Edit: Băng Di
Chuyện mưu nghịch giống như một quả bom lập tức nổ tung ở kinh thành, dư chấn từ trên triều đình xuống đến dân chúng bình thường, không có một người nào là không nghị luận, mà cả triều đình cũng vì việc này mở ra nhiều hoạt động, có Hán vương trong tay, thế lực giới nội của Thanh Châu lập tức sụp đổ, không đủ gây sợ hãi, mấy ‘cái đinh’ liên quan trong kinh thành cũng bị Kim thượng sứ lấy thủ đoạn sấm sét không mấy ngày liền dọn sạch sẽ, mà chuyện còn lại chính là về Hán vương cùng với nhất mạch của Hán vương phải xử quyết như thế nào, cả triều đình đã vì thế cãi nhau ầm ĩ, mà Tiết Trạm là kẻ châm lửa lại chậm rì rì quay về kinh, sau lại mượn cớ dưỡng thương tránh ở Định Viễn Hầu phủ, nhắm mắt làm ngơ.
“Ta thực bội phục ngươi.”
Từ Trường Lâm phe phẩy quạt, Tiết Trạm đang mĩ mĩ ăn bữa trưa phong phú cũng nhướng mày: “Bội phục hết thuộc hạ của ta luôn đi.”
Từ Trường Lâm vén y bào ngồi vào bên cạnh, tức giận hỏi: “Ngươi không lo lắng gì sao?”
“Có nha, “Tiết Trạm giữ cằm, vẻ mặt sinh không thể luyến nhìn một chén bổ thang bên cạnh đống đồ ăn: “Ta cứ lo lắng bổ thang này phải uống cho tới khi nào? Có thể không uống hay không?”
Từ Trường Lâm cũng phải nghẹn lời: “Đây là một phen tâm ý của nhạc mẫu.”
“Thế nhưng ta thật sự ăn đến phải ói ra!”
Nói là nói như vậy, ăn xong bữa trưa vẫn một ngụm đem bổ thang uống hết, cầm khăn tùy ý lau miệng: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
“Hôm nay Trung quốc công vào triều, nêu quan điểm rõ ràng, dứt khoát biểu quyết ‘nghiêm trị’!”
Chu Kì Lân mặc dù mỗi lần đúng hạn vào triều nhưng ít khi phát biểu ý kiến, từ trước đến nay, Hoàng Thượng không hỏi sẽ không nói, lực công kích mười phần biểu quyết ‘nghiêm trị’ giống như hôm nay vậy vẫn là lần đầu tiên, cho nên nguyên bản triều đình lực lượng ngang nhau ầm ĩ túi bụi, với sự ảnh hưởng của Chu Kì Lân đã có ý đồ phân ra thắng bại, bởi vậy có thể thấy được, Chu Kì Lân thân là nhất phẩm Quốc công, quyền uy đã muốn xâm nhập vào lòng người.
Nam phiếu nhà mình cũng tức giận đến mức tự mình đi tra tấn, sao có thể không giương cờ xí tiên minh biểu quyết ‘nghiêm trị’? Tiết Trạm suy nghĩ, hỏi: “Hoàng Thượng thì sao?”
Từ Trường Lâm lắc đầu: “Vẫn trầm mi không nói.”
Bất quá cũng đúng, bằng khống lực hiện nay của Chu Cao Sí với triều đình, nếu đã có chủ ý cũng sẽ không để cho chuyện sai đến bây giờ.
“Hoàng Thượng không nhắc tới, văn võ bá quan cũng không dám biểu quyết quá mức rõ ràng, nhưng việc dọn dẹp thế lực mưu nghịch của Hán vương bên Thanh Châu kia đã muốn tiến vào phần kết thúc, phủ Hán vương xử quyết như thế nào có quan hệ đến chuyện quan viên kế tiếp được phái đến nhậm chức ở Thanh Châu, cần sớm quyết định.”
Tiết Trạm nhìn hắn: “Chuyện này liên quan gì tới ta? Ta chỉ là một võ tướng, quan viên mới phái đi lại không thuộc ta quản, vả lại, ta còn là người bệnh đây này, lại quan tâm cũng không tới phiên ta quan tâm.”
“Đúng là không tới phiên ngươi quan tâm, nhưng Hán vương là do ngươi mang về tới, trước đây ngươi lại chịu hình, về tình về lý, Hoàng Thượng sẽ tìm ngươi hỏi.”
“.......” Tiết Trạm nhất thời làm vẻ mặt gặp phân chó.
Từ Trường Lâm nửa là vui sướng khi người gặp họa, nửa thương xót nói: “Có lẽ đã nhiều ngày, ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.”
Bị tên này ném cho quả bom nổ đến mộng, Tiết Trạm mới ôm vẻ mặt sinh không thể luyến lãng phí thời gian suy nghĩ, đợi cho đến khi Chu Kì Lân tiến đến thăm hỏi, mới quay đầu ngơ ngác yêu cầu: “Quốc công gia cười một cái cho ta xem~”
Chu Kì Lân ngừng bước chân một lát.
Tiết Côn bị thân hình của Chu Kì Lân hoàn toàn che khuất nghẹn họng nhìn trân trối, Bạch Nhã mới vừa bước vào cửa cũng trúng thương, đỡ cánh cửa cố đứng vững, nhất thời không biết nên tức giận vì nhi tử không biết giữ miệng hay là nên xấu hổ vì nhi tử giữa ban ngày đùa giỡn người ta.
Tiết Côn vội quay trở lại đỡ lấy Bạch Nhã: “Nương người không sao chứ?”
Tiết Trạm cũng vội, ho khan: “Nương làm sao lại đến đây?” Nói xong trừng mắt với Chu Kì Lân, ngươi không có việc gì lớn lên đẹp như vậy làm chi? Có người đi theo phía sau cũng không nói một tiếng, lần này mất mặt quá!
Thu được cái nhìn chằm chằm của Tiết Trạm, Chu Kì Lân bất đắc dĩ xoay người lại chắp tay: “Tiết phu nhân!”
Bạch Nhã hạ thấp người: “Quốc công gia.” Nỗ lực đem thần sắc phức tạp trên mặt thu vào, nói: “Quốc công gia nếu không chê, lưu lại dùng một bữa cơm rau dưa đi.”
Thái độ quái dị của Bạch Nhã cùng Tiết Úy Chi làm cho Chu Kì Lân có sở cảm trong lòng, mỗi ngày này y đều chỉ sang đây nhìn chằm chằm Tiết Trạm đổi thuốc trị thương, hỏi qua tình huống xong liền đứng dậy hồi phủ, cũng không ở lại nhiều, mà hôm nay vì sao lại chủ động lưu khách?
Tiết Trạm nhãn tình sáng lên, tiến đến bên cạnh Bạch Nhã giả bộ nói: “Nương, người cho là Quốc công cũng như con nhàn đến hốt hoảng nha? Hắn chính là bề bộn nhiều việc nha!”
“Có vội vàng thì cũng phải ăn cơm mà?” Trừng xong nhi tử, Bạch Nhã lại hướng sang Chu Kì Lân gật đầu cười, đỡ tay Tiết Côn vội vàng đi mất.
Nhìn theo người rời đi rồi, Tiết Trạm cao hứng chụp đến cánh tay Chu Kì Lân, xé đến miệng vết thương, đau nhức đến nghiến răng vẫn còn không quên trêu ghẹo: “Tức phụ có xấu cuối cùng cũng được mẹ chồng nhận thức rồi, cao hứng hay mất hứng nha?”
Chu Kì Lân xem như không có nghe đem người dìu trở về ghế dựa, cẩn thận xốc quần áo lên, thấy miệng vết thương không có nứt toác ra, lúc này mới có tâm hỏi: “Trước đó làm sao vậy?”
Hai người ăn ý mười phần, không hỏi cũng biết hắn nói đến việc gì, Tiết Trạm thở dài: “Khó, ôi, ngươi nói ta đây đang êm đẹp mà nằm cũng trúng đạn?” Nằm úp sấp trên bả vai nam phiếu, lại là thở dài: “Ngươi nói xem, chuyện này cuối cùng cũng cần phải giải quyết có đúng không?”
Hắn vì cái gì lấy cớ dưỡng thương tránh không gặp người? Chính là bởi vì việc của Hán vương rất nhạy cảm, gã là huynh đệ cùng một mẹ với hoàng đế, hắn dẫn người đi bắt người đã đủ công lao, nhưng nhúng tay xử quyết như thế nào lại chính là hăng quá hoá dở.
Nâng tay đỡ bên dưới nách hắn. giảm nhẹ gánh nặng miệng vết thương. Chu Kì Lân nhíu mi, Tiết Trạm ngắm nghía ngón tay bên hông, buồn bực lên tiếng: “Từ Trường Lâm vừa lại đây ném cho ta một nan đề, nói hai ngày này sợ là Hoàng Thượng sẽ muốn tìm ta nói chuyện nhân sinh, bảo ta chuẩn bị tâm lý.”
Tay ôm dưới nách hắn bỗng căng thẳng, Chu Kì Lân nhìn hắn: “Hán vương một mạch hệ rễ đã đâm sâu, khó tránh khỏi có cá lọt lưới, đến lúc đó bị người có tâm lợi dụng, lại là một phen rung chuyển phiền toái.”
Lấy đại cục mà lo lắng, lấy an ổn quốc gia mà lo lắng, Hán vương phải chết!
“... Việc này ngươi rõ ràng, ta cũng rõ ràng, triều đình hơn phân nửa mọi người đều rõ ràng, Hoàng Thượng hẳn là rõ ràng hơn, vậy còn đang do dự cái gì?”
Chu Kì Lân trầm tư cúi đầu nói: “Tình nghĩa huynh đệ?” Hắn là con một,thân duyến lại mỏng, loại duyên thân một mẫu đồng bào này thật không thể lĩnh hội.
Tiết Trạm lắc đầu: “Không cần thiết.” Từ nhỏ đến lớn không ngừng gây sóng gió, ai có một đệ đệ gây sốt ruột như vậy sợ rằng cũng hận không thể bóp chết! Huống chi là đế vương gia.
Không quá hai ngày, ứng với lời Từ Trường Lâm nhắc nhở, Chu Cao Sí tuyên hắn tiến cung, mà kết quả cũng đúng như hai người đoán, đích xác còn có băn khoăn.
Một đạo mật chỉ, Chu Lệ tự tay viết, trên giấy là bốn chữ to.
[Lưu hắn một mạng.]
‘Hắn’ này là ai, không cần nói cũng biết.
Tuyên Chính điện rộng lớn chỉ có hai người, Tiết Trạm cung kính đem mật chỉ dâng trở về, Chu Cao Sí tiếp lấy nhét trở lại tay áo, vẻ mặt khó hiểu nhấp ngụm trà.
Tiết Trạm cũng đủ đau đầu, Chu Lệ này phút cuối cùng làm sao lại làm tận chuyện hồ đồ như vậy? Cho Chu Cao Húc tư binh còn chưa tính, lại còn để cho hắn một mật chỉ ‘lưu hắn một mạng’? Dựa theo tâm tư kín đáo này của đối phương, mật chỉ này sợ là còn có người khác biết được, tám chín phần mười chính là vài lão già nào đó địa vị cao, hết sức quan trọng trong triều, chỉ hai đến ba, cũng đủ làm cho Chu Cao Sí băn khoăn.
Chẳng lẽ kéo lâu như vậy còn không thể quyết tâm đi đến kết luận, nề hà là muốn giết mà không thể giết nha!
Nghĩ đến đây, Tiết Trạm cũng sốt ruột thay cho Chu Cao Sí, có một đệ đệ hãm hại ca ca chuyên nghiệp, còn có một ông cha hãm hại nhi tử nhiều năm, sặc, không nghẹn ra bệnh vẫn còn cứng cáp, coi như là làm khó hắn rồi.
“Ý tứ của Hoàng Thượng là?”
Chu Cao Sí buông chén trà: “Nói một chút nhận định của ngươi đi.”
Cái này làm cho Tiết Trạm khó xử.
“Có chuyện nói thẳng, thứ ngươi vô tội.”
Có lời này của Chu Cao Sí, Tiết Trạm dứt khoát cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Hoàng Thượng, Hán vương phải chết, nhưng Chu Cao Húc lại có thể sống.”
Quy củ là chết, người là sống, mật chỉ nói ‘lưu hắn một mạng’ nhưng chưa nói là lưu ‘Hán vương Chu Cao Húc một mạng’, Hán vương chết sẽ diệt đi tặc tâm của một số người, Chu Cao Húc còn sống cũng coi như thành toàn cho lòng áy náy yêu con của Chu Lệ, chẳng phải lưỡng toàn tề mĩ rồi sao?
Cân nhắc một đêm, Chu Cao Sí đồng ý với biện pháp của Tiết Trạm, tại triều đường từng bước nghiêng về bên ‘nghiêm trị’, trên pháp trường máu chảy thành sông, ngoài thành bãi tha ma thây chất thành núi, mà ở hoàng lăng thêm một kẻ ‘thứ dân’ bị giam lỏng cả đời không được gặp người.
Đến tận đây, án mưu nghịch oanh động cả nước cũng coi như lạc định trần ai, Chu Cao Sí lúc này dùng thủ đoạn cương quyết làm cho cả triều đình nhất thời không dám sinh hai lòng, chính lệnh thông đạt tới mức đỉnh phong, hơn nữa trời tốt mưa thuận gió hoà, cả Đại Minh quốc lực cường thịnh sức sống mười phần, hù cho một đám hàng xóm biên giới lui thành một đám tiểu tức phụ, còn kém cầu gia gia lạy nãi nãi, nửa điểm dị tâm cũng không dám sinh.
Nội an, chính trị thanh minh; ngoại ổn, biên giới an bình.
Hoàng đế Chu Cao Sí này vận khí tốt giống như nửa đời trước đã muốn đem ra dùng hết, thế nhưng chuyện làm cho hắn quan tâm vẫn cứ không ít, tỷ như Tiết Trạm cùng Chu Kì Lân.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tiết Trạm hô đến tâm an nhưng vẫn không một chút áy náy.
Chu Cao Sí quan tâm nói đến ngực buồn miệng khô, trừng hắn: “Quỳ cho trẫm!”
Tiết Trạm chớp chớp mắt, đem nửa chân nâng lên một lần nữa bỏ xuống.
Chu Cao Sí phất tay, thái giám tâm phúc lập tức đem cung nữ thái giám còn lại đuổi ra ngoài, tự mình cũng đi theo ra ngoài đóng luôn cánh cửa.
“Ngươi có biết ngoài cung đồn đãi mới nhất là cái gì không?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần không biết.” Tiết Trạm giả ngu.
“Hừ, không biết? Còn có chuyện ngươi không biết sao?” Chu Cao Sí tức giận hừ lạnh, mắng: “Bên ngoài đồn đãi, Trung quốc công không thành thân là bởi vì trẫm đè nặng hắn, nói hắn công cao chấn chủ, nói hắn nổi bật thái kính, nói trẫm hạ mật chỉ không cho phép hắn thành thân! Nói trẫm không cho phép Trung quốc công phủ có người thừa kế!”
Nói về việc này, Chu Cao Sí tức giận ngực thẳng suyễn: “Ngươi nghe một chút, ngươi nghe một chút đi, chuyện tốt các ngươi làm để trẫm chịu tiếng xấu thay cho người khác! Trẫm là thiếu nợ các ngươi hay là làm sao vậy? Có bản lĩnh đoạn tụ thì ngươi thông cáo thiên hạ nha!”
“Hoàng Thượng thần đi công bố thiên hạ đây, thần cùng Trung quốc công lưỡng tình tương duyệt tâm ý tương đồng, cuộc đời này hai bên không cưới!”
Nói xong đứng dậy, bộ dáng ước gì không nhanh đi thông cáo thiên hạ, Chu Cao Sí cực tức giận chụp mạnh cái bàn: “Ngươi dám! Quỳ tốt cho trẫm!”
“Nga.” Tiết Trạm ngoan ngoãn trở về quỳ.
Chu Cao Sí tức giận đau ngực, nhưng đau đau riết cũng thành thói quen, uống một ngụm trà đem tính tình áp chế, một bộ ‘không muốn để ý biểu tình sốt ruột này của ngươi’, hỏi: “Mười năm ước định lập tức kết thúc, ngươi nghĩ như thế nào? Tước vị thế tử Định Viễn hầu thật sự trả trở về?”
“Lúc trước thần nói vậy thì nhất định sẽ trả.”
“Nghĩ xong rồi?”
Tiết Trạm gật đầu: “Quân tử nhứt ngôn, tứ mã nan truy!”
“.......” Chu Cao Sí nhìn hắn.
Tiết Trạm nhìn lại: “???”
“Về sau cái câu ‘quân tử nhứt ngôn, tứ mã nan truy’ này ngươi cũng đừng dùng nữa, trẫm nghe mà buồn bực trong ngực.”
Tiết Trạm: “......” Đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế ta không dám đánh ngươi! Ta mà vùng lên ngay cả chính ta cũng sợ hãi.
Mười năm ước hẹn vừa đến, trong suy đoán của mọi người, Tiết Trạm trực tiếp trình tấu chương hoàn trả lại vị trí thế tử, cũng thỉnh phong cho Tiết Thừa Dật đã mười lăm tuổi làm thế tử, làm cho người ta không thể tưởng được chính là, Hoàng Thượng vừa nhìn tấu chương đã lập tức ngự bút phê chuẩn.
Kiêu ngạo mười năm, đường hoàng mười năm, danh dương mười năm, Tiết Trạm đây là bị thất sủng rồi sao?
Ha hả.
Nếu thật có người nói như vậy sợ là sẽ không ít người cũng phải cười ha hả.
Ai thất sủng cũng không tới phiên hắn nha, đệ muội của người ta là Phúc Trữ huyện chủ của Trấn Bắc hầu phủ, đệ đệ là tài năng mới xuất hiện trong chốn quan trường, muội muội gả cho trưởng tôn của phủ thái phó, muội phu tuổi trẻ ở trong đám quan văn đã gây ảnh hưởng không nhỏ, cùng thái tử xưng huynh gọi đệ, cùng Trung quốc công như hình với bóng, phân lượng này, tông thị bình thường đều so ra kém! Hắn mà thất sủng? Nói giỡn phải không.
Quả thực, không tới nửa tháng, một đạo thánh chỉ trực tiếp hạ xuống Định Viễn Hầu phủ.
Tiết Trạm được phong làm Hộ Quốc Bá, ở giai cấp Bá tước thì trung phẩm không tính cao, nhưng người sáng suốt vừa để ý sẽ thấy phong hào ‘hộ quốc’ kia liền hiểu được ẩn ý trong đó.
Hộ Quốc bá, Hộ Quốc bá, nào có Hộ quốc hầu, Hộ quốc công dễ nghe hơn sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...