"Ngươi đang cười cái gì?"
Thanh âm nam nhân đột nhiên gần ở bên tai, Đường Hoan lé mắt, chỉ thấy Tống
Mạch với vẻ mặt băng sương mà đi tới đây, sau đó ngồi xếp bằng ở trên
giường dường như muốn vận công chữa thương, chau mày.
Đường Hoan kinh ngạc, chẳng lẽ Khang Ninh bỏ không phải loại thuốc kia, mà là độc dược?
Khang Ninh không giống như là cái loại người này, có lẽ là kẻ thù của Tống
Mạch vụng trộm bỏ độc dược vào, Tống Mạch bởi vì không có phòng bị,
không cẩn thận đã trúng chiêu?
Trong nháy mắt, Đường Hoan nghĩ
tới đủ loại âm mưu hãm hại, cho nên, khi Tống Mạch bắt đầu đỏ bừng cả
mặt xé rách quần áo trên người, nàng nhìn thấy, nhưng không kịp phản
ứng.
Đây, đây là có chuyện gì?
Tống Mạch đột nhiên mở mắt ra, hai mắt ửng đỏ, nhìn chằm chằm chăm chú vào nàng: "Ta trúng xuân dược, không ép ra được."
Đường Hoan há to miệng, ngay sau đó, người đã bị hắn kéo đến trên giường. Nam nhân vừa như bị điên xé rách quần áo nàng, vừa nghiến răng nghiến lợi
mắng nàng: "Nói, lúc dạ yến rốt cuộc ngươi nói những cái gì với Khang
Ninh? Có phải ngươi xui khiến nàng ta bỏ thuốc hay không? Có phải ngươi
thấy ta vô luận như thế nào cũng không chịu muốn ngươi, liền mượn tay
nàng ta bỏ thuốc cho ta, sau đó ngươi nhân cơ hội tốt này đưa lên hay
không? Ngươi nữ nhân... hèn hạ này! Được, ngươi đã muốn, ta dùng ngay
ngươi giải độc, sau đó cũng không cần chờ đến ngày mai, ta lập tức giết
ngươi!"
Đường Hoan cái gì cũng không làm được, cái gì cũng nói
không nên lời, chỉ có thể sững sờ nhìn nam nhân này phẫn nộ xé quần áo
lẫn nhau, sau đó giống con dã thú cực đói hung ác gục vào trên người
nàng. Hắn cắn nàng, nàng đau quá, nhưng hắn cũng biết gặm đến chỗ nàng
mẫn cảm nhất, từ trên xuống dưới, không cần nhìn, nàng cũng biết trên
người mình là cái vẻ gì, không cần sờ, nàng cũng biết nơi đó của mình đã chuẩn bị tốt rồi.
Nhưng lúc hắn xông vào như phát tiết, Đường Hoan vẫn là đau khóc.
Thật sự là đau khóc sao?
Không phải.
Đường Hoan đang khóc vì nam nhân ngốc này, lần đầu tiên khóc vì hắn.
Nước mắt tuôn trào mãnh liệt làm mờ tầm mắt, nàng không thấy rõ mặt hắn,
nhưng nàng biết, trên mặt Tống Mạch nhất định là vẻ phẫn hận, nhưng nam
nhân ngốc này, hắn nhất định không biết, hắn giả bộ giống thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, bởi vì hắn phạm vào tối kỵ lừa người. Lừa người phải biết người biết ta, càng phải biết rằng đối phương đối với mình
hiểu biết được bao nhiêu. Tống Mạch giả vờ trúng thuốc, nhưng hắn không
biết, nàng biết trong mộng xuân dược gì cũng không có tác dụng với
hắn...
Nam nhân ngốc này, hắn một chút cũng không biết giả bộ.
Hắn giả vờ tàn nhẫn với nàng, nhưng hắn vẫn là sợ nàng đau, cho nên hắn
dùng phương thức tàn sát bừa bãi như vậy giúp nàng chuẩn bị.
Vì sao phải như vậy?
Bởi vì hắn không muốn để cho nàng biết tâm tư của hắn đối với nàng, hắn
nhất định là sợ, sợ lại bị nàng cười nhạo, sợ nàng đắc ý nàng lại lừa
hắn một lần nữa.
Dù vậy, hắn vẫn là cho nàng.
Sao hắn ngốc như vậy?
Ngốc đến nhất định phải yêu một nữ nhân mới chạm vào nàng, ngốc đến bất kể
nữ nhân này bao nhiêu xấu xa đều yêu nàng, ngốc đến trăm phương nghìn kế thành toàn cho nàng.
Đường Hoan muốn nói chuyện với hắn, nàng
muốn dùng ánh mắt cầu hắn, nhưng nước mắt không ngừng nàng căn bản không thấy rõ, chỉ có thể càng không ngừng gọi tên của hắn, cho dù căn bản
không phát ra được thanh âm nào.
Tống Mạch, Tống Mạch...
"Tống Mạch!"
"Làm sao, đau sao? Muốn xin ta dừng lại?" Tống Mạch trước ánh mắt mông lung
của nàng mới điểm mở huyệt đạo cho nàng. Hắn không muốn thấy dáng vẻ rơi lệ của nàng, sợ mình mềm lòng nói ra lời gì không nên nói, hắn lại càng không muốn thấy ánh mắt cười nhạo hắn của nàng sau khi tỉnh táo. Hắn
ngốc, tự hắn biết là đủ rồi, không cần nàng nói cho hắn một lần nữa.
Hắn nói bình tĩnh, động tác lại không ngừng nghỉ chút nào, làm như vội vàng hoàn thành một nhiệm vụ. Đường Hoan vất vả lắm mới ngừng khóc, thanh âm lại đứt quãng ở trong va chạm của hắn: "Tống Mạch, ngươi, vì sao ngươi
ngốc như vậy, ta, ta không đáng giá được ngươi, đối tốt với ta như
thế..." Nàng thật sự là nữ nhân xấu xa, nàng muốn chính là cùng các nam
nhân làm chuyện theo bản năng mà không có tình yêu, ngươi không cần thủ
thân với ta, ta cũng không cần dừng lại vì ngươi, hai bên không nợ nhau. Trong lúc vô tình trêu chọc Tống Mạch, trong lúc vô tình lừa hắn tình
sâu như vậy, nàng không cho nổi, nàng cũng không trả nổi...
"Tốt
với ngươi? Như vậy cũng gọi là tốt với ngươi?" Tống Mạch nảy sinh ác độc đâm vào nàng: "Ta nói rồi, muốn ngươi chỉ là vì giải độc, ngươi đừng tự mình đa tình, chờ xong việc ta giết ngươi, ngươi đừng nói ta đối tốt
với ngươi nữa!"
Khẩu thị tâm phi!
Đồ ngốc!
Đường
Hoan khóc không thành tiếng, lời nói gắng gượng ngưng tụ tâm thần muốn
nói lại bị hắn đụng vỡ. Nàng bỏ qua, cần gì phải hỏi chứ, hắn chính là
đồ ngốc, hắn chỉ thích nữ nhân xấu xa là nàng đây, nàng không phải cũng
đã biết sao? Nếu hắn không muốn thừa nhận, nàng sẽ không ép hắn nữa.
"Tống Mạch, giải huyệt cho ta, giải ra, ta, ta muốn ôm ngươi..."
Nếu đây là một lần cuối cùng, nàng muốn yêu thương nam nhân này một lần,
hắn không tin lời nàng, hắn cũng có thể cảm nhận được áy náy của nàng
đối với hắn.
Tống Mạch không để ý tới, hắn không tin, hắn cũng không cần nàng lại lừa hắn.
"Tống Mạch, ta đau, ta muốn ôm ngươi, Tống Mạch..." Đường Hoan khóc kêu, khóc kêu, nàng biết hắn sẽ đau lòng. Hắn sợ nàng khóc, nàng vừa khóc, hắn
liền cái gì cũng chịu đồng ý với nàng.
"Đã lúc này rồi, ngươi cho là ngươi còn có thể giở trò bịp bợm gì?" Tống Mạch điểm mở huyệt đạo cho nàng, thanh âm châm chọc.
Đường Hoan cái gì cũng không nói, nàng chỉ ôm lấy hắn, giống như dây leo quấn chật chặt ở trên người hắn. Hắn mắng đẩy tay nàng ra, nàng ngã xuống,
lại một lần nữa đứng lên ôm lấy hắn, một lần lại một lần... Khi hắn cuối cùng cũng không cự tuyệt nàng nữa, Đường Hoan nhắm mắt lại, thử thăm dò hôn hắn, "Tống Mạch, hôn ta một cái, một lần cuối cùng..."
Đầu
hắn nâng lên thật cao, không cho nàng hôn, nhưng có nước ấm áp chảy
xuống, rơi đến trên mặt nàng, chảy tới khoé miệng nàng, là mặn.
"Đừng..."
Nàng vừa muốn khuyên hắn đừng khóc, nói cho hắn vì nàng không đáng, miệng
lại đột nhiên bị hắn ngăn lại, dịu dàng lại điên cuồng. Nàng sửng sốt,
nhưng ngay sau đó đè lại đầu hắn đáp lại hắn, giống như phía dưới dây
dưa chặt chẽ như vậy, giống như là một người, rất lâu rất lâu sau, cho
đến sắp không thể hô hấp, hắn mới buông nàng ra.
Động tác của hắn dịu dàng lại, liên tục không ngừng mà dùng một kiểu khác hôn nàng, trừ
lần đó ra, không có động tác khác nữa, chỉ có tiếng va chạm quen thuộc,
chỉ có tiếng thở dốc dồn dập quấn giao cùng một chỗ quen thuộc. Đường
Hoan không nhìn thấy, nhưng nàng biết, Tống Mạch nhất định đang nhìn
nàng.
Đường Hoan cảm nhận được ánh sáng trắng, nhưng nàng còn
không có nhìn thấy hắn một lần cuối cùng, nàng vươn tay ra sờ hắn, muốn
nói cái gì, nhưng nói không nên lời.
Tống Mạch đẩy tay nàng ra, phủ ở trên người nàng hoạt động, hôn cổ nàng hôn tai nàng, “Sắp kết thúc rồi, phải không?"
Đường Hoan khóc không thành tiếng, chỉ có thể gật đầu.
Tống Mạch ôm chặt eo nàng, hung hăng đâm vào mấy cái mới ngừng lại: "Nói cho ta biết tên ngươi gì, nếu không ta không cho ngươi."
"Đường,
Đường Hoan..." Đường Hoan nắm lấy bả vai quen thuộc, nhẹ nhàng mà nói.
Nếu như tỉnh mộng hắn còn nhớ, nàng tin tưởng hắn sẽ không giết nàng,
nếu không nhớ được, hiện tại nói cho hắn tên thì có quan hệ gì.
"Đường Hoan, tham hoan sao? Thật đúng là giống ngươi."
Tống Mạch nhắm mắt lại nhẹ nhàng lặp lại, không suy nghĩ đến thật giả của
nàng nữa, chỉ từ từ tăng nhanh động tác, ở bên tai nàng gằn từng chữ
từng câu: "Đường Hoan, nếu ngươi đang nói dối, vậy kiếp sau, ta không
tha cho ngươi, ngươi không tới tìm ta, ta cũng sẽ tìm được ngươi. Nếu
ngươi nói là thật, nếu sau khi tỉnh mộng ta hôn mê, ngươi, ngươi đi càng xa càng càng tốt, đừng đến trêu chọc ta nữa."
Nếu hắn hôn mê, chứng minh hắn không nhớ được, nếu nàng ở lại, hắn sợ hắn lại giết nàng một lần nữa.
Hắn không muốn giết nàng, cho dù hắn không nhớ rõ.
Gió đêm tiến vào cửa sổ mở hé, lướt nhẹ qua bức hoạ trên bàn đã hong khô từ lâu.
Bên trong bức hoạ có nữ tử dung mạo xinh đẹp đang mỉm cười, bên cạnh nữ tử, là ba hàng chữ nhỏ:
Nguyệt Lão ở trên cao, Tống Mạch đã cưới người trong bức hoạ này làm vợ,
nguyện đời đời kiếp kiếp cùng nàng gặp lại, cho dù nàng vô tâm, ta cũng
không hối hận.
Hắn chỉ cầu, để cho hắn còn nhớ...
~
"Khách quan tối hôm qua ngủ ngon giấc không?"
"Aiz, vậy ngài đi mạnh khoẻ, lần sau lại đến tiểu điếm vinh hạnh được đón tiếp..."
Trong hốt hoảng, Đường Hoan nghe được có người đang nói chuyện, thanh âm kia
rất xa lạ, lại có chút quen thuộc, dường như đã nghe được ở đâu rồi.
Chỗ nào đây?
Nàng mở mắt ra, ngoài ý muốn đối diện với một khuôn mặt tuấn mỹ đang ngủ say, sắc mặt là trắng nhợt suy yếu.
Nàng kinh ngạc nhìn, cho đến khi tầm mắt dần dần mơ hồ, nước mắt không chịu khống chế mà lăn xuống.
Tống Mạch, quả nhiên hôn mê rồi.
Đường Hoan không cách nào hình dung tư vị trong lòng. Nàng chỉ biết là, nàng
từng nhiều lần cầu xin sư phụ hiển linh làm cho Tống Mạch hôn mê một
ngày, nhưng bây giờ hắn thật sự ngủ, nàng một chút cảm giác cao hứng
cũng không có.
Hắn cái gì cũng không nhớ rõ, trên đời này không
còn có một kẻ ngốc như vậy, toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng như vậy,
không còn có một nam nhân cực phẩm võ công cao cường tính cách lạnh lùng lại dung túng nàng trêu chọc như vậy.
Nàng si ngốc nhìn khuôn mặt này, vẫn là, nhìn thế nào cũng không nhìn đủ.
Nàng nhìn chằm chằm vào môi hắn. Câu nói sau cùng trước khi chia ly, hắn bảo nàng đi. Hắn nói tàn nhẫn như vậy lạnh lùng như vậy, nhưng nàng hiểu
lòng hắn.
Đường Hoan nằm lại đầu vai quen thuộc, luyến tiếc rời đi, luyến tiếc hắn.
Nhưng là, đây rốt cuộc không phải là hắn, Tống Mạch không còn nhớ những cõi
mộng kia, đối với nàng mà nói chỉ là người xa lạ, ngay cả có thân thể
giống nhau, hắn không phải là hắn rồi. Tống Mạch trong mộng đối với nàng ngàn theo trăm thuận, Tống Mạch tỉnh mộng, nhìn thấy trong phòng đột
nhiên nhiều hơn một nữ nhân lai lịch không rõ...
Ánh mắt rơi vào
trên quần áo của hắn bị nàng dùng kiếm chém nát, Đường Hoan cười khổ, ở
lại chỗ này, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đi thôi, như vậy cũng tốt.
Hắn không còn nhớ, hắn tiếp tục làm cao thủ lạnh lùng kiêu ngạo của hắn,
nàng cũng không cần cảm thấy thua thiệt cái gì, tiếp tục làm hái hoa tặc của nàng đi. Trước kia sư phụ vẫn lo lắng nàng bị người lừa mất trái
tim, hiện tại sư phụ cũng không cần lo lắng nữa rồi, Tống Mạch tốt như
vậy cũng chỉ là vào lúc cuối cùng làm cho nàng tâm động một lần, bây giờ Tống Mạch kia biến mất rồi, trên đời không còn có nam nhân có thể lừa
nàng.
Đường Hoan giãy dụa muốn đứng lên.
Không đứng lên nổi, cả người đau nhức.
Nghĩ đến chín lần điên cuồng kia, Đường Hoan lẳng lặng cảm thụ nơi đó một chút.
Trước khi đi vào giấc mộng hắn ở bên trong nàng, hiện tại đã đi ra ngoài, bởi vì, nhỏ đi rồi...
Đường Hoan cười trộm, đây là thân thể Tống Mạch có trụ cột tốt, đổi lại nam
nhân khác một đêm chín lần, không chết cũng ngoắc ngoải.
Nghỉ
ngơi một lát, Đường Hoan chống mạnh xuống lật vào bên trong, túm quần áo rách của hắn lên lau chùi dưới thân. Nhiều quá, vải một chỗ không đủ,
lại đến một chỗ... Cuối cùng Đường Hoan dứt khoát xuống đất, trong phòng có chậu nước, nàng rửa hoàn toàn nơi đó một chút, cuối cùng cũng là
sạch sẽ rồi.
Mặc quần áo, Đường Hoan nhìn về phía trên giường.
Có cần giúp hắn thu dọn một chút hay không?
Thôi, Tống Mạch này lại không có quan hệ với nàng, nàng không giết hắn đã đủ
nhân từ rồi, vì sao còn phải giúp hắn? Để cho hắn chật vật như vậy tỉnh
lại đi, ha ha, hắn gãi nát đầu cũng không thể tưởng được là tiểu tặc nào cưỡng bức hắn!
Đường Hoan xoay người muốn đi, đến trước cửa lại
dừng lại. Không được, tương lai nàng nhất định sẽ danh chấn giang hồ, lỡ như Tống Mạch nghi ngờ đến trên người nàng thì làm sao bây giờ? Dù sao
trên giang hồ nữ hái hoa tặc lợi hại cũng không nhiều.
Nghĩ đến
đây, Đường Hoan vội vàng nhặt lên một miếng vải rách thấm ướt lau cho
hắn. Thu dọn xong cả rồi, bảo đảm trên người nam nhân trên giường cũng
không có dấu vết hai người từng hoan hảo, Đường Hoan bó tất cả quần áo
bẩn vào trong đệm, chỉ còn Tống Mạch bóng loáng nằm ở nơi đó. Cứ như
vậy, Tống Mạch chỉ biết quái lạ sao không thấy quần áo, hẳn là không thể tưởng được mình đã bị người hái đi? Về phần hắn không có quần áo làm
sao rời khỏi khách sạn, vậy thì không liên quan đến nàng.
Đường Hoan không phúc hậu mà cười, nhìn về phía Tống Mạch.
Chỉ định nhìn một cái thôi, lại luyến tiếc.
Nam nhân cực phẩm như vậy, về sau cũng không còn cơ hội đụng vào rồi, quá lỗ...
Xách bọc đệm để trên mặt đất, Đường Hoan ngồi ở trước giường, cúi người khẽ
hôn mặt, môi, ngực, bụng, đùi của Tống Mạch, cuối cùng, cũng khẽ hôn
Tiểu Tống Mạch nàng thích nhất.
Tiểu Tống Mạch lúc trước mệt nhọc quá lâu, bây giờ ngủ rất ngon, ngoan ngoãn.
Đường Hoan không nhịn được điểm điểm nó: "Aiz, trước kia chỉ cần đến gần mi
một chút, mi cũng sẽ cứng lên, bây giờ hôn nhẹ cũng không có tác dụng
rồi, hy vọng mi không bị ta chơi hỏng nhé. Được rồi, mi ngủ đi, ta phải
đi, nhưng mi yên tâm, bất kể sau này ta hái bao nhiêu nam nhân, nhất
định sẽ không quên mi, bởi vì mi là đẹp nhất, ai cũng thua kém mi...
Aiz, không biết mi có thể nhớ ta hay không, nhưng chủ nhân của mi chắc
chắn sẽ không, hắn lạnh lùng như vậy lợi hại như vậy, ta cũng không dám
quay lại hái hắn nữa, cho nên à, hôm nay từ biệt, sau này chúng ta sẽ
không hẹn nữa rồi! Bảo trọng!"
Cuối cùng hôn Tiểu Tống Mạch một cái, Đường Hoan đắp chăn cho Tống Mạch, xách bọc đệm xoay người rời đi.
Ngoài cửa sổ nắng sớm rực rỡ, quên nam nhân trong mộng kia, quên nam nhân
này, nàng muốn chân chính bắt đầu cuộc sống hái hoa tặc của nàng.
Cửa bị nhẹ nhàng mở ra lại đóng lại, bóng dáng nữ nhân hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Trên giường, Tống Mạch mở mắt ra, một đôi tròng mắt đen bình tĩnh như nước.
Sau này sẽ không hẹn sao?
Nữ nhân vô lương tâm này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...