Có người nói hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy tuổi tác lại hợp lớn lên chắc sẽ thành một đôi.
Nhưng các cô và anh không đồng tình cũng không phản bác, vì duyên mỗi người đều do mỗi người tự quyết định, có người nên duyên từ bé, có người đã gặp nhau rồi nhưng lại xa cách rồi cuối cùng vẫn thuộc về nhau, số phận mỗi người đã được an bài xong xuôi tất chỉ là chúng ta không thể nhìn thấy hay biết trước được mà chỉ còn cách hạnh phúc sống ở hiện tại và mở lòng chào đón tương lai.
Nói nghe có vẻ chông chênh nhưng nhìn vào góc độ khác thì bên cạnh chúng ta vẫn có rất nhiều người thân luôn yêu thương và san sẻ những chuyện vui buồn. Như bên cạnh Nghịch Tử Thiên luôn có Tô Nhật, bên cạnh Kỷ Hành Dục luôn có Nghịch Tiểu Nhi và một nửa dân số phần đông đều có một người luôn ở bên cạnh họ.
Con người sống ở kiếp này khó đoán được kiếp sau nhưng vạn sự luân hồi khó lòng thay đổi nên ta chỉ đành học cách chấp nhận nó.
…
Trên ban công sân thượng, sau trận mưa lúc sáng sớm thì bây giờ trời đã tản bớt mấy vệt mây, gió hiu hiu nhè nhẹ thổi lúc chiều tà, cả tháng nay hiếm thấy vệt hoàng hôn đỏ như màu lòng đỏ trứng như này, một vì trời mưa hai vì bận việc, nói chung hôm nay thật sự là một ngày tuyệt vời.
Kỷ Hành Dục vừa vỗ Tiểu Diệu ngủ liền đi tìm cô.
“Tiểu Diệu nay chơi vui quá nên vừa về đã lăn ra ngủ ngay, anh còn chẳng tốn chút sức để ru nó nữa”.
“Uhm, hẳn mệt rồi, anh thì sao?”.
Nghịch Tiểu Nhi đứng trực diện vào ánh hoàng hôn, đôi môi cong lên nở nụ cười xinh đẹp một cách dịu dàng, cô nghiêng đầu nhìn Kỷ Hành Dục, nam nhân tuấn tú, đẹp trai, phong độ mà thời gian có nhanh cách mấy cũng chẳng đuổi kịp người.
Kỷ Hành Dục ôm lấy eo cô, cảm giác ấm áp bình yên đến lạ. Cả hai đều không nói gì thêm chỉ im lặng ngắm nhìn cảnh hoàng hôn đang lẳng lặng thu mình ở góc chân trời.
…
Kỷ Hành Dục rất ít khi nói về cội nguồn của anh cho cô nghe, chỉ biết là từ nhỏ đã sống một mình cùng đứa em khác họ An Dĩ Dương, nghe Tiểu An Dĩ Dương bảo lúc anh còn nhỏ tính tình rất ngông cuồng và hống hách, thường xuyên lén chạy ra ngoài khu vực cấm để rong chơi…
Để rồi gặp được Nghịch Tiểu Nhi! Cô gái bé bỏng có suy nghĩ khác thường, hành xử tùy ý nhưng giàu lòng yêu thương, trưởng thành sớm một cách không cần thiết.
Một tiểu hồ ly và một tiểu cô nương giang hồ, dòng đời đưa đẩy dẫn đến kết quả ngày hôm nay, thành phẩm cho cặp đôi yêu nhau là một tiểu hồ ly bé bỏng giống hệt baba của nó.
Đứa nhỏ này lên ba tuổi đã giống baba nó, vẻ ngoài đẹp trai trong sáng, được vô vàn các thiếu nữ săn đón mong mỏi lớn lên từng ngày, nhưng sự đời đâu đơn giản như vậy, bên cạnh bé con luôn có một tiểu nữ hùng hổ đi theo.
“Không cho, Diệu Diệu là của con!”.
“Tiểu Yêu, không được quấy, mau buông anh trai ra nào”.
Lữ An Vỹ đi tới giữ con gái lại, người lớn đứng xung quanh nhìn hai đứa nhỏ đều bật cười vì quá đáng yêu.
“Kỷ Hành Diệu, con giải quyết đi chứ! Đừng nhìn mẹ càng đừng mong cha giúp con”.
“Con sẽ tự giải quyết chuyện của mình”, Tiểu Diệu còn nhỏ nhưng đã bộc lộ được sự chính chắn, bé xoay qua nhìn Tiểu Yêu, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Anh sẽ tới chơi với Tiểu Yêu nữa mà, nên em phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ của em đi biết chưa!”.
“Uhm, em nghe lời Diệu Diệu”.
Hả!? Nhanh chóng vậy sao? Lữ An Vỹ xoay qua nhìn Hắc Quản, con gái họ không nghe lời họ mà lại nghe lời của một đứa nhóc thích làm người lớn.
Nghịch Tiểu Nhi dắt tay Tiểu Diệu lên, chào tạm biệt gia đình họ rồi dắt bé ra xe về nhà.
Hắc Quản ngán ngẩm nói bâng quơ, “Ngày nào ra khỏi cổng trường con cũng như vậy chi bằng theo dì Nhi của con mà về nhà luôn đi”.
Hắc An Yêu ngây thơ nhìn mẹ hỏi, “Ba nói thật hả mẹ, con cũng muốn đi theo anh trai lắm á?”.
Lữ An Vỹ nhéo má con gái cộng thêm cái liếc mắt dành cho Hắc Quản, nói.
“Lời ba nói con dám tin không?”.
Tiểu Yêu lắc lắc đầu, “Không ạ!”.
“Thế thì về nhà!”.
“Vâng”.
Hắc Quản nhìn con gái mà tủi thân.
“Sao con nói vậy, con không sợ làm ba con đau lòng hả?”.
“Là ba bảo con đi theo dì Nhi trước á nha!”.
“Con…”.
“Em thấy càng hỏi chỉ càng khiến anh đau lòng hơn thôi”.
“Được rồi, con gái hết thương ba rồi! Ba biết mà”.
Tiểu Yêu như cảm thấy chột dạ liền chạy tới ôm chân baba, nũng nịu.
“Con thương baba nhất mà, baba thương con nhất có đúng không?”.
Hắc Quản mới đó đã cười toe toét bế con gái lên bồng lên cao, thơm vào má bé một cái.
“Con thông minh lắm!”.
Chợt bé chỉ tay về phía chiếc xe kẹo bông phía trước, “Baba mua cho con một cái nha”.
Nhìn vẻ mặt nũng nịu của con gái anh chỉ còn cách đồng ý.
“Biết ngay con có ý đồ mà, nhóc gian xảo”.
“Hì hì, baba là tốt nhất, mua cho mami một cây luôn nha ba”.
“Còn ba đâu? Con lại quên ba nữa?”.
“Mua cho baba luôn, mua cho cả nhà luôn”.
“Ba con hai người đúng là”, Hắc Quản bế con gái đi tới nắm tay cô cùng đi, Lữ An Vỹ ôm lấy cánh tay anh, nghe cha con họ trò chuyện nhí nhố rất vui vẻ.
Cả nhà bọn họ ba người hạnh phúc, ba người xây dựng thành một tổ ấm thân thương.
______ End _____
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...