Bên trong màn trướng
trắng thuần, nữ tử đang mặc áo trong bằng lụa trắng ngã ở trên giường,
tóc đen tán loạn, hai má ửng hồng, hai tay nhỏ bé dường như dùng hết tất cả sức lực cầm bàn tay to trắng nõn lại có lực của nam nhân, trong mắt
đầy cầu xin. Mà nam nhân giạng chân ngồi ở trên lưng nàng, một tay ấn
đầu vai nữ nhân, một tay giằng co cùng nữ tử, tròng mắt đen trong trẻo
lạnh lùng như đêm đông như sao lạnh đối diện với nàng, đáy mắt cuồn cuộn tình cảm mà người bên khác khó có thể hiểu.
Tống Mạch biết, đó là lửa giận.
Đến tình trạng này, vậy mà nàng còn dám trêu đùa hắn!
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng nữa, nếu ngươi không sợ chết, cứ việc
thử xem xem." Hắn buông tay nàng ra, một lần nữa đứng thẳng ở trước
giường, âm u nhìn chằm chằm vào nàng.
Đường Hoan giật mình một
cái, bò dậy thật nhanh dựa lưng vào ván giường ngồi xếp bằng, kéo chăn
qua che ở trên người mình, chỉ lộ ra cái đầu muôn phần ấm ức nhìn về
phía Tống Mạch: "Rốt cuộc ngươi muốn hỏi ta cái gì chứ? Ngươi cũng hỏi
xong rồi, dù sao cũng bị ngươi nhìn ra rồi, ta cũng không có gì hay để
mà giấu diếm. Chẳng qua chúng ta nói chuyện tử tế trước đã, ta thành
thành thật thật trả lời ngươi, không cho ngươi động thủ lần nữa đấy, cổ
ta bây giờ vẫn còn đau đây nè."
Như là đứa nhỏ cùng người cò kè mặc cả.
Tống Mạch nhíu mày.
Nàng nhìn vào mắt hắn, không giống như là nhìn người xa lạ, nhưng là tuyệt
đối không phải là nhìn người quen. Không có sợ hãi thật sâu, không có
mảy may áy náy, càng không có tình ý nam nữ gì, thật giống như, nàng
cũng không nhớ rõ dây dưa của hai người ở mấy đời trước.
Làm sao có thể không nhớ rõ?
Cẩm Chi sau là Thủy Tiên, Thủy Tiên sau khi bị thương thái độ đối với hắn
có biến hóa rõ ràng, còn có chữ viết của nha hoàn Tiểu Ngũ, trong khoảng thời gian ngắn nàng đã nhiệt tình đáp lại, đều đủ để chứng minh nàng
nhớ rõ. Nếu không, nếu không phải ngay từ đầu đã nhằm vào hắn, vì sao
lần nào nàng đến cũng đều quyến rũ hắn trêu chọc hắn? Buồn cười lúc ấy
hắn không biết, còn đưa những thứ này trở thành duyên phận trời định của hai người.
Lại đang giả vờ sao?
Tống Mạch cười lạnh, hơn
ai hết hắn biết rõ ràng nàng am hiểu ngụy trang cỡ nào, trước kia là hắn không có phòng bị, hiện tại, hắn cũng muốn xem nàng còn có thể chơi
những trò gian trá gì.
"Ngươi là ai, tên gọi là gì, làm sao làm
được mỗi lần đều bám vào trên thân thể có khuôn mặt giống Cẩm Chi, lại
vì sao phải gạt ta cùng ta... hoan hảo? Còn có, có phải ngươi động chân
động tay với trí nhớ của ta hay không?" Hắn chậm rãi, từng chữ rõ ràng
hỏi.
Vừa bắt đầu Đường Hoan còn lắng nghe, dần dần lại há to miệng, ngơ ngác nhìn hắn.
"Nói." Tống Mạch tiến lên một bước, trong mắt chứa đầy uy hiếp.
"A, ngươi đừng động thủ, ta nói ta nói!" Đường Hoan quấn chặt chăn co rúm
lại, động động miệng, rất là khó xử nói: "Cái này, rất nhiều câu hỏi của ngươi ta đều nghe không hiểu... Trước hết đừng nóng giận! Ta nói cho
ngươi nghe lai lịch của ta trước đã, ngươi nghe xong lại hỏi câu khác
được không?"
"Nói!" Tống Mạch thu tay lại, nhưng cái trán nổi đầy gân xanh nói cho Đường Hoan, nếu như lời giải thích của nàng không thể
khiến cho nam nhân vừa lòng, chờ đợi nàng cũng không phải cái kết cục
tốt gì.
Đường Hoan cuộn tròn càng nhỏ, hai tay nắm lấy chăn chuẩn bị che lên đầu bất cứ khi nào, "Chuyện này nói đến có chút không thể
tưởng tượng nổi, trước hết ngươi không phải sợ, ta sẽ không hại ngươi,
ngươi hung dữ như vậy, ta muốn hại ngươi cũng không đánh lại ngươi mà,
ngươi..."
"Hãy bớt nói nhảm đi, rốt cuộc ngươi là ai?" Tống Mạch không vui cắt đứt lời nàng.
Đường Hoan tủi thân chớp chớp mắt, thấy vẻ mặt của nam nhân không có nửa điểm dịu đi ngược lại càng ngày càng khó coi, vội vàng giải thích: "Ngươi …
ngươi cũng nhìn thấy, Lục Thư Ninh đã chết, ta thay nàng ấy sống lại,
cho nên … cho nên ta là quỷ hồn... Ngươi thật sự không cần sợ hãi, ta là quỷ tốt, sẽ không hại người! Về phần ta là ai tên gọi là gì, ta cũng
không biết, ta chỉ nhớ rõ, ta xin Quỷ sai đáp ứng ta một việc, ban đầu
Quỷ sai không đồng ý, ta bèn liên tục quấy rầy hắn ta, sau đó Quỷ sai
thấy ta đáng thương, cho phép ta hoàn dương một tháng, nói nếu ta có thể tìm được một nam nhân thật lòng yêu ta ta cũng thật lòng yêu hắn, cùng
hắn làm chuyện vợ chồng nhận được nguyên dương của hắn, hắn ta có thể
thỏa mãn thỉnh cầu của ta."
Quỷ hồn? Sao nàng không nói mình là Hồ yêu?
Quỷ sai? Hắn cũng là chuyển thế đầu thai, làm sao không nhớ rõ mình đã từng gặp Quỷ sai nào?
Tống Mạch nở nụ cười, nâng lên một chân quỳ gối trên giường, trước khi Đường Hoan chuẩn bị chạy trốn đè nàng lại, một tay bóp cổ nàng: "Ngươi nghĩ
rằng ta sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi?" Coi hắn là con nít ba tuổi sao!
Sức lực dùng trên tay hắn cũng không lớn, hơi có chút khó chịu. Đường Hoan
không có cầu xin tha thứ, chỉ khó hiểu lại tủi thân nhìn vào mắt của
hắn: "Ta ăn ngay nói thật, vì sao ngươi không tin chứ? Ta cũng đã bị
ngươi vạch trần rồi, tiếp tục lừa ngươi có ích lợi gì? Ngươi người này
chẳng những hung dữ, còn nói không giữ lời gì hết, rõ ràng đồng ý không
đánh ta rồi!"
Mắt dài của Tống Mạch híp lại, không để ý đến lời
nói nhảm của nàng, "Được, cho dù ngươi nói là sự thật, vậy ngươi cầu xin Quỷ sai cái gì?"
"Vốn ta nói chính là... A, ngươi đừng dùng sức, thật là khó chịu!" Đường Hoan nghẹn đỏ mặt, quơ quơ tay đẩy hắn. Chờ
sau khi nam nhân buông tay, nàng thống khổ mà ho dữ dội một trận, vừa
thút tha thút thít vừa bĩu môi đáp: "Ta … ta cũng muốn biết mình cầu xin cái gì, nhưng Quỷ sai nói không thể để ta nhớ được chuyện trước kia,
như vậy ta chỉ biết nam nhân muốn tìm là ai, hắn ta nói không thể để ta
dễ dàng như vậy, trước khi ta hoàn dương liền xoá đi trí nhớ trước kia
của ta."
Trong lòng Tống Mạch giật mình một cái.
Nếu nàng
đang nói dối, hắn không cần để ý tới những lời nói dối hết lần này đến
lần khác này, nhưng nếu như nàng nói đều là sự thật, có phải chứng minh, trên đời này thực sự có một nam nhân lưỡng tình tương duyệt cùng nàng
hay không? Nam nhân kia là ai, người nàng yêu là ai?
Có thể là...
Tống Mạch rủ mắt, không cho mình tiếp tục suy nghĩ nữa, trước khi không thể
xác định nàng nói thật, hắn không thể tin tưởng bất kỳ điều gì nàng nói.
"Ngươi nói quỷ sai xoá đi trí nhớ của ngươi, vậy làm sao ngươi nhận ra ta, làm sao mà biết ta là tướng quân?"
"Bởi vì khi ta vừa mới sống lại, kế thừa trí nhớ của Lục Thư Ninh mà, ngươi
doạ chết nàng ấy, ta đương nhiên nhận ra ngươi rồi. Chẳng qua nói trở
lại, tướng quân, ngươi là một đại nam nhân, vì sao muốn bắt nạt một nữ
tử yếu đuối như nàng ấy vậy? Trước khi Lục Thư Ninh chết vô cùng muốn
biết, ta cũng tò mò đấy. Bây giờ ngươi nói cho ta biết, quay lại Âm phủ
gặp được nàng ấy, ta truyền lời cho ngươi, tránh cho nàng ấy làm quỷ
chết oan. Tướng quân ngươi không biết, quỷ chết oan chuyển thế đầu thai
cũng không tốt, phải làm nha hoàn thiếp thất gì đó cho người. Lục Thư
Ninh người ta đời này bị ngươi giết tướng công lại bị ngươi doạ chết, đã đủ đáng thương rồi, ngươi nhẫn tâm hại nàng ấy kiếp sau cũng mệnh khổ
sao?" Đường Hoan oán trách nói, dường như quên mất tay nam nhân còn đặt
sẵn ở cổ nàng.
Tống Mạch tự động xem nhẹ những lời vô nghĩa của
nàng, buông cổ nàng ra, chuyển thành nhấc cằm nàng lên: "Nhiều người
chết như vậy, vì sao ngươi lại hoàn dương ở trên người Lục Thư Ninh, còn có, vừa rồi khi tỉnh lại, vì sao ngươi phải giả thành nàng ta nói
chuyện với ta?"
"Cái này á, trước đó ta cũng không biết quỷ sai
sẽ để ta bám lên thân người nào, sau khi nhìn thấy trí nhớ của Lục Thư
Ninh, phát hiện vậy mà nàng ta và ta trông giống nhau như đúc, đây đại
khái là nguyên nhân ta hoàn dương ở trên người nàng ấy? Aiz, Quỷ sai kia cũng thật là, cái gì cũng không chịu nói cho ta biết. Về phần vì sao
phải giả thành Lục Thư Ninh..." Đường Hoan dừng một chút, dùng một loại
ánh mắt "ngươi thật ngốc" nhìn Tống Mạch: "Ta đương nhiên muốn giả thành nàng ấy, không giả trang, bị ngươi phát hiện ta là quỷ, còn không mời
đạo sĩ thu ta à? Đáng tiếc ta giả trang không thành, thoáng cái đã bị
ngươi vạch trần rồi."
Sắc mặt của Tống Mạch khẽ biến: "Ngươi nói, bộ dạng của ngươi và Lục Thư Ninh giống nhau như đúc?"
Đường Hoan gật gật đầu: "Đúng vậy, đại khái hoàn dương cũng không phải tùy
tiện tìm một người là có thể hoàn chăng, chẳng qua ta béo hơn nàng ấy
một chút." Nói xong, quay đầu tránh khỏi tay của Tống Mạch, một tay vén
chăn một tay kéo cổ áo trong ra, cúi đầu nhìn mình, cười “hì hì” nói:
"Bộ ngực của ta cũng đầy đặn hơn nàng ấy rất nhiều." Ngẩng đầu, trong
ánh mắt đen láy là tràn đầy đắc ý, cũng không vì nói loại lời này ở
trước mặt một người nam nhân mà xấu hổ.
Nụ cười này rất quen
thuộc, Tống Mạch dời tầm mắt, trầm mặc một lát, tiếp tục hỏi nàng:
"Ngươi … ngươi chỉ có thể hoàn dương một tháng?"
Đường Hoan lập
tức hết đắc ý, nghiêm mặt nói: "Ừm, quỷ sai nói hắn ta chỉ có thể cho ta một canh giờ, một canh giờ ở Âm phủ, nhân gian chính là một tháng."
Tống Mạch nhìn nàng thật sâu, nếu nàng đang nói dối, hắn thật lòng bội phục
hành động của nàng, "Nếu trong một tháng ngươi không có tìm được nam
nhân kia, thì làm sao bây giờ?"
"Vậy công toi một hồi, quỷ sai
không đáp ứng thỉnh cầu của ta rồi. Cũng may bây giờ ta không thể nhớ
rốt cuộc mình cầu xin cái gì, cho dù không có tìm được nam nhân kia, hẳn là cũng sẽ không quá thất vọng đâu." Đường Hoan nói rất rộng rãi, cúi
đầu nghịch ngón tay, ngón tay tinh tế trắng nõn, rất là xinh đẹp.
Tống Mạch kìm lòng không đậu nhìn chằm chằm tay nàng một lát, lấy lại tinh
thần, thối lui đến trước giường, "Ngươi nếu đã quên nam nhân kia là ai,
ngươi tìm hắn như thế nào? Trên đời nhiều nam nhân như vậy, làm sao
ngươi biết ai thật lòng thích ngươi?"
Đường Hoan cô đơn lắc đầu,
nhỏ giọng than thở nói: "Ta cũng không biết đâu, trước hết cứ tìm thử
xem sao, có thể gặp được, trong lòng sẽ có chút cảm giác kỳ quái? Tựa
như Lục Thư Ninh thích hầu gia, lần đầu tiên khi nàng ấy nhìn thấy hầu
gia tim đập cực kỳ nhanh, mặt cũng cực kỳ đỏ, chờ khi ta gặp được nam
nhân kia, đại khái cũng sẽ có loại cảm giác này, sau đó ta sẽ biết mình
thích là người nào, lại nghĩ cách làm cho người đó cũng yêu ta."
Nữ nhân thích một người nam nhân, khi mới gặp sẽ mặt đỏ tim đập sao?
Vậy bây giờ nàng nhìn thấy hắn rồi, nhưng không có...
Tống Mạch mím môi."Còn sau khi nhận được nguyên dương của hắn, ngươi trở lại Âm phủ, hắn phải làm sao bây giờ?"
Đường Hoan có chút há mồm, "Ta còn thực sự chưa từng nghĩ tới điều này...
Đúng vậy, hắn thích ta như vậy, ta đi rồi hắn sẽ đau lòng, ta cũng nhất
định luyến tiếc hắn..."
"Ngươi thật sự không nhớ ta? Không nhớ rõ chuyện mấy đời trước?" Không tìm ra sơ hở trong lời nói của nàng, không nhận ra nàng nói thật hay là giả, Tống Mạch quyết định sau này lại quan sát nàng nữa, hỏi một vấn đề cuối cùng của đêm nay.
"Ta cần phải nhớ được ngươi à?" Trên mặt Đường Hoan hiện lên nghi hoặc, nhíu mày nhìn hắn, "Mấy đời trước? Có ý gì?"
"Không có việc gì, ngươi ngủ đi, chuyện sau này ngày mai nói sau." Tống Mạch
thu tầm mắt về, xoay người chuẩn bị rời đi. Hắn cần một mình yên lặng
một chút, tỉ mỉ nhớ lại mỗi một câu nàng nói vừa rồi, nếu là giả, tóm
lại sẽ có dấu vết để lại.
"Tướng quân!"
Đường Hoan thoắt cái nhảy xuống giường, trước khi Tống Mạch bước ra khỏi cửa nội thất đuổi theo, kéo lấy tay áo hắn.
"Buông tay." Tống Mạch nhíu mày nhìn nàng.
Đường Hoan ngoan ngoãn buông tay, nhăn nhó nói: "Tướng quân, cái đó, hôm nay
Lục Thư Ninh cũng không có dùng cơm, nàng ấy bị bệnh ăn không vào, nhưng là ta, ta đói quá, ngươi có thể sai người chuẩn bị chút đồ ăn cho ta
hay không ? Tốt nhất chuẩn bị nhiều món, mặc dù ta đã quên hương vị đồ
ăn của nhân gian, nhưng mà nhất định ăn ngon lắm đó." Nuốt nuốt nước
miếng, liếm liếm môi.
"Chờ đó." Tống Mạch bỏ lại hai chữ, đi ra ngoài.
"À, còn có một việc!" Đường Hoan lại đuổi tới cửa phòng ngoài, "Tướng quân, cái đó, ân oán giữa ngươi và Lục Thư Ninh ta không quan tâm, nhưng bây
giờ ngươi đã biết rồi, ta không phải Lục Thư Ninh, vậy ngươi có thể
không cần nhốt ta nữa hay không? Ta muốn rời khỏi nơi này đi tìm nam
nhân kia, ngươi có thể thả ta đi không? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ
không nói ra ngoài chuyện ngươi giết cha giam mẹ."
Tống Mạch quay đầu lại, trong bóng đêm ánh mắt tựa như đao, dường như nàng nói thêm câu nữa, hắn sẽ giết nàng ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...