9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!


Đêm hôm đó Nghịch Tiểu Nhi được ở cùng cha mẹ ruột lòng cô vui như cận Tết, mẹ ruột của cô Tô Nhật mấy năm qua cùng cha Nghịch Tử Thiên của cô bay từ đông sang tây làm việc bận rộn, tuy vậy mỗi tối đều dành chút thời gian gọi điện thăm Nghịch Nhi, ngày nào cũng như vậy không bỏ sót ngày nào.
Ngày hôm sau cả nhà cô đến Diệp gia chào hỏi lần cuối, Nghịch Tử Thiên sẽ đưa cô theo cùng, vào nhà chào hỏi chỉ có Tô Nhật và người tài xế phụ bưng bê đồ đạc.
"Tô Dĩ, thời gian qua cảm ơn em đã phụ chị trông coi Tiểu Nhi, Tử Thiên anh ấy không nỡ để chị xa con bé nên quyết định sẽ mang nó theo cùng, ít quà này là tấm lòng của anh chị, hai vợ chồng và cháu nhận nhé!".
Tài xế bưng vào năm thùng quà và một xấp tiền đựng trong bao thư đưa cho hai vợ chồng họ, Diệp Chi Chi thấy vậy liền hỏi.
"Dì sẽ mang Tiểu Nhi đi ạ! Có còn quay về đây không?".
"Sao thế con?".
"Mặc dù bình thường con rất không thích chia sẻ đồ chơi với em ấy nhưng đi đột ngột như vậy con có chút buồn!".
Tô Nhật đi tới xoa đầu Chi Chi, bà mỉm cười hiền hòa, "Dì sẽ đưa em về thăm con mỗi khi rảnh, Chi Chi ở lại học giỏi nha con!".

"Chị, bọn em có thể nhận quà nhưng bấy nhiêu tiền đây thật sự nhiều quá, em không nhận đâu ạ!".
Tô Dĩ cảm thấy tự hổ thẹn trong lòng vì bấy năm qua không hề lo lắng chu toàn cho con của họ, hôm qua còn mắng cô một cách vô lý trước mặt Nghịch Tử Thiên, hôm nay còn mặt dày nhận số tiền này thì có hơi không hợp lý.
"Không sao, em cứ nhận đi, chiều nay anh ấy còn có việc nên phải sớm đi rồi, chào cả nhà!".
Nói rồi cả hai rời đi, ngoài này Nghịch Nhi ngồi cạnh cha, ông ấy bấm thứ gì trong máy tính mà cô xem chẳng thể hiểu nổi, tốc độ còn vô cùng dữ dội, cô không dám làm phiền chỉ ngồi một bên lâu lâu lại liếc mắt qua nhìn biểu cảm trên gương mặt Nghịch Tử Thiên rồi lại nhìn đi chỗ khác.

Đến lúc mẹ và tài xế vào xe ngồi mọi thứ vẫn như được lập trình sẵn, mọi người im hơi lặng tiếng suốt ba tiếng rưỡi đồng hồ, Nghịch Nhi ngồi xe lạ say xe cũng không dám hó hé nửa lời, đầu tựa vào cửa xe ngủ từ lúc nào không hay.
Đến khi tia nắng chiếu vào mặt khiến cô tỉnh dậy.

Căn phòng hoàn toàn xa lạ trong tâm trí Nghịch Nhi, trần nhà và khắp căn phòng bao phủ một màu trắng tinh khiết, kệ sách cao chất đống cặp vách tường, bàn học mới còn thơm mùi gỗ mới đặt ngay cạnh cửa sổ, căn phòng thật lạnh lẽo, không có gì nổi bật cả.

Cô mở rèm cửa mở luôn cả tấm cửa kính dẫn ra ban công, ban công trống rỗng, sạch sẽ một cách không quen mắt, ban công ở nhà dì vẫn có đất li ti do cô thích lén trồng cây ngoài đó, vườn hoa bên dưới ảm đạm một màu xanh thẫm, lấp ló trong những chiếc lá là vài bông hoa hồng đỏ, dấu hiệu kia cho thấy chúng sắp lụi rồi.

Bầu trời hắt hiu những hạt nắng nhỏ sắp bị mây đen che mất, muốn mưa rồi sao!
"Mẹ, mẹ ơi!", cô sực nhớ tới mẹ, còn rất nhiều chuyện Nghịch Nhi đêm qua còn chưa nói hết, mở cửa bước ra ngoài, một hành lang rộng dài miên man lấy tông màu nâu sẫm, lan can nhìn xuống bên dưới là phòng sách với bộ bàn ghế sofa không mấy hợp tông, tách trà ấm còn đang bốc khói nghi ngút, cửa nhà bỗng mở ra, người tài xế hôm qua chở cả nhà cô bước vào với đùm đề túi xách nhỏ to có đủ.
Nhìn thấy cô, chú ấy mỉm cười, gọi, "Tiểu Nhi xuống ăn sáng này, là mẹ cháu dặn chú mua món con thích đó, sau khi ăn xong con có muốn đi chơi không, ông chủ cho phép chú nghỉ hôm nay và ngày mai để đưa cháu đi chơi, thích đi đâu cứ nói chú nhé".

Ánh mắt cô không mấy vui vẻ như mọi khi, là sao vậy nhỉ, nghe chú ấy gọi cô cũng nhanh nhẹn tìm cầu thang chạy xuống bên dưới, vừa chạy cô vừa hỏi.
"Chú ơi, cháu nên gọi chú như thế nào?".
Chu Đảo nghe cô hỏi, vừa lấy đồ ăn ra vừa vui vẻ trả lời, "Chú họ Chu tên Đảo, làm công việc tài xế lái xe cho ông bà chủ, cháu thích gọi chú là gì cũng được!".
"Vậy cháu gọi là chú A Đảo nhé! Chú A Đảo, mẹ cháu đâu rồi?".
Nghe giọng non nớt của Nghịch Nhi cất lên hỏi, A Đảo ngước mắt nhìn cô một cái, gương mặt xinh đẹp giống hệt như bà chủ nhưng vẫn còn nét ngây ngô, nghịch ngợm trong đó, dù sao cũng mới là cô bé 10 tuổi, vẫn nên ngỗ nghịch một chút vẫn đáng yêu hơn, hiểu chuyện quá sớm sẽ khiến tuổi thơ những đứa trẻ ấy bị phai màu, thay gì được nhuộm đủ bảy sắc cầu vồng đúng theo những gì chúng phải nên nhận được thì chỉ còn một màu xám xơ ảm đạm.
Người ta nói...nếu một người phải suy nghĩ thật lâu mới trả lời được một câu hỏi vô cùng dễ thì tức là người đó đang cố nói dối bạn, muốn bạn không biết được sự thật hoặc là muốn bạn không phải đau lòng.
Nghịch Nhi nhìn chú mỉm cười, "Cháu quên mất còn chưa đánh răng, cháu đánh răng xong sẽ xuống ngay!".
Nói rồi cô chạy đi mất, Chu Đảo nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đó mặc dù cứ cười giỡn suốt nhưng lại thấy thật đáng thương, anh mong Nghịch Nhi không phải là đứa trẻ hiểu chuyện trong cái hoàn cảnh này.
"Khóc được một lần, lại muốn khóc thêm lần nữa rồi đúng không?".
Nghịch Nhi chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt liên tục, gương mặt nhỏ nhắn bị nước ướt át chiếm lấy, đôi mắt đỏ ngầu không biết là do nước chảy vào mắt hay là do giọt sương từ trong lòng uất nghẹn chảy ra.


Giọng con rắn kia lẳng lặng vang lên trong không gian tù túng, Nghịch Nhi sững sốt bước ra ngoài, con rắn kia đang ngồi vắt chéo chân trên giường nhìn cô mặt không cảm xúc.
"Sao chú lại ở đây?".
Khóe mắt cô đỏ hoe, giọng nói lúc cao lúc thấp không cố định, lục xà không muốn dọa cô, chỉ bình thản đi tới vuốt nhẹ khóe mi sắp chảy nước mắt kia của Nghịch Nhi, cất tiếng, "Ta luôn theo em, cho đến khi con cáo kia chịu xuất hiện, hắn gửi tới em một lời xin lỗi, hắn nói hắn rất nhớ em...!hắn...".
"Chú đi mà bảo với con cáo vong ơn bội nghĩa đó rằng bảo nó đừng để tôi bắt được, tôi mà bắt dính chắc chắn sẽ lột lông cho vào nồi nước hầm làm món thịt cáo hầm củ cải đó!", nói rồi Nghịch Nhi chạy ra khỏi phòng.
Lục Xà đứng đấy một lúc rồi quay người đi ra ban công nhảy xuống bên dưới rồi hóa lại thành dạng rắn trườn đi mất, hắn lẩm bẩm.
"Kì này ngươi mà tu không xong thì đừng bén mảng tới gặp tình yêu của ngươi nữa! Nồi thịt cáo hầm hủ cải chỉ chờ ngươi xuất hiện là đủ thành phần!"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận