“Đồ con cáo vong ơn bội nghĩa, tốt nhất ngươi đừng trở về đây nếu không muốn trở thành món thịt cáo hầm củ cải!”.
…
“Nghịch Nhi, ta nhớ em sắp phát điên lên rồi!”.
“Cháu sẵn sàng ở rể nếu cô chú cho phép!”.
…
“Con chỉ xin được cùng anh ấy làm người một nhà”.
_______
“Chụt!”, ánh nắng xuyên qua tầng mây trắng mờ chiếu xuống bãi cỏ xanh mơn mởn còn đọng hạt sương mai, một nam nhân đứng dưới tán cây giẻ quạt, mùa thu tới lá vàng rơi đầy trên mặt cỏ xanh rì, gió lùa sương rơi đọng trên mái tóc bạch kim óng ả, vẻ đẹp của chàng thư sinh si tình hay vẻ đẹp lãng mạn của một chàng bạch mã hoàng tử tuấn tú đều dùng để miêu tả người ấy.
Nghịch Tiểu Nhi từ trong khu nhà kính trồng hoa bước ra, nhìn thấy Kỷ Hành Dục đang đứng tựa người vào thân cây vừa bấm điện thoại, hình như đang bận việc. Cô khẽ đi tới, vừa nhìn thấy cô anh liền cất điện thoại đi, lộ ra một nụ cười ôn nhu trìu mến.
“Có hoa em thích không? Anh vừa tìm thêm vài nơi nữa, không ưng chỗ này anh đưa em đến nơi khác tới khi nào có hoa em thích thì thôi”.
Nghịch Tiểu Nhi phủi nhẹ giọt nước đọng trên mái tóc anh, ôm lấy tay anh vừa kéo đi vừa nói.
“Có hoa em thích rồi, em cũng đã nói rõ lịch trình cụ thể cho Tim, anh ấy sẽ lo hết mấy thứ còn lại cho chúng ta”.
“Nghịch Nhi thích là được”.
“Còn anh, anh có thích không?”.
Kỷ Hành Dục cưng chiều hôn lên má cô, xoa đầu Tiểu Nhi bé nhỏ kéo vào lòng.
“Anh thích tất cả mọi thứ từ em!”.
“Trả lời hay đó, thưởng cho anh này!”.
Nghịch Nhi kẹp một nhành hoa vào tóc anh, còn gì cam chịu khi đến một nam nhân lại xinh đẹp hơn biết bao chị em phụ nữ chứ, một vẻ đẹp kiêu sa mà cô luôn nâng niu gìn giữ.
“Từ nay anh không còn đi làm cùng cha mẹ em nữa, không còn phải ngày nào cũng áp lực đối diện với cha em, không lo sợ nhan sắc sẽ không hao giảm, em chúc mừng anh”.
Kỷ Hành Dục cười nhẹ nói.
“Làm việc với người dày dặn kinh nghiệm áp lực không đơn giản như thế nhưng cha vợ đã dạy bảo anh rất nhiều điều mà không phải ai cũng chấp nhận dạy dỗ, nói thẳng ra thì anh cảm thấy biết ơn cha vợ rất nhiều… aw”
Cô kéo má anh một cái rõ đau, trêu chọc.
“Gọi cha vợ nghe thuận miệng quá nhỉ?”.
Anh nghiêng người dựa vào cô, “Còn gì nữa, cha vợ đã công nhận anh luôn rồi, anh đã được cấp giấy phụ huynh cho phép làm chồng em rồi nha, haha”.
Cô nhìn vẻ mặt tự hào chiến tích của anh mà lòng cảm thấy hạnh phúc, chả biết rõ khi đó anh chỉ một mình vào thư phòng gặp cha mẹ cô nói chuyện kiểu gì mà sau đó lại thuận lợi ôm về thành tích mong muốn, cả đêm cười không nghỉ cả mơ cũng cười rộ lên.
“Vâng vâng vâng, em công nhận chiến tích của anh”.
Hai người họ đi mua sắm đến tận tối mới trở về nhà, ngôi nhà gỗ êm ấm hạnh phúc có ánh đèn nâu mật luôn rộng mở chào đón họ trở về bất cứ lúc nào.
Hai người họ đang ăn tối thì Hắc Quản gọi video tới, Hắc Quản cùng với An Vỹ kề sát mặt nhau tranh nói chuyện, Kỷ Hành Dục không mấy quan tâm tới chỉ yên lặng ăn nốt phần salad trong đĩa cùng với ngắm vợ ngồi ở đối diện đang cười nói vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Nhi này, đám cưới của hai người diễn ra vào hôm nào vậy!?”.
“Ngày này tuần tới”.
“Hả?”, An Vỹ xoay qua đánh Hắc Quản một cái, “Trùng ngày rồi, làm sao mà được đây?”.
Nghịch Nhi bỏ miếng dưa vào miệng, vừa nhai vừa nói, " Hai người cũng chọn ngày đó sao?".
An Vỹ gật đầu thì bên cạnh lại vang lên tiếng Hành Dục nhắc nhở cô.
“Nghịch Nhi, nuốt thức ăn rồi hẳn nói, khó tiêu đó em!”.
“Uhm~”, cô nuốt ực xuống bụng khiến anh cũng cạn lời.
“Anh bảo ăn chậm nhai kĩ chứ không bảo em nuốt trọng!”.
“Hihi!”, cô cười trừ rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn An Vỹ đang không vui chút nào, mặt mày ủ rủ.
“Có gì đâu mà, song hỷ lâm môn, là chuyện vui đó, có gì sau tuần trăng mật tụi mình cùng đi biển, thấy sao?”.
“Được a, vậy mình phải chuẩn bị đồ đi biển, mình lựa đồ rồi gửi cậu, tụi mình mặc đồ đôi ha”.
“Ok”.
“Vậy thôi ha, chồng cậu lo cậu ăn không tiêu, thôi mình không làm phiền hai người nữa, chào nha”.
“Chào…”.
Nghịch Nhi bỏ điện thoại xuống bàn ngước nhìn Kỷ Hành Dục đã ăn xong bữa giờ đang khoanh tay ngồi nhìn cô ăn thật chậm đĩa thức ăn còn tận một nửa của mình. Cảm thấy ánh mắt đó có chút khác thường, cô dè dặt nhìn anh hỏi nhỏ.
“Em ăn chậm nha, anh đừng hòng…”.
“Nghịch Nhi có nhớ hôm nay là đêm trăng tròn không?”.
Câu nói của anh làm cô muốn phụt ra cả miệng rau đang nhai, mặt bỗng chốc đỏ lên như quả cà, nói lắp bắp.
“Anh… anh… em còn đang ăn, em chưa no… aaa”.
Lời còn chưa dứt cô đã thấy anh rời ghế đi vòng qua bên cạnh trong một tích tắc đã bế cô lên, nở nụ cười đầy nham hiểm.
“Anh lại thấy em sắp nuốt hết nổi rồi, khi nảy em nhai không kĩ chi bằng chúng ta vận động một chút, anh giúp em tiêu hóa!”.
“…”, Kỷ Hành Dục một khi đã muốn thì cô có cản cũng không còn kịp huống chi hôm nay lại là đêm trăng tròn, nhìn mặt hắn đã đổ đầy mồ hôi kiềm nén cô lại thấy đáng thương liền chìa tay ôm lấy hắn, nghiêng đầu hôn lên khóe môi rồi xuống đến yết hầu đang di chuyển gấp gáp.
“Vậy là anh có lợi hay em có lợi đây hửm?”.
Kỷ Hành Dục sáng bừng mắt ra bế cô lên phòng.
“Dĩ nhiên là em rồi”.
“Dẻo miệng!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...