818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Edit: Băng Di

“Hảo hảo nói chuyện.” Chu Kì Lân trừng hắn, dùng thìa đảo cháo, một ngụm một ngụm đút hắn.

Một người ăn ngọt ngào, một người đút cũng ngọt ngào, lão Cửu sờ sờ cái mũi tự nguyện đi thủ ở cửa động.

Một chén cháo uống xong, Chu Kì Lân đỡ Tiết Trạm một lần nữa nằm xuống nói: “Chúng ta ở trong này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại gấp rút lên đường.”

Tiết Trạm gật đầu: “Lúc này hẳn là thời điểm điều tra nghiêm mật nhất, chúng ta ở đây ngược lại an toàn. Tính thời gian, bọn Ngô Dụng hẳn là đã đúng hạn ra khỏi phạm vi Thanh Châu, chỉ cần đem Hán vương giao cho người của Hoàng Thượng, Ngô Dụng sẽ tức khắc hồi trình tiếp ứng chúng ta.”

“Cho nên ngươi hiện tại chủ yếu nhất chính là đem vết thương dưỡng tốt.”

Xương tỳ bà còn mang thiết liên, miệng vết thương mới vừa nứt lại trải qua nhiễm trùng khiến cho sốt cao, thể lực Tiết Trạm chống đỡ hết nổi, không nói mấy câu lại ngủ mất.

Chu Kì Lân giúp hắn sửa sang lại quần áo cuộn thành gối đầu, đứng dậy ra ngoài động: “Dưới chân núi có cái vũng nước, ta đi xem có cá hay không.”

Lão Cửu phun cây cỏ ngậm đang trong miệng ra: “Ta đi đi.”

“Không cần.”

Đem y bào cột ngang lưng, Chu Kì Lân cũng không quay đầu lại thẳng đến vũng nước dưới chân núi, nước trong suốt thấy đáy, cá cũng không ít, dùng chủy thủ vót một cây trường mâu đơn giản, làm cây xiên cá!

Lão Cửu canh giữ ở cửa động ngồi như có châm, thấy người trở về mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó vẻ mặt rối rắm nhìn hắn đem chủy thủ đánh vảy mấy con cá, cả người đầy bùn. Lão Cửu nhìn vừa tâm tắc lại bị đè nén, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ tùy hắn gây sức ép đi.

Buổi chiều Tiết Trạm uống cháo, hương vị không tính rất ngon nhưng cũng là cháo cá có thể vào miệng được, vẻ mặt vui mừng nhìn sang lão Cửu nói: “Xem ra trù nghệ của ngươi cuối cùng có hơi thông suốt, có tiến bộ! Đáng giá khen ngợi.”

Lão Cửu thiếu chút nữa bị nước miếng chính mình sặc chết.

Tay Chu Kì Lân cũng không run rẩy tiếp tục đút cháo cho hắn, lơ đãng nói: “Đối với thuộc hạ đừng yêu cầu cao như vậy, luôn luôn không tốt.”

Lão Cửu đang chuẩn bị nói ra sự thật run cầm cập đem lời còn lại toàn bộ nuốt trở về, ngượng ngùng cười ha ha, len lén lăn vào góc.

Một chén cháo hương vị không tính tốt lắm nhưng có thể vào miệng, Tiết Trạm thở ra một hơi: “Cảm thấy cuối cùng có chút hơi sức.”


Chu Kì Lân thả lại bát, quay đầu lại bưng tới nước ấm cho hắn súc miệng: “Thích ăn, ngày mai lại làm.”

Tiết Trạm cũng không nghe ra thâm ý trong đó, được đỡ nằm xuống, Chu Kì Lân liền ăn chút cháo cá còn ấm, quay đầu lại cùng lão Cửu một người thủ nửa đêm trước, một người thủ nửa đêm sau, sáng sớm ngày kế ba người ăn xong tiếp tục gấp rút lên đường.

Ba người chọn đường nhỏ, toàn bộ hành trình mắt xem bốn đường tai nghe tám hướng, lão Cửu còn cố ý thiết kế một số dấu vết phản trinh sát, chẳng qua là khôn khéo như thế nào chung quy cũng không chịu nổi đối phương điều tra một ngày ba lần, tới gần buổi trưa lão Cửu nhận thấy được có người theo đuôi bọn họ.

Tiết Trạm quyết định thật nhanh: “Tốc độ nhanh hơn!” Nếu bị người bắt đuôi, lại thiết mê chướng làm lỡ thời gian, không bằng gia tốc hết sức mau chóng hồi trình cùng bọn Ngô Dụng hội hợp!

Bị cắn đuôi càng cắn càng gần, bầu không khí giữa ba người ngưng trọng, Tiết Trạm mở miệng hướng sang Chu Kì Lân đang cõng hắn mở miệng: “Thả ta xuống, ngươi bảo trì thể lực.”

Chu Kì Lân nghiêng tai vừa nghe, mím môi: “Không cần.”

Nhưng người ở phía sau đã muốn đuổi theo, cánh tay Chu Kì Lân vừa động đem Tiết Trạm giao cho lão Cửu: “Đi trước.” Dứt lời rút trường đao ra nghênh địch mà lên, sát chiêu hiển tận, một kích tận số, vừa đánh vừa lui giống như sát thần sống!

Nhìn thấy một đường thi thể máu tươi, phần còn lại của chân tay đã bị cụt, một số người truy sát gần như run sợ, Chu Kì Lân cũng càng đánh càng hăng, rất có khí thế ‘một người giữ ải, vạn người không thể qua’.

“Thực suất!”

Lão Cửu cõng Tiết Trạm chạy như điên bớt thời giờ phun tào: “Chủ tử ngài còn nhớ rõ chúng ta đang lẩn trốn bảo mệnh không?”

Tiết Trạm vỗ vỗ hắn: “Không cần chạy nữa, người của chúng ta tới!”

Quả thực ngay sau đó Ngô Dụng, La Nhất ngang trời xuất thế, giết đối phương không còn mảnh giáp, đầu ngựa vừa chuyển đem ba người vây quanh ở giữa chạy điên cuồng, ngẫu nhiên gặp trạm kiểm soát, đơn giản thô bạo đánh thẳng xông quan, ở lúc mặt trời lặn ra khỏi phạm vi Thanh Châu cùng Kỉ Cương suất lĩnh tinh nhuệ Cẩm y vệ hội hợp.

Một hàng vội vã vào cửa, Kỉ Cương vội vàng chào đón, thấy mọi người thần sắc không tốt trong lòng lộp bộp, định thần nhìn vào thấy Chu Kì Lân ôm Tiết Trạm sắc mặt trắng xanh xiêm y nhiễm máu, vội vàng dẫn người vào: “Mau đại phu cùng xảo tượng đang chờ!”

Đại phu là danh y lừng danh, xảo tượng là danh tượng Cẩm y vệ đào tạo tỉ mỉ, một người xem mạch xem dược, một người xem khóa khai khóa, bắt mạch xem dược đến là đơn giản, phiền toái chính là khai khóa.

Khóa huyền vũ là một trong mười loại khóa khó mở nhất trên thế gian, thế gian có người có thể mở được khóa này sợ là chỉ có hai người, nhưng sau khi mở khóa còn có chuyện càng phiền toái hơn chính là rút thiết liên ra.

Thiết liên cùng máu thịt đã muốn hòa cùng nhau, rút thiết liên ra giống như lại chịu hình lần thứ hai.

Đại phu nhìn miệng vết thương, lại xem mạch nhìn kỹ thần sắc Tiết Trạm, do dự nói: “Nếu không chờ thân thể thế tử tốt một chút lại rút thiết liên ra, miệng vết thương đã kết cùng thiết liên, lúc này lấy ra, thương thế của thế tử sợ sẽ lại nặng thêm.”


Chu Kì Lân ôm lấy Tiết Trạm, tay căng thẳng, Tiết Trạm môi trắng xanh khẽ nhếch: “Đau dài không bằng đau ngắn, dù sao cũng phải xé ra, tóm lại sớm một ngày cũng sớm một ngày khôi phục. Phía trước nhiều ngày như vậy cũng cố gắng được, không đạo lý nào trận này không qua được.”

Đại phu do dự nhìn Chu Kì Lân, thấy hắn trầm mi không nói, lại nhìn về phía Kỉ Cương, thấy Kỉ Cương gật đầu lúc này mới nói: “Cũng tốt, ta đi chuẩn bị.”

Đem thiết liên đã hòa cùng máu thịt cứng rắn rút ra, độ thảm thống khi nứt ra không thua lúc dụng hình, máu tươi tạc nứt, máu thịt bay tứ tung, bả vai trước sau bốn lỗ máu, Tiết Trạm cũng đau hàm răng nghiến muốn nứt, mồ hôi lạnh ứa ra, thân thể không ngừng run rẩy co quắp.

Kỉ Cương xoay đầu, trong lòng không nỡ.

Chu Kì Lân giúp đỡ, một cử động nhỏ cũng không dám, Ngô Dụng, Bạch Thất vội tăng cường thượng dược xử lý miệng vết thương.

Đợi cho miệng vết thương băng bó tốt, Tiết Trạm đã mắt trắng dã, rõ ràng hôn mê bất tỉnh, đại phu cẩn thận dò xét một phen, thở ra một hơi: “Thế tử chỉ là ngất, ngủ một chút, trước mắt xem tình huống vẫn là tốt.”

Đều là hán tử trong đao trong kiếm, biết ý tứ trong lời nói của đại phu, trước mắt tốt không đại biểu về sau đều là tốt, loại trọng thương động gân cốt này rất dễ dàng tái đi tái lại.

Thấy quần chúng biểu tình ngưng trọng, đại phu suy nghĩ một chút vẫn là nói: “Các vị đại nhân cũng không cần quá lo lắng, thể trạng thế tử tốt, trước đó có xử lý thịt thối cũng có thượng dược, chỉ cần chống đỡ qua đêm nay, không có chuyển biến xấu có lẽ không đáng ngại, bất quá miệng vết thương nhiễm trùng có thể sẽ khiến cho phát sốt, bên cạnh thế tử không thể không có người trông, nếu nhiệt độ có lên cao chuyển thành sốt cao phải có biện pháp đem nhiệt độ hạ. Ta khai dược trước, dược ngao tốt cho thế tử uống vào.”

Miệng vết thương mới vừa băng bó rất có thể lại lộn xộn, Chu Kì Lân dùng chủy thủ đem quần áo dính máu của Tiết Trạm cắt bỏ, vắt khăn nóng lau người, lại thay áo lót sạch sẽ, toàn bộ quá trình bình tĩnh, đôi môi mím chặt, thần sắc hù cho Ngô Dụng, La Nhất cũng không dám nhúng tay.

Hai người ngươi xem ta, ta xem ngươi, hai mặt nhìn nhau ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, dứt khoát giả bộ làm phong cảnh, lão Cửu một đường đi tới đã thấy quen, ôm tay dựa vào tường, hoàn toàn nghỉ ngơi.

Kỉ Cương phái người đi theo đại phu bốc thuốc hồi trình, xấu hổ ho khan dời đi tầm mắt.

Thay áo lót đem người ôm đến trên giường, lau mặt lau tay, Chu Kì Lân quay sang Ngô Dụng gật đầu: “Ngươi trông chừng, ta đi đổi quần áo.”

Ngô Dụng vội vàng đứng thẳng: “Vâng.”

Kỉ Cương không suy nghĩ nhiều, Chu Kì Lân đổi quần áo xong được Cẩm y vệ  dẫn đường, đi vòng qua tiền viện đến sương phòng hậu viện.

Sương phòng tiểu viện canh phòng nghiêm ngặt, đều là tinh nhuệ Cẩm y vệ tự mình xuất trận.

“Tham kiến Quốc công gia.”


Chu Kì Lân gật đầu: “Mở cửa.”

Bốn Cẩm y vệ thủ vệ ngươi xem ta ta nhìn ngươi.

Chu Kì Lân nâng mắt: “Bổn quốc công không muốn lặp lại lần thứ hai.”

Bốn người Cẩm y vệ nuốt nước miếng, xoay người mở cửa, Chu Kì Lân nhấc chân đi vào bên trong trở tay đóng cửa, thùy mắt thấy Hán vương Chu Cao Húc dù bận vẫn ung dung nghỉ ngơi thư giãn.

Hai phiến cửa đóng lại, quần chúng Cẩm y vệ thủ viện da đầu run lên đối mắt, suy suy nghĩ nghĩ, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì ... chứ?

Có cảm giác không ổn, chạy như bay đi báo tin, vừa khéo Kỉ Cương xuất môn cùng Cẩm y vệ địa phương chỉ huy giao thiệp, đợi hắn trở về đã là chuyện sau đó hai khắc.

Vừa nghe thấy tin tức, Kỉ Cương bị dọa kinh hãi đảm chiến vội vàng ù té chạy đến sương phòng hậu viện, lúc đó Chu Kì Lân đang bước ra từ sau cửa, đường nhìn vừa vặn gặp nhau.

Ngón tay Kỉ Cương nắm thật chặt chuôi đao, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, một thân khí thế nghiêm nghị: “Quốc công gia.”

“Ừ.” Chu Kì Lân mí mắt cũng không lật, ngửa đầu ưỡn ngực cường thế cùng Kỉ Cương sát bên người mà qua.

Người ngoài vừa đi, thanh âm Kỉ Cương lạnh lẽo truyền ra: “Chuyện xong lúc sau tự đi lĩnh phạt!” Dứt lời vội vàng kích động tiến lên nhìn vào trong phòng, Hán vương trời sinh hoàng quý té ngã trên đất, đầy mặt và đầu cổ là mồ hôi lạnh.

Còn sống! Đủ lông đủ tóc.

Ánh mắt Kỉ Cương đảo qua: “Còn thất thần làm gì? Không thấy Hán vương gia ngã sấp xuống sao? Mau đỡ đứng lên.”

Chu Cao Húc tức giận thanh âm cũng phải phá âm: “Kỉ Cương ngươi mở mắt chó của ngươi mà nhìn xem, bổn vương là ngã sấp xuống sao? Bổn vương trời sinh hoàng quý, là đích tử của phụ hoàng, Chu Kì Lân hắn tính cái gì? Bất quá là một con chó của Chu gia ta! Lại dĩ hạ phạm thượng cắn chủ dụng hình!”

“Hán vương gia nói cẩn thận.” Kỉ Cương cười: “Quốc công gia một thân chính khí trung thành và tận tâm, vì biên cảnh Đại Minh ta lập vô số quân công, là tấm gương của dân ta, lúc trước tiên hoàng tâm hỉ trước mặt mọi người khen Quốc công gia có bản lĩnh rường cột nước nhà, đúng là ‘kỳ lân nhân dã’.”

Chu Cao Húc một thân vô lực lại thở hổn hển, hiển nhiên là tức giận đến ngoan độc, tức giận vì Chu Kì Lân tra tấn hắn, càng tức giận thái độ muốn bao che của Kỉ Cương.

Kỉ Cương khoanh tay nhìn sang thuộc hạ bên cạnh nháy mắt: “Còn thất thần làm gì? Hán vương gia lần này ngã cũng không nhẹ, mau đỡ Hán vương vào nội thất nghỉ ngơi.”

Miễn cưỡng có lệ xong, ra cửa Kỉ Cương tăng cường mệnh lệnh, không có sự chấp thuận của hắn ai cũng không thể gặp! Đặc biệt Trung quốc công! Hắn lý giải hành động của Chu Kì Lân là vì Tiết Trạm trả thù Hán vương, nhưng mà trả thù cũng phải nhìn đối tượng! Hán vương là ai? Hắn là thân đệ đệ của Hoàng Thượng, nhất mẫu đồng bào từ một cái bụng đi ra! Mưu nghịch cũng tốt, đại nghịch bất đạo cũng thế, vậy Hoàng Thượng cũng phải lên tiếng, dù Chu Kì Lân quý vi  nhất phẩm quốc công, thân phận tại triều đường cũng hết sức quan trọng, nhưng dù sao cùng hoàng thất vẫn cách một tầng! Không nói đến chuyện khác, một khi truyền ra cho dù Hoàng Thượng hận không muốn có đệ đệ này, nhưng quan hệ đến tôn nghiêm hoàng thất, Hoàng Thượng cũng phải trị tội Chu Kì Lân đại bất kính!

Nghĩ đến đây, Kỉ Cương nhìn chằm chằm hai người tâm phúc: “Hán vương gia là tự mình ngã sấp xuống, biết không?”

Hai người tâm phúc cũng biết sự tình quan trọng, liên lụy tự thân cùng đồng nghiệp, chỉ có thực tế ‘tự mình ngã sấp xuống’ mới có thể bảo vệ mọi người bình an! Về phần trợn mắt nói dối vân vân, có thể so sánh quan trọng với tánh mạng sao?

Một hồi sự kiện tuyệt đối phải liên lụy nhiều chuyện cứ như vậy trong cảnh thái bình giả tạo trôi qua, bất quá để tránh tái sinh phong ba, Kỉ Cương ngay cả chờ Tiết Trạm tỉnh lại để cáo trạng cũng không có, tức khắc xuất phát quay về kinh.


Bất quá trạng cũng không cần tự mình cáo, Kỉ Cương nhờ Ngô Dụng để lại khẩu tấn cho Tiết Trạm.

Hôm sau Tiết Trạm vừa tỉnh nghe xong khẩu tấn, lúc này kinh ngạc tròng mắt cũng phải rụng ra.

Ngô Dụng cũng là lòng còn sợ hãi, trộm đánh giá chủ tử nhà mình, do dự nói: “Nếu không ta đuổi theo Kỉ đại nhân hảo hảo bàn bạc?”

Tiết Trạm lắc tay: “Vậy không cần, Kỉ Cương nếu truyền khẩu tấn đại biểu hắn đứng ở bên này của chúng ta, nếu không lời đồn đãi này đã sớm truyền đến đây.”

Ngô Dụng còn đợi nói, dư quang thấy Chu Kì Lân bưng thức ăn tiến vào, vội vàng ngậm miệng.

Tiết Trạm nháy mắt: “Ngươi đi vội của ngươi đi.”Việc này không cần nói với những người khác, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Ngô Dụng hướng sang Chu Kì Lân kiến lễ, xoay người đi ra ngoài còn hảo tâm đóng cửa.

Chu Kì Lân đem bàn ăn đặt vào bên giường, xoay người ở tình huống không đụng tới miệng vết thương của Tiết Trạm đem người đỡ tốt, đặt sau lưng hai cái gối mềm để hắn dựa vào.

Nhìn nam phiếu đẹp trai dịu ngoan nhà mình, tròng mắt Tiết Trạm thẳng chuyển không biết nên mở miệng như thế nào.

Chu Kì Lân bưng bát cháo lên, dùng thìa đảo cháo thịt: “Có cái gì thì nói.”

Tiết Trạm ho khan, thật cẩn thận trộm ngắm nam phiếu nhà mình: “Ngươi đi tìm Hán vương?” Thấy hắn gật đầu, vội hỏi: “Ngươi đi tìm Hán vương làm gì? Chuyện hắn mưu nghịch đã có chứng cớ vô cùng xác thực, sau khi quay về kinh bằng tính nết của Hoàng Thượng, chờ hắn không phải giam lỏng cả đời thì là biếm làm thứ dân, không hảo ăn.”

“Ta biết.”

Ngươi có biết vậy ngươi còn đi tìm Hán vương Chu Cao Húc gây phiền toái? Còn có, ngươi đến tột cùng làm cái gì dọa Kỉ Cương chuồn mất? Sẽ không làm cho Hán vương thiếu cánh tay thiếu chân chứ? Nếu thật sự như vậy có thể phiền toái lớn rồi!

Tiết Trạm trở mình xem thường, vò mẻ không sợ nứt: “Ngươi rốt cuộc làm sao với Hán vương?”

Động tác quấy cháo thịt của Chu Kì Lân ngừng một lát, nói: “Yên tâm, còn đủ lông đủ tóc.”

Cho hắn ánh mắt đừng xem ta như thằng ngốc, tức giận nói: “Đủ lông đủ tóc mà dọa cho Kỉ Cương ngay cả thăm hỏi cũng không liền chuồn mất?” Tiết Trạm quả thực cấp bách muốn chết. “Nói đi, nên cho ta có chuẩn bị tâm lý.”Tính nết của Chu Cao Sí hắn dù sao cũng hiểu biết một chút, chỉ cần chân thành giải thích nhận sai, cũng sẽ không lòng dạ hẹp hòi quá mức, nhưng vấn đề là tổng yếu biết sai cũng phải chuẩn bị thái độ nhận sai cho tốt nha!

Chu Kì Lân mím môi: “Ta bẻ tay chân hắn sau đó phục hồi như cũ, tháo khớp hàm hắn, để cho hắn đau hai khắc.”

Tiết Trạm rất muốn che ngực, đáng tiếc cánh tay bị thương làm không được động tác này, chỉ có thể làm vẻ mặt sinh không thể luyến nhìn chằm chằm nam phiếu nhà mình.

Hắn cuối cùng cảm nhận được tâm tình của tử lão nhân lúc trước khi hắn gặp rắc rối là gì rồi, quả nhiên là vừa chua xót vừa thích!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui