9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Thế là Mạc Hân Hy đưa tay gõ cửa một cái.

Tiếng cãi vã trong phòng dừng lại. “Ai vậy?” Tùng hơi không kiên nhẫn mở cửa.

Nhìn thấy hai người trước mặt từ quần áo đến phong thái đều khác người bình thường, Tùng sửng sốt một chút: “Các người tìm ai?”

Mạc Hân Hy chỉ chỉ Hồng Vi: “Tìm cô ấy

Lúc này Hồng Vi mới nhìn rõ bọn họ, đi nhanh tới mời bọn họ vào nhà: “Chủ tịch Lục, tổng thanh tra Lam, sao hai người lại tới đây?”


Một căn chung cư nho nhỏ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, mấy người đứng ở nơi đó có vẻ hơi chật chội.

Mạc Hân Hy quan sát xung quanh, thấy trong phòng có chút lộn xộn, trên ghế sa lon chất đầy quần áo, trên bàn trà còn có cơm hộp ăn thừa. “Thật ngại quá, phòng có hơi bừa bộn, để chủ tịch Lục và tổng thanh tra Lam chê cười rồi.” Hồng Vi quơ qua hai ba lần đã g hết đống quần áo trên ghế sa lon ném vào trong máy giặt ở bên ngoài ban công, sau đó lại nhanh thoăn thoắt dọn sạch rác trên bàn rồi mới rót trà cho hai người bọn họ.

Tùng vẫn đứng ở cửa ra vào, nhìn chăm chăm Lục Khải Vũ, mím môi không nói lời nào.

Mạc Hân Hy nhìn anh ta một cái, cười nói: “Hồng Vi, đừng ngại, ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục chuyện đã nói trước đó. “Chuyện đã nói trước đó?” Hồng Vi bối rối ngơ ngác, không hiểu cô đang nói đến vấn đề gì.

Mạc Hân Hy giả vờ tức giận: “Hồng Vi, cô đúng là đãng trí, khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được chủ tịch Lục cho cô ứng trước một năm tiền lương, cô đã cầm tiền trong tay rồi mà, sao lại quên mất thế này!

Nói xong, cô nháy mắt với Hồng Vi.

Hồng Vi lơ ngơ gật đầu: “Thật ngại quá, tổng thanh tra Lam, gần đây tương đối nhiều việc, tôi bận quá nên quên mất”


Mạc Hân Hy đứng dậy đi đến trước mặt Tùng, đưa tay ra: “Anh chính là Tùng à? Tôi đã sớm nghe Hồng Vi nhắc tới anh.”

Lúc này đại khái Tùng cũng nhận ra Mạc Hân Hy, anh ta hơi xấu hổ vươn tay: “Tổng thanh tra Lam, tôi đã nghe nói về cô, các thiết kế của cô thật sự rất tuyệt! Nói thật, lúc còn học cấp ba tôi cũng từng ước mơ trở thành một nhà thiết kế, nhưng tiếc là đã thi rớt đại học”

Nói xong, Tùng ngượng ngùng cười cười. “Thật ra tôi chỉ học đại học một năm, còn lại đều là nhờ vào sự kiên trì và nỗ lực tự học hỏi mà thôi, nếu có ước mơ, tôi tin chắc có một ngày anh cũng sẽ thành công” Mạc Hân Hy chân thành cổ vũ.

Cô không hề nghĩ tới, bản thân chỉ lơ đãng cổ vũ một câu đã khến Tùng thật sự trở thành một nhà thiết kế ưu tú, còn cứu con của cô trong lúc nguy nan. “Cảm ơn tổng thanh tra Lam, tôi sẽ cố gắng. Nụ cười Tùng lộ ra vẻ chất phác. “Tôi vừa mới nghe hai người cãi nhau, anh đang hoài nghị Hồng Vì phải không?”

“Cái này, tôi..” Vẻ mặt Tùng đột nhiên trở nên khó coi. “Anh không nên hoài nghi cô ấy, thật ra những hotsearch kia đều là do người đại diện của cô ấy thổi phồng, anh cũng biết ngành giải trí rồi đấy, không có mấy tin tức là thật đầu. Thế nhưng Hồng Vi đối với anh là một lòng một dạ thật sự. “Về chuyện số tiền cô ấy dùng để mua nhà là do chủ tịch Lục đã phê duyệt cho cô ấy ứng trước thu nhập của một năm, cô ấy không muốn thấy anh khổ cực như vậy nên mới muốn sớm mua một căn nhà ở Hà Thành. Nếu chỉ bởi vì những tin tức nhảm nhí của giới giải trí mà anh chia tay cô ấy, thì anh sẽ hối hận cả đời đấy.

Mạc Hân Hy quay đầu nhìn thoáng qua Hồng Vi, Hồng Vi cảm kích rơi lệ đầy mặt.


Nhìn thấy Tùng còn hơi nghi ngờ, cô lại tiếp tục nói: “Đương nhiên, thu nhập một năm này không phải là tạm ứng miễn phí, mà là do chúng tôi cần Hồng Vi giúp một chuyện”

“Là chuyện gì?” Tùng đã nhanh chóng tin tưởng lời cô. “Chiều ngày mai, chúng tôi cần Hồng Vi giả trang thành một người, đưa đồ đến đập chứa nước Mạnh Giang.” Nói xong, cô thoáng nhìn qua phản ứng của Hồng Vi.

Hồng Vi lập tức đứng lên, không chút do dự đồng ý: “Tổng thanh tra Lam cứ việc dặn dò, Hồng Vi tôi nhất định làm được.

Hiện tại, cô ta đang tràn ngập biết ơn đối với Mạc Hân Hy, vẫn còn chưa biết phải làm gì để bảo đáp đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận