9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Nghe Khúc Lăng Cường nói, Lư Tử Tín ngừng khóc, đột nhiên cả người bình tĩnh lại.

Khúc Lăng Cường lấy giấy ăn ở trên bàn thay cậu bé lau nước mắt, giọng nói thấp lại tràn đầy chân tình: “Tử Tín, mặc kệ con có phải là con ruột của mẹ con hay không, ở trong mắt cậu con cũng là cháu ruột ở bên ngoại của cậu, là người thân duy nhất trên đời này của cậu. Cậu nghĩ chắc chắn là mẹ con cũng nghĩ như vậy.

“Mẹ con?” Lư Tử Tín ngẩng đầu nhìn Khúc Lăng Cường một chút, trong đầu lại hiện ra gương mặt dịu dàng của Khúc Lăng Ái.

“Đúng vậy, chắc chắn mẹ con hi vọng là Tử Tín của chị ấy mỗi ngày đều thật vui vẻ, vui vẻ, không hi vọng nhìn thấy con đau lòng khổ sở như vậy”

Lư Tử Tín lặng lẽ cúi đầu, một lúc sau đột nhiên chậm chạp nằm xuống giường: “Cậu ơi, con có hơi buồn ngủ, muốn ngủ một chút!”

Khúc Lăng Cường hơi không yên tâm sờ lên trán của cậu bé, sau đó cầm lấy tay nhỏ có hơi lạnh của cậu bé: “Được, con ngủ đi, cậu ở đây với con.”


Lư Tử Tín nhìn anh ta một lúc thật sau, sau đó quay đầu qua một bên, nhắm mắt lại vậy mà thật sự ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ này của cậu bé kéo dài từ giữa trưa đến mặt trời chiều ngã về tây mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh ngủ trạng thái tinh thần của Lư Tử Tín đã khôi phục bình thường, vẫn lạnh lùng trước sau như một, u buồn, thờ ơ.

Trước bàn ăn, Khúc Lăng Cường múc cho cậu bé thêm một chén cháo nữa, thử thăm dò hỏi: “Tử Tín, con không có sao chứ?”

Lư Tử Tín im lặng nhận lấy chén cháo Khúc Lăng Cường đưa, cầm thìa khuấy khuấy mấy lần: “Cậu à, cậu yên tâm đi, con không sao đâu. Năm đó mẹ con qua đời con cũng gắng gượng được, tin tức này với con mà nói, không tính là gì cả.”

Khúc Lăng Cường đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Cậu biết Tử Tín của chúng ta dũng cảm nhất.

Sau đó, Lư Tử Tín cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu, yên lặng húp từng ngụm cháo.

Sau khi ăn xong cơm tối, cậu bé đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Khúc Lăng Cường lại kéo cậu bé lại: “Tử Tín, chơi game với cậu một lát đi! Cậu nhớ lúc trước chúng ta cùng nhau chơi con mới có năm tuổi, hay là cậu dạy con chơi nha Anh ta không muốn nhìn thấy Lư Tử Tín tuổi còn nhỏ đã gánh vác quá nhiều áp lực, đứa nhỏ này vốn phải nên vui vẻ, thế nhưng lại bị vận mệnh hành hạ cho buồn bã.

Lư Tử Tín nhìn liền nhìn rõ tâm tư của Khúc Lăng Cường, cậu bé nhẹ gật đầu: “Vâng. Cậu muốn chơi game gì?”

“Vương Giả Vinh Diệu thì sao? Con chơi không?”


“Không ạ, trước giờ bố con không cho con chơi những thứ này, chỉ bắt con đi làm nghiên cứu.” Bên trong giọng nói non nớt của Lư Tử Tín có lẫn vào chút không tương xứng với tuổi tác.

Tim Khúc Lăng Cường run mạnh lên, tên rác rưởi Lư Bạch Khởi kia thật sự xem Tử Tín như gà đẻ trứng vàng à? Đứa trẻ nhỏ như vậy, vẫn còn năm tháng hồn nhiên ngây thơ ham chơi, mỗi ngày lại bị vây ở trong phòng thí nghiệm, chẳng trách Tử Tín tuổi còn nhỏ mà đã u buồn đến vậy.

Anh ta nhất định phải nghĩ cách nhanh chóng đón Tử Tín ra ngoài.

“Vậy con sẽ chơi game gì?” Khúc Lăng Cường cười lớn hỏi, mỗi ngày trôi qua của đứa bé này thật sự quá khổ mà.

Lư Tử Tín nghiêng đầu nghĩ: “Hay là chơi trò cá lớn nuốt cá bé năm đó cậu dạy con đi.”

“Được, vậy chúng ta chơi cá lớn nuốt cá bé!”

Chín giờ đêm, sau một lúc chơi game, Lư Tử Tín nằm ở trên giường, dần dần ngủ thiếp đi.


Khúc Lăng Cường đứng ở phía trước cửa sổ, mím môi, nhìn khuôn mặt nhỏ của Lư Tử Tín đang ngủ say, yên lặng một hồi, quay người đi ra ngoài.

Trên ban công, anh ta gọi điện thoại cho người bạn thân nhất của mình là Hoàng Tuấn Phong.

“Nhà họ Lư chuẩn bị mua đất xây xưởng thuốc ở ngoại ô phía tây, đang tiếp xúc với chính quyền nơi đó, tôi nghe nói gần đây tập đoàn Long Uy cũng có hứng thú với mảnh đất kia, tôi tin tưởng anh có cách làm hư kế hoạch của nhà họ Lư, để Long Uy lấy được mảnh đất kia.’ Hoàng Tuấn Phong là cấp cao của tập đoàn Long Uy và là thân tín của cậu hai Long Thiên.

“Này cu Cường, tin tức anh nắm cũng rất nhanh đó? Sao nào, cuối cùng cũng quyết định ra tay với nhà họ Lư à?”

Ở bên kia đầu điện thoại truyền đến tiếng cười trêu tức của Hoàng Tuấn Phong.

Khúc Lăng Cường nhíu nhíu mày: “Hoàng Tuấn Phong, nếu như anh còn dám gọi tôi là cu Cường, cẩn thận tôi đánh cho răng anh rơi đây đất đó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận