9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Không biết có phải là ảo giác của Đường Hoan hay không, sau khi bộ đầu thay bộ quan phục áo
lam kia, chẳng những trên người lập tức thêm khí độ thần bí của cao thủ
giang hồ, đến ngay cả người thoạt nhìn cũng trẻ tuổi hơn rất nhiều. Vốn
là vóc người cao gầy, nay một thân trường bào màu xám đậm, nho nhã lại
uy nghiêm.

"Ta không có hứng thú với nữ nhân, xin khuyên ngươi
đừng đặt những tâm tư lãng phí kia ở trên người ta, còn dám nhìn trộm ta như vậy, cẩn thận ta phế đi võ công của ngươi." Chọn xong đồ ăn, bộ đầu đuổi điếm tiểu nhị đi, lạnh lùng nhìn Đường Hoan.

Đường Hoan bĩu môi, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Đại thúc phế đi võ công của
ta, vậy ta sẽ không có cách nào hái Tống Mạch nữa rồi, đến lúc đó ngươi
báo thù như thế nào?"

Bộ đầu châm chọc cười: "Chẳng lẽ lần đầu
tiên ngươi hái hắn dựa vào là võ công? Cho dù ngươi không chịu nói cho
ta biết, ta cũng có thể đoán được, chắc chắn là ngươi dùng cách bất nhập lưu khác. Nếu không chỉ bằng chút công phu mèo quào kia của ngươi, hắn
thổi một hơi cũng có thể giết ngươi."

Đường Hoan tức giận đến đỏ
bừng mặt, không dám lớn tiếng tranh luận, chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Võ
công của ngươi cao còn không phải là vẫn bị hắn đánh bại như thường?"

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói ta đói quá, làm sao tiểu nhị còn chưa bưng đồ ăn tới vậy!" Đường Hoan nhịn không được trợn mắt nhìn đối phương một cái.

Bộ đầu uy hiếp mà liếc trả lại nàng một cái, tầm mắt dừng ở trên bình rượu, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Rót rượu cho ta."

Mấy ngày nay Đường Hoan đều bị bộ đầu coi là nha hoàn sai bảo, nàng cũng
quen rồi, ngoan ngoãn rót đầy cho hắn, quay đầu chuẩn bị cũng rót một
chén cho mình.

Bộ đầu nhíu mày nhìn nàng rót rượu, "Tửu lượng của ngươi không tệ?"

Đường Hoan vừa rót rượu vừa đắc ý nói: "Nói ngàn chén không say chính là ta!"

"Khẩu khí không nhỏ, dám so với ta một trận không?" Bộ đầu nói giống như trêu chọc con nít.

"Được." Đường Hoan lớn tiếng bảo tiểu nhị bưng mười hũ rượu ngon lên, cười tủm
tỉm nhìn hắn: "Đại thúc, chúng ta đánh cuộc chút gì đi? Nếu ngươi thua,
đêm nay ngươi để cho ta ngủ một đêm, nếu ta thua, ta, ta về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói, nhận ngươi làm nghĩa phụ, thế nào?"

Bộ đầu này, mặc dù sau khi biết nàng cùng Tống Mạch có một chân liền cực
kỳ hung dữ với nàng, chẳng qua rốt cuộc coi như là người tốt tính, có

thể dễ dàng tha thứ sự khiêu khích của nàng, đến ngay cả nàng mưu tính
chạy trốn, hắn cũng chỉ là bỏ đói nàng một bữa, không có trừng phạt
khác.

Bộ đầu cười lạnh, "Hình như bất kể thắng thua, đều là ngươi được lợi?"

Đường Hoan đỏ mặt nhìn hắn: "Nếu ta thắng, ngươi cũng không chịu thiệt mà..."

Khí thế của bộ đầu chợt trở lạnh, Đường Hoan sợ tới mức giật mình một cái,
vội cúi đầu nhận sai: "Thôi thôi, chúng ta đổi thành đánh cuộc tiền..."

"Không cần, chẳng qua là nếu ta thắng, phạt ngươi đoạn đường này đều không cho nói chuyện, trừ phi là ta hỏi ngươi." Bộ đầu nhận lấy hũ rượu tiểu nhị
bưng lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

Đường Hoan ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt như vậy của nam nhân, nàng sửng sốt một chút, một cái chớp mắt kia, nàng dường
như thấy được một người khác...

Nhưng là, bộ dạng của bọn họ căn bản không giống nhau, thanh âm không giống nhau, đến ngay cả chiều cao, cũng có chênh lệch.

Đúng vậy, hắn không có khả năng là Tống Mạch, Tống Mạch cái gì cũng không
nhớ được, càng không thể sử dụng cách này tìm đến nàng, hắn còn ở một
chỗ nàng không biết, chờ nàng lại đi hái. Nhưng Đường Hoan biết, lần này nàng không có khả năng thành công, cho nên nàng cũng không cần đau đầu
rốt cuộc có nên phối hợp với bộ đầu giết hắn hay không.

Nàng cầm một vò rượu lên, trút thẳng vào trong miệng.

Rõ ràng đã hoàn toàn quên hắn bắt đầu cuộc sống mới rồi, lại xui xẻo đụng
vào kẻ thù của hắn, có phải đời trước nàng nợ Tống Mạch, cho nên chết ở
trong tay hắn một lần không đủ, còn phải chết lần thứ hai nữa hay không?

Nàng sợ chết, nàng thử chạy trốn, nhưng khi bị bộ đầu bắt về, nàng cũng
không có khó chịu lắm, có lẽ khẩn trương sắp gặp được hắn xua tan những
sợ hãi này?

Đường Hoan lần đầu tiên uống rượu say, nàng không
biết mình uống bao nhiêu, chỉ biết là khi nàng ngã vào trên bàn, đối
diện bộ đầu còn ngồi vững vàng.

Tống Mạch bế nàng trở về trong
phòng, theo thói quen mà điểm huyệt ngủ của nàng, như vậy hắn bức rượu
ra cho nàng, nàng ngủ cũng thoải mái hơn một chút.

Lấy mặt nạ

xuống, khôi phục cơ thể bình thường, Tống Mạch rửa mặt, trở lại trên
giường giúp nàng, nhìn rượu từ đầu ngón tay nàng nhỏ xuống, trong lòng
hắn phức tạp.

Sau khi tỉnh mộng, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng tách khỏi nàng, chỉ là không có hiện thân gặp nàng.

Không để cho nàng nhìn thấy, là muốn biết trong lòng nàng có hắn hay không,
một lần triền miên cuối cùng trước khi tỉnh mộng, quấn quýt si mê của
nàng cho hắn một tia hy vọng. Nhưng hắn không dám ngay mặt hỏi nàng, sợ
nàng thừa nhận hoặc phủ nhận, sợ không phân biệt được thật giả.

Bây giờ hắn biết, trong lòng nữ nhân này thật sự có hắn, chỉ là nàng yêu
không có sâu như hắn. Nàng nhớ hắn, lúc ở dưới thác nước luyện khinh
công nàng sẽ đột nhiên dừng lại, đứng ở trong nước hồi lâu, nàng cũng sẽ ở trong rừng trúc chặt mấy cây trúc trở về làm đèn lồng, ở trên đèn
lồng vẽ không thấy rõ là vẽ cái gì, nhưng nàng sẽ không vì hắn mà dừng
lại. Nàng định dùng thời gian một năm rưỡi để quên hắn, sau đó một lần
nữa bắt đầu cuộc sống của nàng, vĩnh viễn cũng không biết, hắn vẫn mong
đợi nàng có thể bởi vì không bỏ được mà chủ động đi tìm hắn.

Nữ nhân vô lương tâm lại rất sợ chết này!

Nhưng hắn vẫn là cảm thấy thỏa mãn, ít nhất, nàng động tâm với hắn. Hắn không trách nàng yêu ít không trách nàng muốn quên, đồ đệ được nữ ma đầu đệ
nhất giang hồ "Nguyệt Hạ mỹ nhân" nuôi lớn, hắn có thể làm cho nàng động tâm một chút phân tâm một chút, Tống Mạch cũng không biết nên vui mừng
mình đủ cố gắng, hay là cười nhạo Nguyệt Hạ mỹ nhân tự tay đưa đồ đệ bảo bối bà vất vả nuôi lớn cho hắn.

Bây giờ, hắn đương nhiên có thể
trực tiếp mang người về sơn trang, nhưng hắn vẫn là muốn khiến cho nàng
chủ động tìm tới. Hắn muốn xem, khi nàng thật sự chống lại hắn, còn có
thể lý trí như vậy hay không, càng muốn biết, nàng sẽ dùng thủ đoạn gì
quyến rũ hắn chân chính.

Hắn thích nhất, chính là thiên kiều bá mị của nàng.

Đặt nữ nhân đang ngủ say nằm xuống, Tống Mạch một lần lại một lần nhẹ nhàng hôn nàng, giống như trong một năm này gần như mỗi đêm đều sẽ làm như
vậy, sau đó, ở trong sự thỏa mãn bình yên ngủ.

A Hoan, nàng lừa ta nhiều lần như vậy, ta lừa nàng lần này, nàng hẳn là sẽ không trách ta chứ?

Trách cũng không sao, ta tặng bản thân cho nàng, ta biết nàng sẽ thích.

~


Nửa tháng sau, bộ đầu dẫn Đường Hoan tới trong một loạt dãy núi, chỉ vào
ngọn núi cao nhất nói: "Đó là Cô Vân Phong, đỉnh núi có một sơn trang,
tên là Ẩn trang, Tống Mạch chính là trang chủ. Lát nữa tự ngươi đi lên,
ta sẽ âm thầm theo dõi ngươi. Ta cho ngươi thời gian nửa tháng,
ngươi..."

"Đợi chút, ngươi nói là Ẩn trang?" Đường Hoan mở to hai mắt nhìn. Nàng từng nghe sư phụ nhắc tới Ẩn trang đó, hình như là thiên hạ đệ nhất trang trong truyền thuyết? Nghe đồn trong trang cất giấu vô
số bí tịch võ công cao thâm, mà các đời trang chủ đều thân mang tuyệt
thế võ công, không người có thể địch, dẫn tới vô số nhân sĩ giang hồ mộ
danh, có người muốn tìm đến cậy nhờ sơn trang bái sư học nghệ, cũng có
người không phục danh tiếng này muốn khiêu chiến thiên hạ đệ nhất. Đáng
tiếc có rất ít người biết được vị trí của Ẩn trang ở nơi nào, lại càng
khỏi phải nói Lư Sơn chân diện mục của trang chủ Ẩn trang.

(Lư Sơn chân diện mục; chỉ bộ mặt thật.)

"Phải, cho nên không thể không nói vận khí của ngươi tốt, Tống Mạch khó được
xuống núi một lần, đã bị ngươi gặp được." Bộ đầu nhìn ngọn núi xa xa,
rất nhiều cảm khái.

"Vì sao hắn xuống núi?" Đường Hoan còn có chút không thể tiếp nhận thân phận của Tống Mạch.

Bộ đầu dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn nàng: "Ta làm sao mà biết? Được rồi, ta cho ngươi nửa tháng..."

"Không được!" Đường Hoan lập tức lớn tiếng phản bác, "Không được, thời gian
nửa tháng quá ngắn, dù sao cũng phải một tháng, không, dù sao cũng phải
nửa năm..."

Ánh mắt bộ đầu trở lạnh, thấy Đường Hoan ngoan ngoãn
ngậm miệng, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Một tháng, một tháng sau, nếu
ngươi không thể giúp ta giết hắn, ta muốn mạng của ngươi!" Nói xong,
liếc nhìn nàng một cái thật sâu, nhấc chân đi về phía trước, nhìn như đi dạo nơi sân vắng, đang oán giận nhìn chòng chọc vào hắn, Đường Hoan chỉ chớp mắt một cái, bóng dáng của hắn đã không thấy tăm hơi.

Đường Hoan ngây người nửa ngày.

Thân phận của Tống Mạch đỉnh thiên, vận rủi của nàng cũng đỉnh thiên!

(Đỉnh thiên: hình dung cực cao hoặc đạt tới cực hạn)

Nhưng nàng có thể làm như thế nào... Hai người, người nào nàng cũng không đánh lại!

Quên đi, chết thì chết đi, tốt xấu gì cũng phải biết được một chút về Ẩn trang trong truyền thuyết!

Đường Hoan hít thật sâu, mấy lần tung người chạy về phía Cô Vân Phong, một
lúc lâu sau mới thở hồng hộc đi tới dưới chân ngọn núi. Nàng ngồi ở trên một tảng đá lớn nghỉ ngơi, nhìn mặt trời một chút, sắp chính giữa rồi,
theo thói quen muốn đòi bộ đầu lương khô, quay đầu, mới nhớ ra bộ đầu đã sớm chạy rồi.

"Này, đại thúc, ngươi còn ở đó hay không, ta đói bụng!"


Thanh âm của nàng vang vọng ở trong núi, không ai trả lời...

"Meo meo..." Xa xa trong bụi cỏ lại truyền đến tiếng mèo kêu.

Đường Hoan bây giờ đối với tiếng mèo kêu rất mẫn cảm, men theo thanh âm đi
qua tìm, chỉ thấy một con mèo trắng tai xám đuôi xám từ trên cây nhảy
xuống, quay lưng về phía nàng chạy về phía trước được một đoạn, chợt
dừng lại quay đầu nhìn nàng.

Đường Hoan mềm nhũn cả tim.

Mèo này trừ thân thể nhỏ hơn hai vòng ra, những thứ khác quả thực giống mèo Tiểu Ngũ như đúc!

Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, hé ra nụ cười dịu dàng nhất của mình, vươn tay gọi nó: "Tiểu..."

"Tiểu tổ tông lại chạy đi đâu, mau mau ra đây!"

"Meo meo..."

Tiếng nam nhân vừa truyền tới, mèo trắng lập tức chạy về phía trước, người nọ hình như cũng nghe được động tĩnh, như gió xuất hiện ở phía trước mèo
trắng, đón mèo trắng tung người nhảy lên vào trong lòng, cười sờ nó:
"Một ngày không chạy ra ngoài cũng không được, ngày nào đó bị sói tha đi rồi, xem mày làm sao bây giờ!"

Đường Hoan ngồi xổm tại chỗ, sững sờ nhìn nam nhân khoé môi có lúm đồng tiền kia: "Tiết..."

Tiết Trạm nghe tiếng ngẩng đầu, thấy một cô nương mỹ mạo ngồi ở nơi đó, hơi
ngẩn ra: "Cô là ai?" Vừa mới hình như nghe thấy nàng gọi hắn?

Tâm niệm Đường Hoan thay đổi thật nhanh, chống đỡ muốn đứng lên, lại chật
vật ngã xuống, thần sắc thống khổ: "Vị công tử này, ta là lên núi hái
thuốc, lúc đi đến nơi này không cẩn thận trượt chân ngã, có thể làm
phiền huynh giúp ta một tay không? Ở đây toàn là núi, ta, ta sợ..."

Mặc dù trong hiện thực cũng có Tiết Trạm người này rất không bình thường,
nhưng nếu thật sự có hắn ta, Đường Hoan tin tưởng, Tiết Trạm nhất định
có quan hệ cùng Tống Mạch!

Vậy đừng trách nàng, lại lợi dụng hắn ta một lần.

Đường Hoan cúi đầu cười trộm.

Xa xa trên cành cây cổ thụ khô che đậy thấp thoáng trong cây cối tươi tốt, Tống Mạch cũng cười, hắn biết ngay mà, nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

A Hoan, ta ở sơn trang chờ nàng.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, bóng dáng của nam nhân nhoáng lên một cái đã mất
đi bóng dáng, chỉ một lát sau, hai con chim sẻ “phạch phạch” bay tới
đây, đậu ở trên ngọn cây, mổ lông cổ xù lên cho nhau, vui vẻ lại thân
mật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui