Một nhóm 3 người nhanh chóng tiến vào phòng tập võ, phòng tập đã sáng đèn, người cũng thưa thớt, hai cậu bạn song sinh đi theo phía sau Nghịch Tiểu Nhi, là một cặp sinh đôi lớp 12A3 tên là Hiếu Thanh(anh), Hiếu Sở(em).
Hai người họ giống y như đúc, dáng người cao lớn, ngũ quan hài hòa, nhã nhặn.
"Mục võ thuật là thi đấu đơn, mỗi người các cậu đều có đối thủ riêng của mình, đừng mang suy nghĩ phải nhường bất kì một ai vì là khối 12, khối dưới xem các cậu là đối thủ nặng kí sẽ đánh hết sức, có thể trọng thương vì vậy cứ đánh hết khả năng, đúng quy định không ai có thể bắt lỗi các cậu!".
"Uh, bọn tớ hiểu!".
Cô liếc mắt một lượt qua hai người, chỉ bừa một người bước lên phía trước.
"Thực chiến dễ tiếp thu hơn, luân phiên hai người các cậu thay nhau lên đánh với tôi!".
Hai người họ nhìn nhau rồi cùng lúc gật đầu, "Được!".
...
Nghịch Tiểu Nhi vừa đến trước nhà thi đấu đa năng đã nghe phong phanh bên trong xảy ra nội chiến, người lớp khác nói xấu cô, người lớp cô bênh cô, sắp uýnh nhau sức đầu mẻ trán.
Luyến Tư cầm quả bóng bàn ném xuống đất, trừng mắt phe bên kia, "Các cậu lựa mồm lựa miệng nói cho đúng, Tiểu Nhi của chúng tôi vừa đẹp gái, thông minh lại nhà giàu, coi chừng cậu ấy phạt các người thì đừng có oán!".
Mồm nhanh hơn não Tú Dư bên phe kia liền nhảy vào, "Thông minh một chút thì đã sao, xinh đẹp nhà giàu thì ăn được chắc, bọn tôi chính là không thích cái thói ngạo mạn của cậu ta, nghĩ mình hay lắm chắc, còn bắt Lụy Viễn lớp bọn tôi chạy giữa trời nắng, quá đáng!".
"Một mình người của cậu chạy chắc, ai cũng phải chạy cơ mà".
"Cậu ta đúng là thích làm màu...", câu nói của cậu bạn phe kia đột nhiên đang nói lớn thì dần nhỏ lại rồi đứt ngang, mọi người dồn mắt theo hướng cậu ta đang nhìn.
Nữ sinh từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt nghiêm túc như có thể ra tay bất kì lúc nào.
Cả khối ai mà không biết Nghịch Tiểu Nhi một khi ra tay là không nhân nhượng, Lưu An từng giao chiến bị cô đánh thua thảm hại, sau lưng thì nói mồm to giọng lớn, trước mặt thì câm nín.
Loại người này cô không thèm chấp, tiểu não bé nhỏ như vậy sao đủ tư duy nói chuyện cùng cô.
"Các cậu có vấn đề gì với tôi à?", Nghịch Nhi lướt mắt quét qua cả đám người, "Sao không ai nói gì hết?".
Cô hắng giọng một tiếng, lạnh giọng nói.
"Được rồi, chủ nhiệm vừa gửi thông báo, học sinh nào không tham gia có thể rút, nhưng, về phần trách nhiệm hành vi làm lỡ thì giờ của những người còn lại sẽ bị trừ 5đ vào cột chuyên cần học kì!", cô ngẩng mặt lên nhìn bọn họ, "Thắc mắc trực tiếp đi tìm chủ nhiệm giải bày, ai luyện ở lại không thì có thể về, ra khỏi cánh cửa kia mọi trách nhiệm không còn là của tôi nữa! Thế nào!".
Ngữ điệu nhấn mạnh từng câu từng chữ khiến người xung quanh cảm thấy áp lực, học bá Đông Hoa chỉ cần nhìn đã khiến đối phương trụi lông, ánh mắt sắc sảo có tiêu cự, tầm sâu tầm xa, giọng nói kiên định không dễ bị lung lay.
Đám đông nhanh chóng giải tán, bạn học cùng lớp Luyến Tư chạy đến bên cạnh cô giơ ngón tay cái sừng sững lên, cười tít mắt.
"Đỉnh đỉnh, cậu ngầu quá đi mất! Tớ thấy còn áp lực huống chi bọn họ!".
Nghịch Nhi nhoẻn miệng cười, "Không gì là dễ dàng nắm được, chuyện phiền phức chỉ mới bắt đầu thôi! Các cậu không được gây hứng, tuyệt đối không nhớ chưa! Sẽ không bị thiệt, tớ dám chắc với các cậu!".
"Uh uh, biết rồi, bọn mình đi tập đây!".
"Đi đi!".
Nghịch Tiểu Nhi sống từ nhỏ đã không đề cao tình cảm, tình cảm là thứ khiến thân xác một người đang sống cuộc sống bình thường như hoa tươi nở trước gió bỗng chốc gặp giông bão mà lụi tàn hồng nhan.
Lòng người là thứ khó đoán nhất trần đời, nghĩ thấu rồi hẳn vẫn chưa thấu.
Buổi chiều trời đột ngột mưa to, Hắc Quản lái xe đến đón cô, trên đường về cô nhìn đồng hồ liếc mắt sang hỏi.
"Hành Dục vẫn chưa về ạ?".
"Ừ, buổi sáng hắn gọi nói với tôi rằng đã duyệt hồ sơ rồi.
Buổi chiều này sẽ chụp ảnh thử!".
Cô không nói gì thêm.
Lục xà từ khi theo cô rời khỏi nhà họ Diệp đã cảm thấy Tiểu Nhi có sự thay đổi.
Cô lúc bé rất giàu cảm xúc, cảm xúc đa dạng như tính cách của Tiểu Nhi, mang vẻ hồn nhiên, trong sáng như nước khoáng nhưng lúc này đây, ngồi bên cạnh chú ấy lại là một thiếu nữ điềm nhiên, vẫn tính cách mạnh mẽ nhưng vẻ hồn nhiên đã đánh vơi mất đâu rồi.
Gian xe im ắng nghe mỗi tiếng "tách tách" của đèn xi nhan mỗi lúc rẽ hướng, giọng lục xà nhàn nhạ cất lên.
"Cũng lâu rồi em không còn cười tươi như trước nữa!".
Nghịch Nhi nghe được câu nói của chú liền nhoẻn miệng cười tươi như hoa, "Ý chú là như này!".
Lục xà bị cô chọc cho cười hé răng, nói tiếp.
"Tươi như hoa trước ngày nở rộ!".
Ý là vẫn chưa tươi tắn? Cô thu hồi lại nụ cười rộng toét miệng, giọng điềm tĩnh cất lên.
"Chỉ là trưởng thành hơn một chút liền cảm thấy xung quanh không còn nhiều thứ đáng để cười".
Nghịch Nhi 3 tuổi dượng với dì không cho mua bóng cũng nhanh chóng tìm thú vui mới để lắp đầy lỗ trống, chú bán bóng cho cô cái túi ni lông mới có thể bắt được...!Kỷ Hành Dục mang về nhà! Hắn chính là thú vui an ủi ấn tượng đầu đời của cô!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...