9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Nhìn tiểu đệ tử mới nhận trước mắt, Tống Mạch nhất thời có chút khó xử.

Thực ra tối qua khi hắn chuẩn bị đi ngủ, hắn đã nghĩ tới thiếu niên này,
cũng đã cân nhắc qua về cậu. Hay nói cách khác rốt cuộc hắn cũng không
rõ người không biết nói có thích hợp với nghề này hay không, sau đó hắn
nhanh chóng đưa ra kết luận, là … cực kỳ thích hợp.

Muốn làm đèn
lồng tốt, trong lòng phải tĩnh lặng, khéo tay và có ngộ tính, thiếu một
thứ cũng không được. Sư phụ truyền thụ kỹ thuật, đệ tử chỉ cần có thể
nghe có thể nhìn, nghiêm túc quan sát lĩnh ngộ, không cần phải nói
chuyện. Ngoài ra, bởi có chướng ngại về ngôn ngữ, những người này chắc
chắn sẽ chịu được cô đơn, dễ dàng thích nghi với sự yên tĩnh, một lòng
một dạ làm đèn lồng.

Hôm nay, biểu hiện của thiếu niên này ở hai
trận tỷ thí đầu khiến hắn rất hài lòng. Trầm ổn hướng nội, thận trọng
khéo tay, hắn không chút do dự chọn cậu làm đồ đệ.

Nhưng khi
trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, khi hắn muốn hiểu rõ hơn về đệ tử
vẫn còn là thiếu niên này, mới phát hiện khơi thông ngôn ngữ quả là một
vấn đề.

Hắn là sư phụ của cậu, cũng không thể đến một câu nói chuyện phiếm cũng không nói được chứ?

Nhưng hắn chưa từng có giao tiếp với người câm bao giờ.

Trong khi Tống Mạch trầm tư nhìn về phía Đường Hoan thì Đường Hoan cũng có tâm sự.

Đây là một gian phòng ở rất lớn và rất trống trải, bên trong bày biện tất
cả các dụng cụ làm đèn lồng như: nan trúc, khung trúc, dây sắt, vải
thưa, hồ dán…, tất cả đều được chủ nhân phân loại sắp xếp rất chỉnh tề.
Gần cửa sổ bên này bày một dãy bốn cái bàn dài, Đường Hoan quan sát kĩ
rồi: một cái là để Tống Mạch vẽ tranh, một cái dùng để viết chữ, một cái thì bên trên có để mấy thứ đồ sổ sách linh tinh, còn có một cái, hắn
bây giờ đang dùng đây, hẳn là dùng để tiếp khách.

Nam nhân này vẫn luôn luôn thích sạch sẽ, cho dù thân phận của hắn có là gì đi nữa.

Mà giờ khắc này, ánh nắng sau giờ ngọ xuyên qua cây quế trước phòng len
vào cánh cửa sổ khắc hoa, chiếu lên phần áo thanh sam trước ngực hắn
khiến nó sáng ngời. Khuôn mặt hắn giấu trong bóng tối, khẽ ngẩng lên,
nhìn nàng. Nam nhân này mặc dù không cười, trong mắt cũng không chứa vẻ
lạnh nhạt đã thu hút nàng thủa ban đầu, nhưng ở trong đó có nhiều hơn
một chút tĩnh lặng, tựa như làn thu thủy, sâu sắc điềm đạm.


ràng cũng tầm tuổi với Tống nhị thúc, Đường Hoan có thể ở trước mặt nhị
thúc nói cười tự nhiên trôi chảy, thậm chí còn vỗ tay đắc ý tự hào đùa
bỡn đối phương quay vòng quanh, nhưng ở nơi này, ngay trước mặt Tống
Mạch, nàng lại giống như một sinh vật thấp hơn một bậc.

Từng là
trạng nguyên lang, học vấn uyên bác, từng tới nơi kinh thành phồn hoa,
dạo qua cửa quyền quý, chỉ sợ không dễ dàng lừa gạt như trước nữa?

Giả vờ dịu dàng?

Bây giờ nàng là nam nhân đấy!

Đường Hoan phản cảm nhất chính là loại nam nhân ẻo lả, cho dù có giả vờ, nàng cũng muốn giả thành loại hình mình thuận mắt! Mấy kiểu như làm nũng,
quyến rũ, mờ ám đều không thích hợp với nàng bây giờ. Cho dù có cười,
cũng phải hết sức cố gắng giảm bớt, bởi vì nàng biết chính mình cười rộ
lên có bao nhiêu quyến rũ. Lời ngon tiếng ngọt, mắt đưa mày liếc,thân
thể quyến rũ, những tuyệt chiêu nàng cực kì am hiểu đều không thể dùng
trong giấc mộng này.

Giả vờ bướng bỉnh? Khiêu khích hắn phá hỏng dáng vẻ khí định thần nhàn của mình?

Không được.

Là một người câm, nàng phải nên có chút tự ti; tích cực nhanh nhẹn, không
phù hợp với thân phận này. Hơn nữa Tống Mạch trầm tĩnh như vậy, hắn lựa
chọn nàng một phần rất lớn là vì cảm thấy nàng rất trầm ổn, nếu bây giờ
nàng đột nhiên thay đổi thành đứa trẻ nghịch ngợm bướng bỉnh, Tống Mạch
sẽ không yêu thích tính cách hoạt bát của nàng, chỉ thêm phiền chán nàng thôi.

Vậy nàng nên làm thế nào để Tống Mạch yêu thích mình đây?

Đây là một vấn đề nan giải, Đường Hoan cần thêm thời gian cân nhắc kỹ lưỡng.

Yên lặng một lát, Tống Mạch nhìn giá bút bên cạnh, mở miệng hỏi nàng: “Đã từng đọc sách chưa?”

Đường Hoan gật đầu, ánh mắt cũng nhìn về phía giá bút.

Như thế thì tốt. Tống Mạch đứng dậy, chuyển một cái ghế dựa tới bên cạnh,
vẫy tay ý bảo tiểu đệ tử ngồi lại đây, “Ngồi vào bên này đi, ta có lời
hỏi con.”

Đường Hoan ngoan ngoãn đi tới, ngồi xoay về phía hắn.

Bởi vì biết tiểu đệ tử lẻ loi một mình, Tống Mạch không hỏi chuyện trước
kia của cậu, chỉ hỏi tuổi tác của cậu, hỏi cậu đang ở chỗ nào, tới đây
làm học đồ có cái gì không tiện hay không. Hỏi rõ ràng rồi, hắn muốn ký

văn tự với cậu, đây là quy củ của nghề này.

Đường Hoan không biết thưởng chữ, chỉ biết là chữ của Tống Mạch nhìn rất đẹp, chữ mình cùng
chữ hắn đặt chung một chỗ, vốn ban đầu cũng không xấu lắm, bây giờ lại
trở nên không thể lọt vào mắt.

Nàng nói mình mười bốn tuổi, đã
bán đi tổ trạch tìm đến chỗ hắn nương tựa, trước mắt đang ở tại nhà trọ, nhưng trên người không còn dư nhiều tiền lắm, cũng chỉ trụ được thêm
mấy ngày nữa.

Tống Mạch hiểu rõ: “Vậy con chuyển đến đây ở đi, sư huynh con cũng ở trong này, mọi người ăn cơm cùng nhau, ngày thường
cũng không có gì phải tiêu xài. Chờ sau khi con bắt đầu làm việc, hàng
tháng sẽ căn cứ vào số lượng đèn lồng con bán được mà phát tiền công cho con.”

Đường Hoan gật đầu lia lịa, vô cùng cảm kích nhìn hắn.

Vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi…

Tống Mạch xoa đầu nàng, gọi tên của nàng mấy lần, sau đó bàn với nàng: “Tên
Dư Ngũ có chút khó đọc, về sau sư phụ gọi con là Tiểu Ngũ, được không?”

Đường Hoan vẫn gật đầu. Không phải chỉ là cái tên thôi sao, chỉ cần hắn không gọi nàng là Cẩu Đản (con chó) linh tinh gì đó, còn lại cái gì cũng được hết. Hơn nữa tiếng “Tiểu Ngũ” gọi lên nghe rất thân thiết, vừa mới biết nhau mà đã cho nàng nhũ danh thân mật như vậy, không phải Tống Mạch đã
động lòng với nàng đấy chứ?

Đường Hoan chợt cảm thấy rất hưng
phấn. Vẫn luôn là nàng tìm cách để cho Tống Mạch thích mình, nếu như hắn chịu chủ động thích nàng, vậy bây giờ nàng có thể “đè” hắn rồi!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đường Hoan nhìn Tống Mạch nhiều thêm vài phần chờ mong cùng tia lửa nóng bỏng.

Tống Mạch lại hiểu thành một ý khác, lớn giọng gọi Phó Ninh.

Phòng làm đèn của Phó Ninh ngay bên trái phòng Tống Mạch, bên phải nhường lại cho Đường Hoan. Nghe sư phụ gọi đến, hắn buông công việc trong tay
xuống, nhanh chóng nhưng không bối rối chạy tới: “Sư phụ gọi đệ tử có
chuyện gì ạ?”

Tống Mạch đứng dậy, bàn tay to áp vào trên gáy
Đường Hoan, ý bảo nàng đi tới chỗ Phó Ninh: “Đi nào, để sư huynh con dẫn con đi xem phòng.” Sau đó lại dặn Phó Ninh: “Sắp xếp ở cách vách phòng
con đi, sau đó con với Tiểu Ngũ đến nhà trọ một chuyến, giúp nó mang
hành lý tới, trên đường nghĩ xem còn cần thêm cái gì thì mua hết cho
Tiểu Ngũ.”

Tiểu Ngũ?

Sau một thoáng bất ngờ, Phó Ninh
nhanh chóng phản ứng lại, cười đáp: “Vâng, đệ tử nhất định giúp sư đệ
chuẩn bị thỏa đáng, xin sư phụ yên tâm.”

Tống Mạch vuốt cằm, dặn dò xong, trực tiếp đi làm việc của mình.

Vừa mới ở cùng nhau được có một lát thôi, Đường Hoan không muốn tách ra với Tống Mạch, khi ra cửa còn cố ý dừng bước chân, nghiêng đầu, lưu luyến
nhìn hắn.

Tống Mạch phát hiện, nhìn sang, thấy trên mặt tiểu đệ
tử đầy vẻ ngưỡng mộ, trong lòng mềm nhũn: “Đi đi, thu dọn xong hết rồi,
buổi tối lại cùng nhau dùng cơm.”

Nói xong thì thu hồi tầm mắt,
khóe môi khẽ cong lên. Lúc Phó Ninh vừa tới chỉ lớn hơn Tiểu Ngũ một
tuổi nhưng đã hiểu chuyện như người lớn, thoáng cái đã qua lại thân
thiết với mấy vị lão sư, cơ bản không có gì cần vị sư phụ là hắn quan
tâm. Tiểu Ngũ thì khác, hắn nên bỏ thêm chút tâm tư vào cậu.

Cửa
bị Phó Ninh đóng lại từ bên ngoài, Đường Hoan không phát hiện Tống Mạch
khẽ cười, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo Phó Ninh tới hậu viện.

Phó Ninh cẩn thận giảng giải cho sự đệ: “Tiểu Ngũ, sư phụ ở nhà giữa, bình
thường chúng ta dùng cơm cùng sư phụ ở thiên thính, trừ lúc đó ra, không được sư phụ gọi đến, không thể lên nhà trên quấy rầy người. Sư phụ của
chúng ta thích yên tĩnh, Tiểu Ngũ nếu gặp phải việc gì khó, có thể đến
tìm sư huynh trước. Đây là phòng của đệ, ta ở ngay cạnh phòng đệ.” Hai
người đứng ngoài hành lang trước cửa một gian phòng phía đông.

Đường Hoan mới đến, cũng không đòi hỏi cần phải có phòng tốt, dù sao có thể ở cùng một sân với Tống Mạch đã là không tệ rồi. Tiền viện cũng có sương
phòng, trước đấy nàng còn lo lắng mình phải ở bên đó, nếu nửa đêm muốn
làm chút gì chẳng nhẽ lại phải trèo tường?

Trong phòng bày biện
đơn giản lại không mất đi vẻ lịch sự tao nhã, trên giường đệm chăn màn
đều đã chuẩn bị tốt. Phó Ninh dẫn Đường Hoan đi tham quan một vòng, sau
khi chắc chắn Đường Hoan đã hài lòng thì dẫn nàng ra ngoài.

Đường Hoan còn chưa trả phòng cho nhà trọ, bên trong chỉ có một bộ xiêm y để thay, bọc quần áo lép kẹp, vô cùng sơ sài.

Phó Ninh tuy chỉ lớn hơn Đường Hoan một hai tuổi nhưng đã cao hơn nàng một
cái đầu. Hắn học theo sư phụ xoa đầu sư đệ, trấn an: “Đừng lo lắng, sư
phụ của chúng ta rất thoải mái, sẽ chuẩn bị cho chúng ta xiêm y bốn mùa
một năm, đồ mặc khi làm đèn, đi ra ngoài gặp người, đều có cả.”

Lúc này hai người đứng ngay cạnh giường trong nhà trọ, Đường Hoan ngửa đầu
nhìn Phó Ninh, cố gắng áp chế xúc động muốn đẩy ngã nam nhân này.

Ơ mà, nếu là sư huynh đệ, vậy hẳn là có thể chia sẻ một chút bí mật nho nhỏ của sư phụ nhỉ?


Đường Hoan giữ chặt cánh tay của Phó Ninh, để cho hắn ngồi ở trên giường, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn, nàng ngồi xuống sát cạnh hắn, cầm
tay hắn đặt lên trên đùi mình. Khác với Tống Mạch, tay của Phó Ninh hơi
lạnh, Đường Hoan nắm lấy ngón tay hắn quả nhiên tay trái không nhịn được nắm chặt một chút, lấy cớ đè xuống cho hắn khỏi lộn xộn, lơ đãng sờ
soạng bàn tay hắn hai cái.

Phó Ninh phản ứng rất nhanh, để sát đầu về phía nàng một chút: “Sư đệ có chuyện gì muốn nói với ta?”

Đường Hoan quay đầu nhìn hắn, vui vẻ gật đầu.

Phó Ninh chủ động duỗi phẳng tay ra: “Vậy đệ viết đi.”

Đường Hoan liền cúi đầu, nghiêm túc viết từng nét từng nét lên.

Đầu ngón tay thon dài dường như hơi xanh xao, vừa chạm vào hắn liền mang
tới chút ngưa ngứa, như ngọn sóng dồn dập khi thủy triều. Khi tay của sư đệ rời đi, ngọn sóng cũng đi theo, mặt nước còn chưa kịp yên ả, đầu
ngón tay sư đệ lại chạm vào hắn, cái loại ngứa ngáy kia cũng tụ tập tầng tầng lớp lớp, tràn đầy lòng bàn tay, dọc theo cánh tay chạy thẳng tới
ngực hắn.

Phó Ninh chưa bao giờ biết lòng bàn tay của mình lại sợ ngứa tới như vậy, muốn tránh lại không thể tránh, bởi vì miệng sư đệ có tật, cũng chỉ có thể trao đổi cùng đệ ấy như vậy. Hắn thử tập trung
tinh thần quan sát tay của sư đệ, vốn định nhìn cậu viết ra chữ gì thì
ánh mắt lại dần bị tay cậu hấp dẫn. Nho nhỏ xinh xắn, nhỏ hơn hắn một
chút, trông giống như tay của một cô nương.

Suy nghĩ này vừa nảy lên, hắn không nhịn được nhìn về phía khuôn mặt của sư đệ.

Đệ ấy đang cúi đầu, sườn mặt nghiêng về phía hắn. Mi mắt mảnh dài khẽ
chớp, cánh môi hồng nhuận bởi vì nhìn nghiêng mà trông như đang khẽ cong lên.

Phó Ninh nhìn mà ngây ngẩn tâm hồn. Hắn vẫn nghĩ nam nhân
lớn lên như sư phụ đã là cực hạn rồi, không nghĩ đến sư đệ mới tới cũng
không kém sư phụ chút nào. Chẳng qua sư phụ như ngọc, có phong thái nho
nhã của quân tử, sư đệ lại như lan, thanh lệ…

Tay đột nhiên bị người giật hai cái, Phó Ninh hoàn hồn, liền thấy sư đệ nhíu mày nhìn hắn, tay dùng sức ấn lên lòng bàn tay hắn.

Phó Ninh xấu hổ khụ khụ, che giấu luống cuống của mình: “Mấy chữ sau sư đệ
viết nhanh quá, ta không thấy rõ, sư đệ viết lại một lần nữa được
không?”

Thấy má hắn ửng hồng, Đường Hoan không khỏi đoán người kia không phải bị nàng trêu trọc nên sướng quá đấy chứ?

Khi viết lại mấy chữ, ánh mắt của nàng liếc xéo xuống chỗ đó của hắn.

Kết quả làm cho nàng vô cùng thất vọng, nam nhân này chẳng có tí phản ứng nào…

Lần này Phó Ninh không thất thần, thấy rõ vấn đề sau của Đường Hoan, hắn
lắc đầu bật cười: “Sư đệ đừng nghe mấy tin đồn bên ngoài, sư phụ một
lòng nghiên cứu kỹ thuật làm đèn, bởi vậy mới không cưới vợ, cũng không
phải…”

Đường Hoan thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực tỏ vẻ rốt cục cũng yên tâm rồi.

Phó Ninh hơi sửng sốt, sau đó chợt cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ sư đệ thật
sự sợ sư phụ xuống tay với đệ ấy? May mà tiểu tử này còn thông minh,
biết hỏi hắn trước, nếu không bị sư phụ nhìn ra manh mối, bằng không
chắc chắn sẽ đuổi đệ ấy ra khỏi cửa!

“Sư phụ của chúng ta là quân tử, Tiểu Ngũ yên tâm. Đi thôi, trở về cửa hàng nào.”

Phó Ninh vốn là người ôn hòa, trải qua một hồi ở nhà trọ, khi trở lại cửa hàng, hắn cùng
Đường Hoan đã trở nên rất thân thiết rồi.

Không cần Tống Mạch căn dặn, hắn chủ động dẫn Đường Hoan tới gặp bốn vị lão sư phụ.

Nhóm sư phụ trẻ tuổi nhất thoạt nhìn cũng đã ba mươi tuổi, đây mới chính là
trung niên hàng thật giá thật, khóe mắt đã có nếp nhăn, không giống như
Tống Mạch, ngoại trừ phong thái thành thục, khuôn mặt vẫn tựa như tuổi
đôi mươi. Bốn người đêu mặt mũi hiền lành, cũng rất nghiêm túc trầm ổn,
nhưng đều ít nói ít lời, chào hỏi xong, sau khi tỏ vẻ trưởng bối chiếu
cố hậu bối, đều vùi đầu làm việc của mình.

Phó Ninh vỗ vai Đường
Hoan, nhỏ giọng nói với nàng: “Trong cửa hàng của chúng ta, trừ tiểu nhị phụ trách bán đèn đằng trước, thì sư huynh của đệ, là ta, chính là
người nói nhiều nhất.”

Đường Hoan giật nhẹ khóe miệng. Nếu không
phải nàng bị câm, tất cả bọn họ cộng vào cũng không nói nhiều bằng nàng. Lạc thú lớn nhất của nàng, chính là dùng ngôn ngữ đùa giỡn nam nhân,
trêu chọc nam nhân trên tay, cuối cùng cưỡi nam nhân mạnh mẽ giày vò.

Sắc trời dần tối, Phó Ninh với Đường Hoan ngồi dưới tàng cây bên cạnh bàn
đá, dạy cho nàng một chút kiến thức căn bản khi làm đèn. Ước chừng sau
nửa canh giờ, Tống Mạch rốt cục cũng từ trong phòng đi ra, gọi bọn họ
tới thiên thính, trước khi ăn thì hỏi xem hai đệ tử ở chung thế nào.

Phó Ninh khen sư đệ thông minh hiểu chuyện, Đường Hoan đứng bên cạnh, mi mắt rũ xuống, ánh mắt rơi trên mặt đất, im lặng.

Những người Tống Mạch biết, đều nói nhiều hơn hắn, giờ đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện một người còn yên lặng hơn cả hắn, hắn phải bắt chuyện trước
mới có cái đáp lại, hắn chợt cảm thấy có chút không quen.


“Tiểu
Ngũ, con người sư huynh con rất dễ gần, theo như sư huynh con nói, về
sau con gặp phải khó khăn cứ đi tìm sư huynh, biết chứ?”

Đường Hoan gật đầu một cái.

Tống Mạch không biết nên nói cái gì nữa, hắn nhìn về phía Phó Ninh: “Bắt đầu từ ngày mai, con cứ dạy cho Tiểu Ngũ kiến thức cơ bản đã.”

Phó Ninh vừa định nói vâng, thì thấy Đường Hoan chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt khát vọng nhìn Tống Mạch.

Tống Mạch lập tức hỏi cậu: “Tiểu Ngũ muốn nói cái gì?”

Đường Hoan chỉ chỉ hắn, lại chỉ mình một cái, khoa tay múa chân vẽ hình cái đèn lồng, ánh mắt sợ hãi, sợ hắn từ chối.

“Tiểu Ngũ muốn ta dạy cho con?” Tống Mạch đoán hỏi.

Đường Hoan liên tục gật đầu, đầu cúi gằm xuống không dám ngẩng lên, chỉ vụng trộm liếc hắn một cái.

Tống Mạch chưa trả lời, Phó Ninh đứng ở bên tổn thương thở dài than: “Sư
phụ, xem ra sư đệ không nhìn trúng bản lãnh của sư huynh con đây rồi…”

Đường Hoan vội vàng kéo lấy tay áo hắn lắc đầu, lại một hồi khoa tay múa chân lung tung.

Tống Mạch nhìn chằm chằm vào thủ thế của cậu, nhíu mày, liền mang máng suy
đoán, cuối cùng nói: “Tiểu Ngũ là nói sư huynh do ta dạy, bởi vậy con
cũng muốn để ta tự tay dạy?”

Đường Hoan thật lòng vô cùng bội phục Tống Mạch, nàng vội vàng gật đầu.

Tống Mạch suy nghĩ thêm một chút thì quyết định: “Cũng tốt, ta tự mình dạy
hai người các con, tương lai ai hơn ai kém, đều xem ngộ tính của chính
các con thôi.”

Đường Hoan thỏa mãn nở nụ cười.

Phó Ninh
xoa xoa đầu Đường Hoan, nói với Tống Mạch: “Sư phụ, sư đệ nhìn thì thành thật, thật ra cũng rất thông minh đáng yêu, lá gan cũng to lắm. Con còn nhớ rõ khi con vừa mới tới, sư phụ muốn con làm cái gì thì con làm cái
đó, đâu như sư đệ mới ngày đầu tiên đã yêu cầu với người thế này? Sư
phụ, con phải nói trước một tiếng, người cũng không thể vì sư đệ thông
minh mà thiên vị dạy đệ ấy nhiều hơn đó, như vậy tương lai nếu con làm
đèn lồng kém hơn sư đệ, đệ tử không phục đâu!”

Trên mặt Đường Hoan ửng đỏ, vội kéo tay áo hắn, lắc đầu tỏ vẻ mình không thông minh đáng yêu một chút nào.

Tống Mạch liếc Phó Ninh một cái: “Sư đệ con còn nhỏ, nghe cái gì chính là cái đó, con bớt trêu chọc nó đi.”

Nụ cười của Phó Ninh không thay đổi, cuối cùng còn trêu chọc Đường Hoan
một câu: “Tiểu Ngũ à, vận khí của đệ thật tốt, sư phụ đã bắt đầu thiên
vị đệ rồi đấy.”

Đường Hoan nhìn về phía Tống Mạch xin giúp đỡ.

Tống Mạch cười ôn hòa với cậu, đứng dậy nói: “Qua bên kia ngồi xuống đi, đồ ăn lập tức là xong ngay thôi.”

Đường Hoan lập tức buông tay áo của Phó Ninh ra, ngoan ngoãn ngồi bên tay phải Tống Mạch.

Ba người dùng cơm, bốn món ăn một món canh.

Đường Hoan bắt đầu im lặng ăn cơm.

Tống Mạch khuyên cậu: “Tiểu Ngũ chớ ngại ngùng, ăn thêm đồ ăn vào, đừng chỉ
lo ăn cơm.” Gầy như vậy, có thể thấy là khi trước không được ăn cơm đầy
đủ.

Đường Hoan “đáp” một tiếng, sau đó gắp một miếng măng khô gần chỗ mình nhất trên bàn ăn, còn cẩn thận cắn nhỏ từng miếng một.

Tống Mạch bất đắc dĩ, tự tay gắp thức ăn cho đệ tử, bốn món ăn, mỗi món đều
gắp một chút: “Tiểu Ngũ, ta là sư phụ con, Phó Ninh là sư huynh con, con khách khí cái gì? Về sau thích ăn cái gì thì gắp cái đó, là bé trai, ở
chung cùng người khác phải hào phóng thong dong.”

“Đúng vậy đúng
vậy, nam nhân nên có bộ dáng của nam nhân, Tiểu Ngũ bộ dáng của đệ vốn
đã thanh tú lắm rồi, nếu không tỏ ra một chút khí khái của nam tử, cẩn
thận người khác chê cười đệ có tính nữ tử.” Phó Ninh ngồi đối diện Đường Hoan, thấy sư phụ quan tâm sư đệ rồi, hắn cũng không ra tay nữa, mỉm
cười trêu ghẹo.

Từ lúc Tống Mạch gắp thức cho nàng Đường Hoan vẫn một mực cúi đầu, mặc kệ ai nói gì, nàng cũng không có phản ứng.

Nụ cười trên mặt Phó Ninh cứng ngắc, Tống Mạch buông đôi đũa, đang muốn
dùng lời lẽ nghiêm khắc răn dạy đệ tử không nên thờ ơ với ý tốt khuyên
nhủ của người khác, mặc dù không muốn nghe cũng phải bày tỏ, lại thấy
hàng mi rất dài của đệ tử chớp chớp, rơi xuống hai giọt nước mắt to như
hạt đậu.

Đây là được hắn quan tâm mà cảm động, hay là thấy sư huynh nói cậu giống nữ tử mà tủi thân khóc?

Ngay lúc Tống Mạch không biết làm sao, Đường Hoan chợt đứng dậy, chạy nhanh
về phía cửa trước bước ra ngoài, chạy thẳng đến phòng của nàng.

Để lại hai người sững sờ tại chỗ.

Ánh mắt chạm vào nhau, trong lòng Phó Ninh thấp thỏm, nhanh chóng rời khỏi ghế: “Sư phụ, để con đi bồi tội với sư đệ.”

“Không cần, để ta đi.” Mặt Tống Mạch không chút thay đổi đứng lên.

Phó Ninh muốn đi theo, Tống Mạch cũng không quay đầu lại: “Sư đệ con sợ
người lạ, tối nay con ra đằng trước ăn cơm đi. Còn có, nếu không cần con dạy sư đệ, vậy mấy ngày kế tiếp con chuyên tâm đi làm đèn, ừm, trấn
Miêu Phụ đặt làm một đôi đèn rồng, ta thấy thời gian của lão Lý có chút
eo hẹp, con giúp ông ấy một tay đi.”

Đèn rồng…

Vậy mấy ngày này hắn khỏi cần làm cái gì khác!

Phó Ninh thầm kêu oan. Rõ ràng là sư đệ cảm động mà khóc, vì sao sư phụ sao lại cho rằng tại hắn nói sai chứ? Hơn nữa cho dù hắn có nói sai, cũng
không cần đuổi hắn ra đằng trước ăn cơm chứ?

Vậy cũng quá mất mặt rồi!


Liếc nhìn sư phụ đang đứng trước cửa phòng sư đệ, Phó Ninh quyết định tự lấy tiền túi, ra quán nhỏ bên ngoài tùy tiện gọi bát vằn thắn ăn vậy.

Thấy đại đệ tử đã rời đi, Tống Mạch khụ khụ, gõ cửa gọi: “Tiểu Ngũ, mở cửa.”

Cánh cửa khép hờ, hắn gõ một cái, liền mở ra.

Tống Mạch trực tiếp đi vào. Gian ngoài không có người, gian trong lại có
tiếng động . Tống Mạch vòng đến gian trong, chỉ thấy tiểu tử kia đang
nằm sấp trên giường khóc hu hu không thôi.

“Tiểu Ngũ.” Hắn vừa đi tới gần vừa gọi cậu.

Đường Hoan sợ hết hồn, chợt ngồi dậy, nhìn thấy sư phụ, cuống quít dùng tay áo lau mặt, nhảy dựng lên rồi quỳ xuống nhận lỗi.

Tống Mạch ngăn cậu lại, kéo người tới bàn bên cạnh ngồi xuống, thấy đệ tử
đứng ở đó còn thút tha thút thít không kìm nén được, khóc đến hai mắt
sưng đỏ, quá khó hiểu: “Là bởi vì câu nói chê cười của sư huynh con?”

Đường Hoan lắc đầu, cố lấy dũng khí nhìn hắn, muốn khoa tay múa chân, dường
như lại cảm thấy rất phiền toái, tiến lên phía trước gần một chút, chỉ
vào môi cho Tống Mạch xem, liền khoa chân múa tay dẫn dắt nói chuyện.

Đương nhiên, nàng không phát ra âm thanh nào, nhưng cứ như vậy, phối hợp với
động tác của nàng, cùng với môi ngữ thì mọi chuyện cũng dễ hiểu hơn một
chút.

Tống Mạch dường như đã nắm được kỹ xảo giao tiếp với tiểu
đệ tử, điều này khiến cho hắn rất vui vẻ, vừa quyết định sau khi trở về
liền luyện tập môi ngữ với gương, vừa mỉm cười trấn an cậu: “Ta là sư
phụ con, đối tốt với con là tất nhiên. Hôm nay coi như xong, về sau
không được luống cuống như thế. Nếu con không quen ta chăm sóc con như
vậy, vậy thì tự thoải mái hơn một chút, hiểu không?”

Đường Hoan ngoan ngoãn gật đầu, nói sư phụ thật tốt.

Tống Mạch nhìn chằm chằm môi của đệ tử, nhìn hai lần, hiểu rõ ràng, vỗ vai
Đường Hoan: “Được rồi, đi rửa mặt, chúng ta ăn cơm thôi.”

Nhìn
bóng dáng nam nhân cao gầy, Đường Hoan rất vừa lòng với biểu hiện của
mình. Ít nhất lần này “sư phụ” đã đặt nàng vào trong lòng rồi.

Trở lại thiên thính một lần nữa, nàng tò mò chỉ vào vị trí của Phó Ninh.

Tống Mạch vững vàng ngồi xuống: “Sư huynh con có việc, không cần chờ hắn,
chúng ta ăn trước đi.” Lần này tuy không liên quan tới Phó Ninh, nhưng
là muốn dạy dỗ hắn một chút, miễn cho về sau hắn lại không cẩn thận nói
lung tung làm tổn thương đến Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ còn nhỏ tuổi, thân thể
lại có tật nên da mặt quá mỏng.

Đường Hoan không nghĩ nhiều. Phó
Ninh đúng là đẹp mắt, nhưng ngồi cùng một chỗ với Tống Mạch, tựa như
trăng với sao, ở chỗ này ngược lại lại làm vướng mắt nàng.

Nàng giả vờ bình tĩnh gắp thịt cho Tống Mạch, sau đó chỉ vào cái bát đầy đồ ăn của mình, nhìn hắn chờ mong.

Đây là muốn báo đáp ý tốt của sư phụ sao?

Tống Mạch bưng bát lên, nhận ý tốt của đệ tử.

Một bữa cơm khi hai người đều trầm mặc chỉ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nhau cuối cùng cũng trôi qua.

Màn đêm buông xuống, khi Đường Hoan trải giường chiếu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài. Nàng bước nhanh đến trước cửa, phát hiện một tiểu nhị áo vải đang xách nước tới chính phòng.

Tống Mạch sắp tắm rửa?

Đường Hoan đi ra ngoài.

Tiểu nhị xách tới một thùng nước cuối cùng, lại đặt một thùng nước nóng bên
cạnh thùng tắm, hướng về phía nội thất thông báo một tiếng: “Ông chủ,
nước đã được rồi.”

“Biết rồi, lui xuống đi.”

Tiểu nhị xoay người chuẩn bị đi thì đâm đầu vào Đường Hoan. Nhận ra đây là đệ tử câm
mới thu của ông chủ, tiểu nhị nhìn vào mắt, bụng đầy tâm tư vội vàng rời đi. Ông chủ cũng phải tắm rửa rồi, còn gọi đệ tử câm vào trong phòng,
hay đúng là muốn làm cái gì?

Đường Hoan thuần thục đóng kín cửa, xắn ống tay áo lên, đứng bên cạnh thùng tắm chờ Tống Mạch tới.

Tống Mạch nhanh chóng bước tới, chỉ mặc một thân trung y, nhìn thấy nơi vốn không nên có người nào đột nhiên lại nhiều hơn một người, ngơ ngác hỏi: “Tiểu Ngũ, sao con lại tới đây?”

Đường Hoan vắt cái khăn lên cạnh thùng tắm, khoa tay múa chân với hắn.

Tống Mạch bật cười, xua tay với cậu: “Không cần, sư phụ tắm rửa không cần
người hầu hạ bên cạnh, con nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Quả thật, rất nhiều
sư phụ dạy nghề đều đem học đồ thành người sai sử, sai khiến các loại
việc nặng việc nhọc, Tiểu Ngũ nhất định là đã từng nghe nói tới chuyện
này, lúc này mới tới đây muốn hầu hạ hắn, nhưng hắn thật sự không cần.

Đường Hoan kinh ngạc há mồm, trong mắt trào lên vẻ tủi thân, cúi đầu.

Tống Mạch biết đệ tử hiểu lầm nên đành phải giải thích rõ ràng: “Tiểu Ngũ,
ta thu các con là muốn truyền tay nghề cho các con, không phải là để các con làm việc cho ta. Không cho con hầu hạ, là vì sư phụ quen tự mình
tắm rửa, không phải ghét bỏ con hầu hạ không tốt, đừng nghĩ nhiều nữa,
mau đi đi.”

Đường Hoan vui vẻ ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch, nhưng vẫn không chịu đi, dáng vẻ hiếu thuận kiên trì muốn hầu hạ sư phụ.

Tống Mạch khuyên vài lần nhưng không khuyên được, lại không đành lòng nổi
giận với tiểu đệ tử đáng thương này, đành phải lựa chọn cam chịu, xoay
người, bắt đầu cởi quần áo. Nếu Tiểu Ngũ muốn hiếu thuận với sư phụ là
hắn này, hắn mạnh mẽ cứng rắn quá, chẳng phải là tỏ ra xa lạ? Cơm tối
Tiểu Ngũ vừa mới thoải mái hơn một chút, hắn cũng không thể lại dọa cậu
nữa.

Bên cạnh thùng tắm, Đường Hoan quang minh chính đại đứng một chỗ, khuôn mặt bình tĩnh, chờ nam nhân kia cởi sạch sẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui