhìn thấy mẹ Lục đang cầm một cốc nước từ phòng bếp đi ra.

“Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à?” Anh có chút ngạc nhiên.


Vẻ mặt của mẹ Lục cũng có chút mất tự nhiên: “Mẹ hơi khát, đi rót cốc nước, còn con, sao còn chưa ngủ?”

“Con có việc cần bàn với bố. Huyết áp của mẹ hơi cao, cần phải nghỉ ngơi sớm.” Sau khi dặn dò mẹ Lục cẩn thận, Lục Khải Vũ chuẩn lên tầng đi ngủ.

Nhưng mẹ Lục ở phía sau lại gọi anh lại: “Khải Vũ, đột nhiên mẹ nhớ đến một chuyện”

“Chuyện gì?”

“Chính là, mấy hôm trước mẹ nhìn chứng minh thư của

Triệu Hồng, hình như cô ấy cũng ở Thanh Viện huyện Hải Son.”

“Vậy sao?” Lục Khải Vũ có chút ngạc nhiên, cả nhà Lý

Mộc Tháp cũng ở Thanh Viện huyện Hải Sơn sao?

Trùng hợp như vậy sao? “Mẹ cũng không nhớ rõ, con yên tâm, ngay mai mẹ sẽ dành thời gian đi hỏi cô ấy, xem cô ấy có biết người Triệu Thanh Vân này không” Lục Khải Vũ hỏi như vậy, mẹ Lục cũng có chút không chắc chắn, lắc đầu nói.

“Mẹ, nói chuyện phải chú ý một chút, không được để lộ chuyện chúng ta đã tìm con. Con sợ nhỡ bị truyền ra ngoài, có một số người sẽ nhân cơ hội này để gây sự, không có lợi cho đứa bé.

Trải qua chuyện ở thôn hương lúa, anh cảm thấy có một số người có tích cách tham lam, đáng sợ. Vì để bảo vệ con mình, người biết được chuyện này càng ít càng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận