80 Quân Hôn Có Song Bảo Pháo Hôi Vợ Trước Tẩy Trắng


“Nếu em đã bảo đảm sẽ thay đổi triệt để, vậy thì chắc chắn em sẽ không vô duyên vô cớ đánh con.

”Tần Tiểu Kiều nói xong lại liếc nhìn hai anh em đang ăn uống nhiệt tình, thuận tay lau miệng cho hai đứa nhỏ.

Cuối cùng, tầm mắt cô dừng lại trên người Tiểu Bảo, cố ý nói: “Nhưng có những lúc con cái không nghe lời, em nhất định sẽ đánh.

”Tiểu Bảo như biết được mẹ đang nói mình, tranh thủ quay mặt đi, nghiêng đầu gặm lấy gặm để sườn heo trong tay mình, căn bản không để ý tới.

Tần Tiểu Kiều buồn cười, lại không nhịn được véo mặt cậu bé.

Trông cậu bé có vẻ rất không tình nguyện, vội vàng tránh đi: “Đừng đụng vào tôi!”Cậu bé trừng hai mắt lên làm ra vẻ rất hung ác, nhưng giọng lại quá non nớt.

Tần Tiểu Kiều cũng không so đo với cậu bé, vui vẻ tiếp tục ăn cơm.

Mà Lục Phong Liệt thì nhìn ba mẹ con thật sâu.


Nếu Tần Tiểu Kiều có thể hối cải làm người, tiếp tục cuộc sống hiện tại cũng không phải chuyện không thể nào…Suy cho cùng cô cũng là mẹ của hai đứa nhỏ, cô mới chăm sóc hai anh em một ngày, cả Đại Bảo lẫn Tiểu Bảo đều đã thay đổi thái độ với cô.

Nếu đổi thành người khác, chưa chắc bọn họ đã có thể làm được.

…Cơm nước xong, Tần Tiểu Kiều thu dọn phòng bếp, Lục Phong Liệt thì dẫn theo hai đứa nhỏ đi rửa mặt ngủ trưa.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, mấy cha con đã ngủ thiếp đi, Tần Tiểu Kiều lại đi tới phòng khách xem tờ báo mới mua được ban sáng.

Cô tìm khắp nơi một lượt, cuối cùng mới tìm được thông báo tuyển phiên dịch tiếng Anh thời gian dài ở trong góc trang báo.

Đôi mắt cô sáng rực lên, tranh thủ cầm kéo cắt mảnh kia xuống, dự định dành ít thời gian qua xem thử.

Trong lúc rảnh rỗi, cô lại tới phòng sách tìm kiếm sách nước ngoài lật xem.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã qua một tiếng đồng hồ, cửa phòng ngủ bị mở ra, Lục Phong Liệt cầm quần áo vừa đi vừa mặc.


Tần Tiểu Kiều thấy vậy vội vàng đặt sách xuống: “Anh chuẩn bị đi?”Lục Phong Liệt liếc nhìn cuốn sách kia, không cho rằng Tần Tiểu Kiều có thể đọc hiểu, gật đầu hỏi: “Cô không ngủ?”“Không ngủ, ban ngày ngủ nhiều buổi tối không ngủ được.

”Lục Phong Liệt cũng không hỏi nhiều, mặc quần áo xong anh nhanh chân rời đi.

…Hai ngày liên tiếp, Tần Tiểu Kiều đều không tìm được cơ hội ra ngoài.

Hai đứa nhỏ cần có người chăm sóc, không thể lơi lỏng dù chỉ một giây.

Đặc biệt là Tiểu Bảo, thằng nhóc này hết sức năng động, lại đang độ tuổi hiếu kỳ.

Nhân lúc trời đẹp, cô dẫn hai đứa nhỏ xuống lầu tản bộ.

Tiểu Bảo trực tiếp chạy đi, Tần Tiểu Kiều trơ mắt nhìn nó vọt tới bồn hoa đối diện, dùng cả tay lẫn chân chui vào bên trong.

“Lục Gia Đình, con làm cái gì vậy!”Tần Tiểu Kiều giận điên lên.

Đáng ra cô không nên dẫn bọn nhóc này ra ngoài… Nhưng mà cứ ở trong nhà mãi cũng không tốt, dù sao cũng phải phơi nắng bổ sung ít canxi.

Cô bước nhanh về phía trước xách Tiểu Bảo lên kéo nó ra ngoài: “Bên trong có cái gì mà con chui vào trong đó? Mẹ mới thay đồ cho con xong!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận