9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
Đột nhiên bị nghe mắng cô ta liền tức tối giơ con dao sét lên lao thẳng về phía Tiểu Nhi, người ả ta có thể xem là quá cỡ so với người bình thường, cả cơ thể như gần hai mét rưỡi điên cuồng đâm tới. Nghịch Tiểu Nhi nào có sợ, cô vào thế sẵn sàng giải quyết thì tiểu hồ ly kia đã nhanh tay lẹ chân đi trước cô một bước.
Kỷ Hành Dục không ưa nổi con ả này từ khi ả dám trừng mắt nhìn vào Nghịch Nhi của hắn. Hắn nhặt lên một mảnh kính vỡ dài nhất ở dưới chân rồi nắm chặt trong tay, hắn ở phía sau đã quan sát tùng hành động một, lần này đánh đổi dù là thứ gì đi nữa hắn nhất định phải bảo vệ cho cô an toàn.
Anh lao tới nhảy lên thành giường lấy đà sau đó xoay người đá một cú vào đầu Danh Kỷ, ả ta lung lay một lúc rồi bật ngửa ra sau, bàn tay ghê tởm nắm con dao bị anh một phát đâm miếng kính xuyên qua tận bên kia, máu bắn ra giàn giua giăng lên gương mặt trắng trẻo của Kỷ Hành Dục.
Danh Kỷ đau đớn thả con dao ra ôm lấy cánh tay đang chảy máu rồi nháy mắt cái đã biến thành dơi bay luồng qua lỗ thông hơi rồi chuồn đi mất, máu của cô ta nhỏ khắp căn phòng, tấm gas giường trắng xóa cũng bị nó làm cho dơ bẩn.
“Đúng là đồ dơ dáy, hôi chết đi được!”.
Kỷ Hành Dục làm lơ ánh mắt sắc lẽm mà cô đang nhìn hắn, hắn lau qua loa mấy vết máu dính trên mặt mới tiến đến trước mặt cô, thủ thỉ mấy lời ngọt ngào.
“Anh bẩn rồi, về tắm cho anh nha Nghịch Nhi!”.
Nghịch Tiểu Nhi biết rõ tại sao anh làm như vậy, người tốt với cô cô không phụ. Cô giơ tay ra véo vào má anh.
“Ra tay vừa mắt lắm, màn trình diễn vô cùng đặc sắc a”.
Nghe được lời cô khen, Kỷ Hành Dục từ thấp thỏm liền tỏ ra phấn chấn ôm lấy cô hôn một tràng quyết liệt.
“Em không giận là anh vui rồi!”.
“Tại sao lại giận, bảo vệ cho bổn tiểu thư thì sao em phải giận, làm tốt lắm!”.
Cô vỗ ngực hắn hai cái rồi bọn họ cùng nhau cáo lui trở về nhà. Cả hai người đều ướt sũng nên vừa về tới Hành Dục đã bật lò sưởi lên sau đó cả hai lau khô mình rồi thay một bộ quần áo mới. Suýt quên mất cô gái kia, lau mình xong cô ra khỏi phòng trước đi xuống nhà tìm kiếm, đi bít một vòng quanh nhà thì trót nghe được tiếng vật lộn ở đang ở trên tầng.
Nghịch Nhi chề môi khinh bỉ sau đó chuẩn bị đi lên lầu thì phía sau lưng lại nghe một tiếng “RẦM” kinh hồn bạt phía, Kỷ Hành Dục trong phòng cũng nghe thấy vội chạy ra xem, cô và hắn cùng lúc chứng kiến Hắc Quản rơi từ trên tầng hai xuống tầng trệt, may thay rớt ngay tấm thảm, cô thấy còn động đậy liền không thèm quan tâm mà tiếp tục đi lên đến bên cạnh Kỷ Hành Dục, tựa đầu vào vai hắn.
Bọn họ ở tầng một chứng kiến một người trên tầng hai chầm chậm đi ra mắng người bên dưới là vô sỉ, Hắc Quản bên dưới cũng dần đà đứng dậy, hai người họ cãi nhau một trận sóng gió.
“Nghịch Tiểu Nhi, tối nay em cho cô ta ngủ cùng em một bữa được không?”.
Bất ngờ nghe thấy tên mình, cô bất đắc gật đầu một cái.
…
Khung cảnh đêm hôm đó, hai vị tiểu công chúa đều đã chăn êm nệm ấm trong phòng tắt đèn đi ngủ còn bên dưới sofa trong phòng khách là hai con cú đêm vẫn còn thức tỏ mắt ra ôm cốc cà phê nhìn vào màn hình ti vi đầy tẻ nhạt.
Kỷ Hành Dục không biết đã mắng Hắc Quản lần thứ bao nhiêu rồi nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng ức chế.
Cáo: Đồ con rắn chết tiệt, bọn ngươi cãi nhau cớ gì lại tách chúng ta ra ngủ riêng! Ngươi ở không thích kiếm chuyện đến vậy sao?
Rắn: Nghịch Nhi cũng đồng ý rồi sao ngươi lắm lời thế! Thích thì vào đấy chen vào giữa nằm đi!
Cáo: Mẹ nó, ta mới là người bị hại mà ngươi nói chuyện với ta vậy đó hả? Có tin ta vào đấy ném cô ta ra ngoài không?
Rắn: Ngươi dám?
Cáo: Ta dám!
“Lộp bộp”, từ căn phòng trên tầng vang lên tiếng bước chân của sự tức giận cộng với tiếng mở cửa kèm theo đó là tiếng mắng thay cho lời ru ngủ giữa canh thâu.
Đại tiểu thư Nghịch gia: Các người còn cãi nhau một tiếng nữa tôi liền tặng mỗi người một cái ô!!! Trật tự chút đi rõ chưa??
Cáo + Rắn: Đã rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...